Quãng Đời Còn Lại Vì Người

Chương 17: Chương 17: Trò hay




Trên đường về nhà, Ngu Sanh lại nhanh chóng liên hệ Ổ Nhị hỏi lão Ngu có gọi điện thoại cho hắn hay không, Ổ Nhị nói không có, sau đó lại nói em có phải gây họa gì hay không, Ngu Sanh bị hắn niệm kinh đến đau đầu liền treo điện thoại.

Nàng quá hiểu biết ba mẹ mình, con gái bảo bối cùng người ở chung chuyện lớn như vậy mà có thể nhịn xuống không đi hỏi thăm, hiển nhiên là trong lòng ấp ủ đại chiêu đây.

Nàng dọc theo đường đi phát sầu muốn chết lại không thể không quay về, đến cửa nhà lén lút mở cửa, trong phòng khách không có người, khắp nhà đang ê ê a a tiếng hát kinh kịch, lão Ngu thích nhất là kinh kịch.

Ngu Sanh vươn cái đầu trái nghiêng phải ngó, còn chưa kịp dò ra cái gì, đầu liền bị vỗ một cái: “Lấm la lấm lét, làm chuyện gì trái với lương tâm?”

Ngu Sanh sờ sờ cái mũi, bế mao cầu lên, đỏ mặt hô một câu: “Mẹ ------” ngữ khí quả thực ngọt đến phát nị.

“Ha, đây là nha đầu thúi nhà ai thế?” Ngu mẹ âm dương quái khí, vừa nghe ngữ khí này chính là đang tức giận.

“Ai nha, nhà của ngài, nhà của ngài, con không hiểu chuyện, con sai rồi, mẹ ----” Ngu Sanh ôm lấy cánh tay Ngu mẹ lắc lư.

“Đừng có lắc, choáng váng quá ----” Ngu mẹ vỗ tay nàng.

Xem ra hỏa khí còn rất lớn nha, nàng cũng không rảnh lo tay đau, cợt nhả nói: “Mẹ, mommy thân yêu nhất của con, còn không phải là buổi sáng không nghe điện thoại thôi sao? Con thành thật công đạo, tối hôm qua một hồi tăng ca, con liền ngủ ở công ty, đồng sự thấy con ngủ say, không nhẫn tâm kêu con dậy.”

“Ừ, diễn, tiếp tục diễn.”

A, lời này sao quen tai thế nhỉ? Trước kia một thời gian hình như có nói qua.

Ngu Sanh không kịp nghĩ lại thấy lão ba thoáng nhìn nàng từ ban công bên kia đi tới, trên tay còn cầm vòi hoa sen, hẳn là đang tưới tắm hầu hạ cây cây cỏ cỏ.

“Ba gọi điện thoại đến văn phòng của con, căn bản không ai ở.” Lão Ngu rống lên một tiếng.

Ách.

“Hai người thông minh như vậy, cuộc đời của con sẽ rất khó khăn.” Ngu Sanh bất đắc dĩ.

“Ai nha, chúng ta làm cha mẹ vì con cái mà rầu thúi ruột, chẳng sợ gả không được cũng không sao, không nghĩ tới không chỉ có giấu chúng ta quen bạn gái, còn học nói dối gạt người, gia môn bất hạnh, nhân sinh gian nan quá!” Ngu mẹ hóa ảnh hậu sử dụng kỹ thuật diễn xuất tích góp cả đời, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.

Ngu Sanh lại một lần nữa cảm giác mẹ nàng chọn sai nghề, hẳn là nên đi làm diễn viên.

“Được rồi, con đầu hàng.” Ngu Sanh nhấc tay nhận thua, thành thành thật thật công đạo: “Tối hôm qua, con là cùng Nghê Uyển Sính ở bên nhau, chính là người ngày đó hai người gặp, lớn lên hại nước hại dân có thể so với Tô Đát Kỷ nữ yêu tinh.”

“Ta liền nói mà, mua cái quần áo cũng có thể gặp được, xem mắt còn muốn đi theo, nàng đánh cái chủ ý gì?”

“Ách, đại khái có khả năng là thật sự ngẫu nhiên gặp được.” Ngu Sanh xấu hổ mà đáp.

“Con không phải nói nàng rất đào hoa sao?” Ngu ba hỏi.

“Còn không phải sợ hai người nghĩ nhiều, cố ý bôi đen nàng.”

“Thật sự?”

