Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 100: Chương 100: Tôi cần một lời giải thích




Nhà ăn của nhân viên.

Dư Việt Hàn vừa xuất hiện ở chỗ này liền dẫn đến một loạt tiếng thét chói tai.

Toàn bộ nhân viên có mặt trong nhà ăn đều quay người nhìn lại ở đây.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đồng loạt xoay người.

“Anh Hàn…”

Dư Việt Hàn hơi gật đầu coi như đáp lại mọi người xung quanh.

Ánh mắt lướt qua nhà ăn, rất nhanh dừng tại hình bóng quen thuộc nào đó.

Mặt âm trầm tiến lên phía trước.

“Cậu chủ.” Trợ lý thấy Dư Việt Hàn liền vội vàng đón tiếp, cung kính chào.

Phải biết rằng, ngoại trừ thị sát thì Dư Việt Hàn chưa bao giờ tới nhà ăn của nhân viên.

Nhưng bây giờ, lại vì Niên Tiểu Mộ mà tới đây…

Trợ lý vừa lo lắng lại khẩn trương, sợ anh sẽ đuổi việc anh ta vì không hoàn thành được nhiệm vụ.

Ánh mắt Dư Việt Hàn lướt qua người trợ lý, lập tức nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đang ngồi ở trên ghế.

Hình như cô đang rất đuối, gần như là càn quét một cách điên cuồng đồ ăn trước mặt, khóe miệng còn dính cơm mà cô không phát hiện.

Tự nhiên không làm ra vẻ, khiến người bất giác cảm thấy thoải mái vô cùng.

Dư Việt Hàn nhìn chằm chằm vào khóe miệng dính cơm của cô, ngón tay không tự giác giật giật, rất muốn lấy xuống cho cô.

Chợt, phát hiện chính mình đang bị lơ, ho nhẹ một tiếng.

“Cậu chủ, sao anh còn đứng ở đây? Nhà ăn nhân viên ở đây thật tốt bụng, nấu ăn rất ngon và còn giàu dinh dưỡng, quả thực muốn cho 32 cái khen quá!” Niên Tiểu Mộ ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng cúi xuống ăn tiếp đồ ăn của mình.

Quai hàm đều phồng lên, ăn ngon lành.

Ngay cả Tiểu Lục Lục ngồi ở bên cạnh cô, khuôn mặt nhỏ đáng yêu cũng y hệt như vậy, cầm lấy muỗng của mình, nhanh chóng cho cơm vào miệng.

“…”

Ánh mắt Dư Việt Hàn nhìn qua thức ăn trên bàn.

So với những thứ Niên Tiểu Mộ làm, xác thật tốt hơn nhiều.

Nếu anh nhớ không nhầm, từ trước đến nay tập đoàn Dư thị rất coi trọng phương diện hậu cần với nhân viên.

Đầu bếp nấu ăn cho nhà ăn nhân viên là đầu bếp chuyện nghiệp, nguyên liệu sạch và tươi mới, món ăn khá ngon, giá cả lại rẻ hơn khi ăn ngoài.

Anh chính là người đã phê duyệt với chính sách này.

Chỉ là anh không nghĩ tới, có một ngày, anh sẽ tới nhà ăn dành cho nhân viên với lý do là vì “Tiết kiệm tiền”!

Bốn phần ăn, cho dù là phần ăn lớn thì cũng không hết một trăm tệ.

Nói cách khác, ở trong mắt cô, giá trị của anh chỉ là hai mươi lăm tệ!

Nhưng khổ nỗi, đây là nhà ăn của tập đoàn anh, anh không thể tỏ thái độ ghét bỏ được.

Dư Việt Hàn đen mặt, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Thấy rõ phần ăn Niên Tiểu Mộ lấy cho anh, ánh nhíu mày lại.

Mướp đắng xào trứng, rau xào, cơm.

Còn có cả canh nữa.

Hết, không còn gì khác.

Thịt đâu?

Dư Việt Hàn quay đầu nhìn về phía thức ăn của cô, thịt kho tàu thơm ngào ngạt, độ ngậy vừa phải, miếng thịt vàng óng ánh, vừa nhìn đã khiến người muốn động đũa ngay lập tức.

Cái đĩa của Tiểu Lục Lục cũng có một đôi cánh gà nướng.

Ngay cả trợ lý bên người anh, cô cũng lấy chân gà cho, riêng anh lại không có!

Tất cả đều có!

Được, riêng anh còn chẳng đến hai mươi lăm tệ.

Dư Việt Hàn mặt đen lại như đáy nồi, chỉ vào thịt kho tàu trước mắt cô, nghiến răng nghiến lợi, “Niên Tiểu Mộ, tôi cần một lời giải thích.”

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc không tốt trước mặt người khác, bây giờ trước mặt cô lại liên tiếp mất khống chế.

Anh thật sự hoài nghi sẽ có một ngày anh sẽ bị cô làm tức chết!

“Hả?” Niên Tiểu Mộ đói lả, đang mải ăn, nghe thấy anh nói liền mờ mịt ngẩng đầu.

Một lát sau cô mới phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt đáng thương, thậm chí còn suýt rớt hai giọt nước mắt, “Trong túi tôi chỉ còn 100 tệ, đến lúc gọi cơm cho anh thì hết tiền.”

“…”

“Gần đây anh hay tức giận, mướp đắng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, rất tốt cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.