Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 4: Chương 4: Dáng vẻ chật vật của anh




Niên Tiểu Mộ nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, nói với theo.

Nghe vây, bước chân Dư Việt Hàn dừng một chút, bóng dáng mạnh mẽ lộ ra hơi thở chết chóc.

Nhưng anh không dừng lại thêm nữa mà tiếp tục bước đi.

“Thưa cô, tôi xin lỗi cô. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô thay đổi ý nghĩ về chuyện bồi thường, có thể liên hệ với tôi.” Trợ lý nhét một tấm danh thiếp vào tay Niên Tiểu Mộ, xoay người vội vàng đuổi theo Dư Việt Hàn.

Đến khi hai người đi tới cửa phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng.

“Cậu chủ, áo của anh rách rồi, có cần đi thay cái khác không?” Trợ lý chỉ chiếc áo sơ mi đã bị đứt cúc trên người anh, cẩn thận hỏi dò.

Anh ta theo anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế của anh.

Chiếc sơ mi đứt mấy cúc liền, quần áo nhàu nhĩ, trên ống quần còn dính bánh kem…

Nhớ tới người phụ nữ dám bắt Dư Việt Hàn xin lỗi vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng người trợ lý.

“Không cần.” Dư Việt Hàn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt vẫn không rời khỏi phòng phẫu thuật.

Rất nhanh sau đó, đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.

“Cô bé đã thoát khỏi nguy hiểm, giờ thuốc mê chưa tan, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh được.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vui vẻ nói.

“Lại nói, cô bé này mạng lớn đấy. Thực ra, bệnh viện chúng tôi vừa hết nhóm máu B, may mà có người tốt bụng hiến máu cho cô bé, nhờ vậy chúng tôi mới cứu sống cô bé được.”

Lời bác sĩ nói khiến Dư Việt Hàn hơi nhíu mày lại, anh quay đầu nhìn về phía trợ lý ở bên cạnh.

Đây là ân nhân cứu mạng của con gái anh…

Trợ lý hiểu ý, vội vàng chạy tới phòng lấy máu.

Rất nhanh sau đó, anh ta trở lại, “Cậu chủ, hộ sĩ nói người hiến máu đã về rồi, mới vừa đi.”

“…” Mới vừa đi?

Ánh mắt Dư Việt Hàn chợt lóe, vừa định nói cái gì, lại thấy con gái được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, lập tức cất bước tiến đến.



Niên Tiểu Mộ sững sờ tại chỗ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Nhìn lướt qua danh thiếp trong tay, hai má phồng lên vì tức giận, vừa định ném danh thiếp vào thùng rác, nghĩ nghĩ lại nhét vào trong túi.

Niên Tiểu Mộ xoay người đi vào trong thang máy.

Niên Tiểu Mộ đứng trước một văn phòng, không nói gì liền đẩy cửa đi vào, bày ra biểu tình đáng thương nhất.

“Bạn thân yêu, mình xin lỗi cậu, bánh sinh nhật của cậu bị người ta làm hỏng rồi, nhưng mà mình có thể lấy thân báo đáp…” Niên Tiểu Mộ còn chưa nói xong, một tờ giấy đã bay tới phía cô.

Cô theo bản năng giơ tay bắt lấy.

“Đây là cái gì?”

“Mình đã chọn công việc cho cậu rồi, đọc lại kỹ yêu cầu bên trên đi, ngày mai đi phỏng vấn, có vấn đề gì không?” Trước bàn công tác, một phụ nữ còn rất trẻ ngẩng đầu nên, cô ấy đeo một cặp kính đen, vừa nhìn cô vừa nói.

Đàm Băng Băng, bạn thân nhất của cô, cũng là chủ nợ lớn nhất của cô.

Mấy năm nay, vì giúp cô sống sót, Đàm Băng Băng không chỉ táng gia bại sản mà còn nợ nần chồng chất.

Chuyện Niên Tiểu Mộ muốn làm nhất hiện giờ chính là kiếm tiền trả nợ cho cô ấy.

“Không thành vấn đề.” Niên Tiểu Mộ cầm lấy tờ giấy, cặp mắt đen ma mãnh lóe lên, “Vậy chuyện bánh sinh nhật của cậu…”

“Không phải người nào đó vừa nói sẽ lấy thân báo đáp cho mình sao?”

“Cậu nói mình mới nhớ, người làm hỏng bánh sinh nhật của cậu có để lại danh thiếp, bảo cậu liên lạc với anh ta, mình thấy anh ta hợp với chuyện lấy thân báo đáp hơn mình nhiều.” Niên Tiểu Mộ móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi, đập xuống bàn Đàm Băng Băng, hôn lên mặt cô ấy một cái, “Bạn yêu dấu, mình về chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai đây, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Nói xong, Niên Tiểu Mộ chạy mất hút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.