-Lão đại, ta đã quên nói cho ngươi, Mộc Tử bọn họ khi đi đã để Tiểu Kim và một tiểu hồ ly chín đuôi ở lại, còn nói nếu ngươi trở về thì mau chóng cưỡi Tiểu Kim đến pháo đài hội hợp với bọn họ. nhất định là vừa rồi ngươi tiêu diệt yêu quật trên người phát ra quang hệ năng lượng hấp dẫn bọn họ tới.
A! Hắn nói chính là Tiểu Kim và Tiểu Nhu, ta cũng ức chế không được cảm tình mênh mông trong lòng ngực, huýt sáo một tiếng, tiếng huýt gió thanh lãng xuyên thẳng trời cao, trong thanh âm ta tràn ngập tư niệm với Tiểu Kim.
Tiếng long ngâm hùng hậu của Tiểu Kim cũng vang lên sau tiếng huýt sáo của ta không lâu, hai loại thanh âm bất đồng hỗn hợp trên trời cao truyền đi ra ngoài rất xa. Thân thể Tiểu Kim từ từ lớn dần, nó đang bay về phía ta, ta dậm hai chân xuống đất nhẹ nhàng bay lên nghênh đón nó, ta và Tiểu Kim thủy chung có cảm giác huyết nhục tương liên, chúng ta từng đồng sinh cộng tử, Tiểu Kim ở trong lòng ta có địa vị rất nặng.
Tiểu Kim tựa hồ trưởng thành hơn rất nhiều, long thân thật lớn dài thêm vài phần, lân phiến màu vàng trên người lóe ra quang mang chói mắt, long dực thật lớn mở ra, thân thể từ từ hạ xuống, cặp long mục của nó không ngừng có lệ quang chảy ra. Từ khi Tiểu Kim sinh ra tới nay, chúng ta chưa từng tách ra thời gian dài như vậy, trong lồng ngực ta nóng lên, hô lớn:
-Tiểu Kim.
Bất chấp kinh hãi thế tục, sáu cánh năng lượng hiện ra sau lưng, tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt vọt tới trước mặt Tiểu Kim.
-Chủ nhân.
Long lệ của Tiểu Kim chảy ra, ta muốn ôm lấy cái đầu to của nó nhưng phát hiện đầu nó thật sự là quá lớn, căn bản không có cách nào ôm được, đành phải đáp xuống trên đầu nó.
-Chủ nhân.
Lại một tiếng kêu truyền đến, Tiểu Nhu ve vẩy chín cái đuôi to sau lưng chạy đến.
-A! Chủ nhân, hơi thở trên người ngươi làm cho ta cảm giác rất thoải mái a!
Tiểu Nhu biến thành một con sóc nhỏ, lẻn đến trên vai ta, nhung mao của mấy chiếc đuôi nàng làm mặt ta nóng lên.
-Tiểu Kim, rốt cục lại thấy ngươi rồi, thật sự rất nhớ ngươi.
Ta vuốt ve trường giác của Tiểu Kim, cảm thán nói.
Thanh âm Tiểu Kim có chút ủy khuất, hắn nói:
-Nếu nhớ ta, lúc đầu ngươi đi sao không mang ta theo, làm ta phải khổ sở chờ ngươi thời gian dài.
Ta xoa xoa nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, cười ha ha nói:
-Được rồi, bây giờ không phải lúc truy cứu, các ngươi ở không trung chờ ta.
Nói xong, ta nâng Tiểu Nhu lên, đặt ở trên lưng Tiểu Kim, tự mình nhẹ nhàng đi xuống.
-Mã Khắc, các ngươi mau xuất phát đi. Ngươi giải trừ nguy cơ của hai nước, trở về nơi này chờ tin tức tốt của chúng ta.
Mã Khắc đôi mắt ửng đỏ, nói:
-Lão đại, ngươi nhất định phải cẩn thận a!
Hải Nguyệt nói:
-Đừng quên chuyện ta dặn dò ngươi.
Ta gật đầu nói:
-Các ngươi yên tâm đi. Gặp lại sau.
Nói xong, ta bay trở về trên lưng Tiểu Kim, nói:
-Đi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh rồi hãy nói.
Tiểu Kim phách động hai cánh, tốc độ mặc dù không nhanh bằng ta nhưng cũng rất khả quan. Tiểu Nhu nằm trong lòng ta, tham lam hấp thu hơi thở thần thánh trên người ta.