“Thật còn hơn vàng.”

Ngu ba Ngu mẹ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Ngu Sanh nửa ngày, thẳng đến khi nàng mồ hôi đầy lưng, lúc này mới nói: “Vậy con kêu trong nhà đến đây đi, chúng ta quan sát thật kỹ.”

“Không tốt lắm đâu? Còn chưa ra ngô ra khoai gì!”

“Đã ở cùng một chỗ rồi, còn chưa thành?” Ngu ba tức giận đến thẳng dậm chân, “Con con con con con ---- con thế này ---”

Sợ tới mức Ngu Sanh vội chạy tiến lên: “Lão ba, lão ba, cẩn thận cao huyết áp.”

“Biết ba cao huyết áp vậy con cũng đừng chọc giận ông ấy nữa, biết buổi sáng ba con lo lắng ra sao không? Tiểu không lương tâm!” Ngu mẹ vỗ đầu nàng.

Ngu Sanh thực áy náy: “Ba, thực xin lỗi.” Nhưng mà nên nói vẫn là muốn nói, “Con cùng Nghê Uyển Sính thật sự mới bắt đầu, bọn con cũng chính là ---”

Ngu Sanh lại không biết nên như thế nào mở miệng nói về quan hệ của nàng cùng Nghê Uyển Sính, bạn gái cũ gặp lại? Vì công ty mà quy tắc ngầm? Mặc kệ thế nào đi nữa chính là mơ màng hồ đồ mà lên giường, hơn nữa thời buổi này lên giường cũng chẳng đại biểu được cái gì!

Nàng châm chước một chút lý do thoái thác, sửa miệng: “Bọn con thật sự vừa mới bắt đầu, hai người như thế này, con sợ nàng bị dọa chạy mất?”

“----” đến phiên ba mẹ đỡ trán.

“Vậy con nói đi, nàng thế nào?”

“Hai đứa đến tột cùng là bao lâu rồi?”

“Tính cách thế nào?”

“Gia đình bối cảnh thế nào?”

“Cha mẹ tính cách được không?”

Ngu Sanh bị hỏi đến to đầu, đặc biệt là tình huống trong nhà Nghê Uyển Sính, nàng nào biết kỹ càng tỉ mỉ đâu? Mấy năm trước quen nhau, Nghê Uyển Sính có nói qua nhà nàng không giàu có, trong nhà có cha mẹ, đệ đệ, chỉ là hiện giờ nàng như thế nào biến thành phú nhị đại, Ngu Sanh thật không biết.

Đang nghĩ ngợi làm thế nào thoát thân thì, may mắn có người gõ cửa.

Nàng nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Có người tới, con đi mở cửa.”

Nàng vội vàng đi mở cửa.

Cám ơn trời đất, lúc này mặc kệ ai tới nàng đều phải cảm ơn người này.

Chẳng qua cửa vừa mở ra, Ngu Sanh liền cứng lại.

Người bên ngoài đầy mặt ý cười, nhìn thấy nàng, ôn nhu mà kêu một tiếng: “A Sanh, đã lâu không thấy, cậu có khỏe không?”

Ngu Sanh nhịn không được run run.

“Gặp quỷ, sao cậu lại tới đây?”

Lời này thật là nói ra tiếng lòng nàng.

Ngu Sanh yên lặng lui một bước về sau, Ngu mẹ đi tới đánh giá nữ nhân trước mặt: “Oánh Oánh?”

Nhưng, trước mặt nữ nhân đúng là tra tiền nhiệm bạn gái, thanh mai của nàng Đái Oánh Oánh, chỉ là hiện giờ Đái Oánh Oánh đã mập ra, tóc cũng trở nên có chút thưa thớt, tuy không phải eo thùng phi, nhưng cả người so với lúc học đại học cách biệt một trời. Đái Oánh Oánh trước kia cũng coi như da trắng mạo mỹ chân dài, như thế nào qua mấy năm thời gian biến thành bộ dáng này?

Đái Oánh Oánh từ sau khi gặp cái bạch phú mỹ kia, cả nhà liền dọn đi nơi khác, mấy năm cũng chưa từng trở về, lần này đột nhiên nhìn đến thật là có chút ngoài ý muốn.

Đái Oánh Oánh cười khanh khách mà hô thanh: “Bá mẫu, chào bác, cháu là Oánh Oánh đây, ngần ấy năm, bác một chút cũng chưa thay đổi, vẫn trẻ trung như vậy.”

