Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 112: Chương 112: Sau này không được nói lung tung




Niên Tiểu Mộ, “…”

Không chờ cô lấy lại tinh thần, Tiểu Lục Lục nhanh chóng bò đến bên cạnh Dư Việt Hàn, dẩu môi hôn lên mặt của anh một cái, làm mẫu cho Niên Tiểu Mộ xem.

“Chị xinh đẹp, hôn như vậy nè!”

Niên Tiểu Mộ, “…”

Nếu như bây giờ cô giải thích là cô không cố ý thì có ai tin không? Niên Tiểu Mộ mấp máy môi, ánh mắt không tự chủ quét qua chỗ Tiểu Lục Lục mới hôn, toàn thân nóng ran. Một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, rút tay về, đứng dậy.

“Đến giờ thay thuốc cho Tiểu Lục Lục rồi, tôi đi lấy thuốc…” Không đợi Dư Việt Hàn mở miệng, cô đã vội che mặt, khập khiễng vọt vào phòng nghỉ.

“…”

Dư Việt Hàn nằm trên ghế sô pha, thấy cô đỏ mặt chạy đi, hai mắt híp lại. Trọng lượng trên người vừa biến mất, trong lòng anh giống như cũng thiếu một thứ gì đó.

Quay đầu nhìn Tiểu Lục Lục đang nằm bên cạnh anh, ngón tay thon dài gõ gõ đầu cô bé, “Sau này không được nói lung tung.”



Niên Tiểu Mộ đi vào phòng nghỉ, cũng không còn can đảm đi ra ngoài, mãi cho đến khi hết giờ làm mới chậm rãi đi ra.

Cô vừa vào văn phòng của Dư Việt Hàn, thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú xử lý công việc. Bộ vest đen càng tôn lên khí chất cao quý của anh, mái tóc đen được vuốt keo rất kĩ càng cộng thêm gương mặt đẹp trai, cả người như đang tỏa ánh sáng thần thánh.

Ngón tay thon dài cầm bút máy, ký tên như rồng bay phượng múa…

Hình ảnh này khiến Niên Tiểu Mộ có chút ngơ ngẩn. Một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp, không cảm xúc. 

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Văn Nhã Đại cầm hai hộp quà tặng đi từ bên ngoài vào.

“Lâu lắm rồi tôi không tới biệt thự nhà họ Dư thăm bà nội, tôi muốn đi thăm bà ấy, anh cho tôi đi nhờ xe được không?”

Nhà họ Văn và nhà học Dư trước giờ đều giữ liên lạc với nhau, quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ.

IQ và EQ của Văn Nhã Đại đều rất cao, rất biết cách làm hài lòng người lớn tuổi. Ấn tượng của bà cụ Dư đối với cô ta cũng không tệ lắm, không ngại trò chuyện với cô ta mấy câu. Vì vậy cứ cách một khoảng thời gian thì Văn Nhã Đại sẽ tới thăm bà.

Lần này, cô ta mượn cơ hội xe của cô ta đang bảo dưỡng, muốn cùng Dư Việt Hàn cùng nhau trở về.

“Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô đi.” Dư Việt Hàn ngẩng đầu nhìn cô ta, nhàn nhạt mở miệng.

“Không cần phiền phức như vậy, tôi chờ anh cũng được.” Văn Nhã Đại nói, ung dung đi tới, để hộp quà lên bàn trà, sau đó ngồi trên ghế sofa chờ.

Cử chỉ đoan trang, thanh nhã, chứng tỏ rằng từ nhỏ cô ta đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc. Bắt gặp Niên Tiểu Mộ cũng đang ở đây, cô ta cũng rất khách khí gật đầu chào, trong ánh mắt không lộ ra chút dấu vết xem thường nào.

“Nghe nói cô Niên đây rất biết cách chăm sóc trẻ em, tôi mua một ít đồ ăn vặt cho Tiểu Lục Lục, cô có thể giúp tôi kiểm tra một chút, xem những thức ăn này có ảnh hưởng gì tới vết thương của con bé không?”

Nghe thấy có ăn ngon, Tiểu Lục Lục là người đầu tiên chạy tới. Đầu nhỏ hướng về phía trước nhìn nhưng cũng không cầm lấy mà quay đầu nhìn Niên Tiểu Mộ, giống như đang chờ ý kiến của cô.

Thấy thế, Niên Tiểu Mộ bất đắc dĩ đi lên, nhận đồ ăn vặt từ tay Văn Nhã Đại, kiểm tra qua một lần mới nói, “Tất cả những cái này Tiểu Lục Lục đều có thể ăn được.”

Văn Nhã Đại giống như chỉ chờ câu nói này của cô, nghe cô xác nhận không có vấn đề liền xé một bịch bánh bích quy nhỏ, lấy lòng đưa cho Tiểu Lục Lục.

Thấy Tiểu Lục Lục vui vẻ nhận bánh, trên mặt Văn Nhã Đại nở nụ cười chiến thắng. Một giây sau, Tiểu Lục Lục ôm bánh bích quy chạy lại chỗ Dư Việt Hàn, đút cho anh một miếng, lại chạy về sofa, đút cho Niên Tiểu Mộ một miếng, cuối cùng mới lấy một miếng ăn, bỏ vào miệng mình, lầm bầm, “Cho cha một miếng, chị xinh đẹp một miếng, còn Tiểu Lục Lục…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.