Quang Chi Tử

Chương 11: Q.5 - Chương 11: Nam nhân đích thống (Nỗi đau của nam nhân)






Không khí như vậy thật là thoải mái, mọi người cũng đều hòa thuận, ta trong lòng cảm thấy ấm áp. Ta nói:

- Tư Ngõa đại ca, huynh nói quá rồi. Huynh lợi hại như vậy, sao ta có thể là địch thủ được.

Tư Ngõa ngẩn ngơ một lúc nói:

- Trường Cung, đây là lần đầu tiên huynh gọi ta là đại ca đó.

Ta thở dài, nói:

- Tư Ngõa đại ca, nói thật, lúc đầu gặp huynh, ta có đôi chút ác cảm. Hơn nữa ta cùng lệnh sư là Đôn Vu sư phụ cũng từng có quan hệ đối đầu với nhau. Nhưng sau mấy ngày ở chung với huynh, ta phát hiện huynh không phải là người tà ác, hơn nữa, chúng ta còn có rất nhiều điểm tương đồng, đương nhiên có thể trở thành hảo bằng hữu. Huynh lại lớn hơn ta, ta tự nhiên phải gọi huynh là đại ca. Ha ha

Tư Ngõa gật đầu, trong mắt xuất phát cảm tình nồng hậu, hắn nói:

- Hảo, ta nhận huynh đệ ngươi, kỳ thật, Đôn Vu sư phụ của ta ủng hộ Đặc Y công tước đích thực có nỗi khổ riêng, ta cũng không tiện nói, sau này có lẽ ngươi sẽ biết.. Nhưng ta có thể dám chắc với ngươi 1 điều rằng, Đôn Vu sư phụ là một người chính trực.

Ta ha ha cười lớn, nói:

- Ta tin tưởng huynh, sau này chúng ta chính thức trở thành huynh đệ.

Ta đi ngang qua, bắt tay Tư Ngõa thật chặt

Hậu thế đánh giá Quang Chi Tử, một bộ phận rất lớn cho rằng, Quang Chi Tử sở dĩ thu được thành công, là bởi hắn có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ rất nhiều bằng hữu và huynh đệ thân thiết.

Mãi đến tối, mọi người mới lục tục tỉnh dậy, Mộc Tử đề nghị:

- Chúng ta vất vả đi 1 chặng đường dài, trải qua bao khó khăn không lẽ lại về tay không hay sao?

Ta đương nhiên phải lập tức ra mặt tán thành, ủng hộ lão bà đương nhiên bao giờ cũng quan trọng nhất. Cuối cùng mọi người đều nhất trí thông qua, sau đó thay đồ, trong tửu điếm ăn qua loa một chút, sau đó ra ngoài vui chơi.

Vũ Lai thành mặc dù không phồn hoa lắm nhưng cũng là trung đẳng thành thị, có đủ các loại sản phẩm hàng hóa, Mộc Tử cùng Hải Nguyệt dù sao cũng là phụ nữ, 2 người bọn họ kết bạn lượn qua luợn lại, chọn hết món nọ đến món kia, lúc mua món này, lúc khác lại sà vào cửa hàng khác. Làm cho ba đại nam nhân chúng ta lẽo đẽo theo sau, chỉ chốc lát sau, trên người ta đã chất đầy vô số các loại túi. Trong đó có cả túi đựng đồ mà Hải Nguyệt mua. Vốn cũng có thể nhét vào túi không gian thứ nguyên nhưng Mộc Tử sợ cho vào đó sẽ làm lẫn lộn hết đồ đạc cho nên toàn bộ ta đều phải mang vác hết.

Nhìn Tư Ngõa và Mã Khắc cười trộm, ta linh cơ nhất động, đem toàn bộ đồ đạc mà Hải Nguyệt mua nãy giờ trút lên người Mã Khắc, hắc hắc, hắn đương nhiên không phải đối, cho dù có phản đối cũng là vô hiệu. Điều ta cảm thấy vui nhất là mặc dù Hải Nguyệt phát hiện Mã Khắc đang mang đồ vật của mình trên người nhưng cũng không lên tiếng phản đối, nàng mua thứ gì mới mặc dù đưa cho ta, song tự nhiên lại từ tay ta chuyển sang cho Mã Khắc.

Tuy nhiên, từ trên người Mã Khắc, ta cũng không cảm giác được sự vui mừng. Thừa dịp 2 nàng đang chọn hàng hóa, ta hỏi Mã Khắc:

- Hải Nguyệt chấp nhận cho ngươi mang đồ của nàng, ngươi không thấy cao hứng sao?

Mã Khắc cười khổ một tiếng, đáp:

- Lão Đại, ta không phải không cảm thấy cao hứng mà là không dám cao hứng, qua nhiều năm như vậy, ta hiểu hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng ghê gớm, ta sợ thất vọng lớn hơn nữa, ta sợ ta gượng dậy không nổi.