-Chủ nhân, nhân gia cũng rất nhớ ngươi. Để ta biến thành hình dáng loài người đi!
Ta lại càng hoảng sợ, vừa nghĩ tới bộ dáng vũ mị động lòng người của Tiểu Nhu lúc đầu, vội vàng lắc đầu nói:
-Không nên, bộ dạng hiện tại của ngươi là tốt lắm rồi.
Tiểu Kim cười hắc hắc nói:
-Chủ nhân, ngươi không biết là Tiểu Nhu một mực thầm mến ngươi a, hắc hắc, ai u, chủ nhân, ngươi đừng đánh ta a, ta nói chính là lời nói thật mà.
Tiểu Kim này a! Không phải tìm phiền toái cho ta sao. Ta ngay cả chuyện Hải Thủy còn chưa xử lý xong, huống chi là lại thêm Tiểu Nhu nữa. Lúc nhìn thấy Tiểu Kim, tâm trạng ta hưng phấn dị thường, mặc dù lúc đầu long vương nói khi Tiểu Kim khôi phục lại sinh mệnh lực thì cũng giải trừ khế ước của chúng ta, nghiêm khắc mà nói Tiểu Kim bây giờ đã không phải là huyễn thú của ta. Nhưng tình cảm của ta và Tiểu Kim thủy chung không đổi. Thật ra nếu bây giờ Tiểu Kim còn là bổn mạng thú của ta, có lẽ năng lực sẽ càng mạnh hơn, dù sao, ta bây giờ đã là tân quang thần, nếu ta cùng nó còn khế ước, vậy không phải là có hai quang thần sao?
Ta nhìn Tiểu Nhu trong lòng đã biến thành một chú sóc nhỏ đáng yêu, bộ dáng rất ngượng ngùng, không tức giận nhìn Tiểu Kim nói:
-Được rồi, xuống đi.
-Nga.
Tiểu Kim đáp ứng một tiếng, thu hai cánh lại, đáp xuống mảnh đất trống phía dưới.
Đáp xuống mặt đất, Tiểu Kim nghi hoặc nói:
-Chủ nhân, chúng ta xuống làm gì, Mộc Tử tỷ tỷ khi đi đã đặc biệt dặn dò ta, nói nếu ngươi trở về lập tức đưa ngươi tới pháo đài hội họp với bọn họ, bây giờ yêu tộc dường như lại bắt đầu rồi.
Ta gật đầu nói:
-Ta biết, cho ngươi đáp xuống là để tăng tốc độ. Tiểu Kim, ngươi và Tiểu Nhu giúp ta hộ pháp, ta cần vẽ truyền tống ma pháp trận khoảng cách xa.
Tiểu Kim mở to hai mắt, nói:
-Chủ nhân, ngươi đã tiếp nhận truyền thừa của quang thần sao? Ta to như vậy, ma pháp trận có thể đem theo sao?
Ân, cái này cũng là vấn đề, ta thấy Tiểu Kim giống như một tòa núi nhỏ, , suy nghĩ một chút, nói:
-Ta bây giờ đã hoàn toàn kế thừa thần vị của quang thần, năng lượng của ta hẳn là cũng đủ đem chúng ta truyền đến pháo đài. Tiểu Kim, Mộc Tử và mọi người thế nào rồi?
Tiểu Kim nói:
-Mọi người đều rất nhớ ngươi, nhưng bọn họ đối với việc ngươi không nói mà đi rất không hài lòng, gặp lại bọn họ, ngươi cần phải cẩn thận một chút. Mấy bằng hữu của ngươi giờ rất lợi hại, bọn họ dùng thần khí tiêu diệt rất nhiều yêu quật, ngay cả lão ba của ta cũng khen ngợi bọn họ không thôi.
Vừa nghe hắn nhắc tới long vương, ta vội hỏi:
-Chuyện này kinh động đến long tộc các ngươi, thật sự là không có ý tứ, đã quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.
Tiểu Kim cười nói:
-Không đâu! Mọi người đều muốn gặp lại ngươi, lúc đầu ngươi đặt tên cho mọi người, mọi người đều rất cảm kích, huống chi long tộc chúng ta cũng là một chủng tộc trên đại lục, đại lục bị yêu tộc uy hiếp, chúng ta ra tay cũng là chuyện đương nhiên. Nếu không, dưới cái tổ vỡ không có quả trứng lành, không giữ được các chủng tộc khác, long tộc chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.