“Ha ha,” Ngu mẹ ngoài cười nhưng trong không cười, đẩy Ngu Sanh vào trong phòng, một bộ dạng ‘ chúng ta không thân liền ở cửa tâm sự tư thế ’, nắm lấy khung cửa hỏi Đái Oánh Oánh: “Cháu đây là?”

“Ba mẹ cháu bọn họ dọn về đây.”

Ngu Sanh vào phòng nghe thấy được một câu như vậy.

Nàng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có đem việc này để ở trong lòng, bởi vì xem ra, Đái Oánh Oánh cùng chuyện của nàng, bọn họ có trở về hay không, đối với nàng mà nói đều là người xa lạ, cũng không có liên quan gì.

Bởi vì Đái Oánh Oánh xuất hiện, ba mẹ thật không có lại qua đây hỏi nàng về Nghê Uyển Sính nữa.

Nàng lại được mừng rỡ tự tại.

Chỉ là vẫn như cũ không nhịn được phải kể chuyện này cho khuê mật Lật Cảnh, hai người đều là trong lòng xúc động, Lật Cảnh cũng giúp đỡ thoá mạ Đái Oánh Oánh tra nữ kia.

Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, đang nói chuyện hăng say, Ngu mẹ đẩy cửa tiến vào: “Quả quả, mau tới, mau tới.”

Ngu Sanh cùng Lật Cảnh nói giỡn: “Mẫu thân đại nhân tìm, bye bye.”

Treo điện thoại đi ra ngoài, Ngu mẹ thật đúng là mang đến đại bát quái: “Mẹ của Đái Oánh Oánh bị bệnh, bị cô bạch phú mỹ kia chọc tức đến đổ bệnh, trúng gió, người cũng không động đậy nổi.”

Ngu Sanh có chút ngoài ý muốn: “Sao lại như vậy?”

Nàng vẫn luôn cho rằng Đái Oánh Oánh quá đắc ý, tuổi trẻ đã trở thành quản lý cấp cao, lái xe sang, ở biệt thự, thường xuyên có bạn học quen biết cho nàng xem vòng bạn bè của Đái Oánh Oánh, ý đắc chí mãn, nhìn qua màn hình thôi cũng có thể cảm giác ra tới khí chất thổ hào.

“Rất nhiều việc xảy ra, cái chính là các nàng muốn mang thai bằng việc thụ tinh qua ống nghiệm, nhà thông gia bên kia muốn cho đứa trẻ mang họ nhà mình, mẹ của Đái Oánh Oánh khẳng định không đồng ý, hai nhà liền nháo lên, đầu năm đứa trẻ đã mang họ bên đó, mẹ Đái Oánh Oánh liền gây rối, kết quả bị thông gia đuổi ra từ biệt thự rồi trúng gió.”

Ngu ba cùng Ngu Sanh nghe được tấm tắc không ngừng, Ngu mẹ cười lạnh: “Con gái nhà giàu đâu có dễ cưới như vậy!”

Vui sướng nói không nên lời khi người gặp họa.

Ngu Sanh tuy rằng cảm thấy như vậy không tốt, nhưng trong lòng vẫn là ----- rất sảng khoái, ừ, nàng chính là người như vậy.

Chủ yếu là Đái Oánh Oánh nữ nhân kia quá xấu xa, chia tay thì chia tay đi, đã không biết xấu hổ cắm sừng người ta lại đem trách nhiệm đổ lên đầu Ngu Sanh, nói là Ngu Sanh có ‘ tân hoan ’, nói là Ngu Sanh mê muội một cô gái vô cùng xinh đẹp, ai, thật là quá không biết xấu hổ.

Phi phi phi.

Bởi vì Đái Oánh Oánh châm ngòi thổi gió, Ngu ba mới lên cơn đau tim, phải giải phẫu, Ngu Sanh thật là hận chết nàng.

Nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, Ngu Sanh thế nhưng lại hôn hôn trầm trầm ngủ mất.

“Quả Quả, mau ra đây, mau ra đây.” Vừa lúc Ngu Sanh mới đang mơ màng nằm ở trên giường, Ngu mẹ lại đây gõ cửa.

“Sao vậy mẹ?” Ngu Sanh xoa xoa đôi mắt, như thế nào một không cẩn thận liền ngủ rồi.

“Tiểu Dư tới đây tìm con chơi, mau ra đây.” Ngu mẹ cười tủm tỉm vẫy tay.