Hắn nói cũng có đạo lý lắm, thật vất vả hắn mới thoát được ám ảnh từ Hải Nguyệt, nếu chuyện quá khứ lại tái diễn, đích thực là không thể gượng dậy nổi. Ta vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Huynh đệ, ngươi nhớ không, vẫn còn câu tùy duyên kia mà.

Ba nam sinh chúng ta đều đã mệt mỏi rã rời, tuy nhiên Mộc Tử và Hải Nguyệt vẫn còn mười phần sức sống, điều này hẳn là bản năng của nữ giới, ta chịu đựng không nổi, hướng đến Mộc Tử hô:

- Mộc Tử, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không, muội xem ta đã trở thành thế này đây, trên người không chỗ nào là không chất đồ .

Mộc Tử quay đầu lại, chứng kiến một cái giá mang đủ các loại túi xách lớn nhỏ trên người, tự nhiên chính là ta, vô số chủng loại túi này hầu như che lấp toàn bộ thân hình của ta.

Mộc Tử kinh ngạc thốt lên:

- Ta bất tri bất giác đã mua nhiều vậy a? Cũng không sao, thôi chúng ta quay về.

Vạn tuế, cuối cùng cũng đã được giải phóng, ta với Mã Khắc đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Tư Ngõa có chút hả hê nói:

- Ít nhất vẫn còn một người nhàn nhã, ha ha.

Chúng ta không còn khí lực nào so đo với hắn, trong lòng chỉ thầm mong mau mau về đến tửu điếm.

Trải qua bao khó khăn vất vả, cuối cùng cũng về đến tửu điếm, ta bỏ hết đồ đạc của Mộc Tử vào trong phòng nàng, đặt mông xuống ghế sa lông ngồi nghỉ. Mã Khắc cũng đặt đồ đạc của Hải Nguyệt ở cửa phòng nàng ta, rồi yên lặng ngồi trên sa lông cùng ta.

Mộc Tử tiến lại gần ta, hỏi:

- Trường Cung, huynh mệt lắm à?

Ta thở hổn hển nói:

- Đúng vậy, tay ta nhấc không lên nữa rồi, sau này chắc ta cũng không thể đi mua sắm với muội được nữa, thật sự là mệt không chịu đựng nổi.

Vừa nghe ta nói xong, Mộc Tử nhíu mày đứng lên gắt:

- Huynh nói cái gì? Đi với muội phiền thế hay sao?

Thấy nàng phát nộ, ta vội vàng nắm tay nàng, cười nịnh:

- Vừa rồi là ta nói sai, bởi vì ta hơi mệt nên đầu óc hồ đồ một chút, ta muốn nói sau này ta nhất định phải bồi tiếp muội đi mua sắm thường xuyên hơn, như vậy mới có thể mở mang thêm kiến thức được. Hắc hắc.

Mộc Tử từ giận chuyển thành vui, nói:

- Vậy mới đúng chứ, để muội xoa bóp tay cho huynh nhé.

Bây giờ ta mới phát hiện mệt mỏi ngày hôm nay hoàn toàn là không vô ích, bàn tay mềm mại nhỏ bé của Mộc Tử xoa bóp cánh tay ta, thoải mái đến mức ta muốn rên lên. Thật là quá tuyệt, bây giờ tự đáy lòng ta muốn đi mua sắm cùng với nàng.

Mã Khắc bên cạnh nhìn chúng ta ấm áp thành đôi, lắc lắc đầu rồi trở về phòng nghỉ. Hải Nguyệt thấy vẻ mặc buồn bã của Mã Khắc, thân thể thoáng run lên.

Ta kéo Mộc Tử lại gần, nói thầm:

- Chúng ta ghé phòng của muội một chút được không, ta muốn xem lúc nãy là muội mua những thứ gì?

Mộc Tử nhìn ta một chút, nói:

- Đến phòng muội thì được, bất quá huynh không được có ý đồ xấu xa gì đâu đấy.

Tiêu rồi, lại bị nàng nhìn thấu tâm tư, ta trong lòng chùng xuống nói:

- Được.

Ta ngồi bệt trong phòng Mộc Tử, giúp nàng sắp xếp đồ đạc trong phòng, Mộc Tử đứng một bên chỉ huy ta để món này ở đâu, món kia sắp xếp ở chỗ nào.

Ta mơ màng chuyển đồ qua lại như máy. Không biết qua bao lâu, ta quơ tay không thấy vật gì trước mặt nữa. Ngay lập tức trợn tròn mắt lên, đồ đạc dọn dẹp xong hết rồi. Mộc Tử đang ở trên giường đọc sách ma pháp, ta ngồi trên giường nàng, vòng tay ôm lấy nàng.

Mộc Tử hoảng sợ chặn tay ta lại, nói:

- Huynh làm gì vậy, đồ đạc dọn xong hết rồi à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.