“Tiểu Dư? Ai nhỉ?” Ngu Sanh có chút không nhớ ra.

Đi vào phòng khách mới phát hiện, à, hóa ra là nữ bác sĩ kia.

Trên sô pha phòng khách quả thực có một nữ nhân lay động sinh tư đang ngồi.

Chẳng qua lần này Dư Vị búi tóc dài lên sau đầu, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu gạo, bên trong là áo hai dây màu lục, quần jean thiển sắc, chỉnh thể cho người ta cảm giác thanh nhã thuần tịnh đồng thời lại không thiếu anh khí.

“Dì tôi ở lầu trên.” Dư Vị cười lộ ra một hàm răng trắng.

“Tiểu Dư năm nay bao lớn rồi?”

“Cháu 31, thưa dì.”

“Cháu ở chỗ nào?”

“Ba mẹ ở bắc thành, cháu một mình ở tại Hoa Phủ.”

Hoa Phủ là một cái tiểu khu xa hoa.

“Tiểu Dư, cháu ----”

Ngu Sanh đánh gãy lời Ngu mẹ, “Ai nha, mẹ, lại tra hộ khẩu!”

Dư Vị là một người rất có lực tương tác. Ngu Sanh tuy rằng không nghĩ tới cùng nàng yêu đương, nhưng là cảm giác nàng hẳn sẽ là một người bạn tốt, cho nên khi Dư Vị muốn thêm WeChat nàng cũng thống khoái mà đưa mã QR ra, lại nói tiếp, nàng cùng Nghê Uyển Sính vẫn còn chưa có thêm WeChat.

Ai, thật là bi thương.

Trong lúc này, Đái Oánh Oánh lại tới gõ cửa, thấy Ngu gia có khách nói vài câu khách sáo liền đi về.

Ngu Sanh không bao giờ muốn nhìn thấy Đái Oánh Oánh, ghê tởm.

Tấm tắc.

Cũng may Dư Vị là một người tinh ý, hàn huyên một hồi liền đứng dậy cáo từ, Ngu mẹ vừa nghe nói Dư Vị phải đi, liền nói: “A Sanh phải đi về đúng không? Để tiểu Dư đưa con đi?”

Ngu Sanh vô ngữ.

“Đi thôi!” Dư Vị rất hào phóng.

Vì thế Ngu Sanh liền thấy chiếc xe thể thao Ferrari đính kim cương màu hồng nhạt của Dư Vị đậu ở dưới lầu.

Trên đường về, Ngu Sanh gửi tin nhắn cho Nghê Uyển Sính: “Ở nhà không?”

“Không.”

Đồ đáng ghét Nghê Uyển Sính thật là tích tự như kim, không thể nhiều thêm một chữ sao? Nhiều một chữ sẽ gãy tay được à?

Ngu Sanh bất mãn, vì thế hồi cho nàng: “Buổi tối tôi về phòng tôi bên kia.”

Tin nhắn phát ra không quá một phút, chuông điện thoại của Ngu Sanh đã vang lên.

Chậc chậc chậc, quả nhiên là Nghê Uyển Sính, thói quen không thích gửi tin nhắn chỉ thích gọi điện thoại này vẫn là không sửa.

Nàng còn không có kịp nói chuyện, chỉ nghe Nghê Uyển Sính nói: “Trở về làm ấm giường.”

Ngu Sanh tức giận đến ngứa răng.

Mấu chốt là nàng xác thực thích Nghê Uyển Sính, tuy rằng nhiều năm như vậy qua đi, nhưng nàng đối với Nghê Uyển Sính vẫn như cũ là khó kìm lòng nổi, đặc biệt khi biết Nghê Uyển Sính không quá chán ghét nàng, nàng vẫn muốn mỗi ngày cùng Nghê Uyển Sính nị ở bên nhau.

“Cô ở nơi này!” Ngu Sanh xuống xe trước biệt thự của Nghê Uyển Sính, Dư Vị lại đánh giá một chút khu biệt thự này.

“Ông chủ tôi ở đây, đến đưa chút đồ.” Ngu Sanh sờ sờ cái mũi.

Nhìn Ngu Sanh thuần thục mà tiến vào khu biệt thự, nội tâm Dư Vị có chút chua xót.

“Xem ra mình cũng cần mua nhà ở khu này.” Dư Vị máy móc mà cùng Ngu Sanh phất tay cáo biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.