Buổi chiều thứ sáu, công ty pháp luật cố vấn nói hợp đồng thu mua yêu cầu Ngu Sanh‘ cổ đông ẩn’ ký tên, mà hắn hiện tại ở bên Hãn Minh, nếu Ngu Sanh phương tiện có thể đến Hãn Minh một chuyến.
Đã là buổi chiều bốn giờ hơn, Ngu Sanh mới vừa cùng khách hàng nối tiếp xong lưu trình hoạt động cũng có chút mệt, tiễn khách hàng sau đó liền thu hồi máy tính đi Hãn Minh. Từ văn phòng ra ngoài nàng mới phát hiện trời sắp mưa, gió thổi ào ào, nhưng lại lười trở về lấy dù, nàng tâm tồn may mắn mà nghĩ hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy đi?
Kết quả thời tiết này thay đổi bất thường, xe đi đến nửa đường mây đen giăng đầy, mưa to giàn giụa, Ngu Sanh xuống xe chỉ là chạy vài bước đã bị xối thành gà rớt vào nồi canh.
Cũng may nàng có cái thói quen, trong túi tùy thời sẽ mang theo một chiếc áo len dệt kim, vì thế nàng xõa tung tóc ra, mặc áo len vào bên ngoài áo sơmi, trên cơ bản có thể che được.
Đi vào văn phòng Hãn Minh nàng phát hiện các nhán viên của Hãn Minh đều đang nhìn chằm chằm mưa to ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm, có người ngồi ở bàn làm việc tăng ca, có người cùng bạn nấu cháo điện thoại, xem ra mọi người đều là đang chờ mưa tạnh để tan tầm về nhà.
Trợ lý của Nghê Uyển Sính, tiểu Cao vừa vặn cũng ở bên ngoài, liền đón nàng: “Ngu tổng, bên ngoài trời mưa lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy, nói mưa liền mưa, đi vài bước liền thành như vậy.” Ngu Sanh cười.
Cao trợ lý đem nàng đưa tới bên ngoài văn phòng của Nghê Uyển Sính, cũng đưa khăn lông cho nàng lau tóc, Nghê Uyển Sính tiễn khách sau đó nhìn bộ dáng của nàng nhíu mày nói: “Sao lại xối thành như vậy?”
Ngu Sanh cũng không có đúng hẹn gặp luật sư, ngược lại là Nghê Uyển Sính lấy hợp đồng tới chỉ đạo nàng ký tên.
“Sao tôi cứ cảm giác như mình bị bán đi nhỉ?” Ngu Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Bán cho tôi là phúc khí của cậu, biết đủ đi!” Nghê Uyển Sính trả lời.
Ngữ khí thật gợi đòn.
Sau khi ký tên xong, Ngu Sanh chuẩn bị cáo từ.
“Cậu chuẩn bị trở về như thế này?”
“Làm sao vậy?” Ngu Sanh cúi đầu kiểm tra một chút, không có vấn đề gì mà!
Bên ngoài áo sơ mi là áo len dệt kim, không bị lộ, hẳn là không thành vấn đề!
Nghê Uyển Sính lại tiến lên phía trước một bước, đột nhiên kéo cổ áo nàng ra nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy, mặt vô biểu tình mà nói: “Đi thôi!”
Bộ dạng nghiêm trang liêu nhân loại này, hừ, Ngu Sanh cảm giác bị khinh bạc, nhưng miệng lại nhanh hơn não: “Đi đâu?”
“Cậu sẽ không phải cứ như vậy trở về chứ?” Nghê Uyển Sính cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu hiện tại cũng đã xem như một phần tử của Hãn Minh, nếu cảm mạo sinh bệnh cũng sẽ chậm trễ công tác, việc chậm trễ khách hàng chẳng khác nào đắc tội thượng đế.”
Thật là một cái lý do sứt sẹo.
Ngu Sanh: “Nghê tổng, về sau ngài nói chuyện có thể chỉ nói nửa câu đầu thôi được không? Tôi là tâm pha lê, nghe không được nửa câu sau.”
Nghê Uyển Sính ‘ nga ’ một tiếng, nhún vai: “Xin lỗi, sự thật mất lòng.”
Người này, sao có thể như vậy chứ?
Thật muốn cho nàng một cái bạt tai.
Vĩnh viễn thần bổ đao.
Cứ như vậy, Ngu Sanh lại bị đưa tới biệt thự của Nghê Uyển Sính.
Mới vừa vào biệt thự, Nghê Uyển Sính liền nói: “Đi tắm rửa đi, trong tủ quần áo phòng cho khách có quần áo của cậu.”
Quần áo ướt nhẹp dính ở trên người đích xác không thoải mái, hơn nữa dễ dàng cảm mạo, có thể tắm rửa đổi quần áo sạch sẽ, Ngu Sanh tất nhiên là vui đến cực điểm.
Nghê Uyển Sính sẽ không giống những tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết mua cho nàng một ngăn tủ xinh đẹp toàn quần áo đi?
Ha ha, nàng nếu là có hảo tâm như thế, chắc mặt trời mọc từ đằng tây.
Trong phòng tắm, dầu gội sữa tắm đều là nhãn hiẹu Ngu Sanh hay dùng, máy sấy cũng là nhãn hiệu xa xỉ mà Ngu Sanh không dám mua, đúng vậy, hiện tại Nghê Uyển Sính xưa đâu bằng nay, muốn tiền có tiền, đại khái không có gì là nàng mua không nổi!
Tủ đồ phòng cho khách quả nhiên là tràn đầy một ngăn tủ quần áo, nội y, áo ngủ, hưu nhàn, danh phẩm trang phục cái gì cần có đều có, ngay cả các loại giày Nghê Uyển Sính cũng đều giúp Ngu Sanh đặt mua rồi.
Tâm tình Ngu Sanh tức khắc tốt lên, y phục xinh đẹp gì gì đó nàng thích nhất.
Bởi vì biệt thự chỉ có Nghê Uyển Sính cùng Ngu Sanh ở, cho nên Ngu Sanh cố ý chọn một chiếc áo ngủ tơ lụa rất mỏng, phấn phấn nhan sắc càng thêm lãng mạn mông lung.
Kỳ thật Ngu Sanh trước kia cũng mặc qua quần áo của Nghê Uyển Sính.
Nhớ rõ lần đó hình như cũng là mưa to, hai người không mang dù. Nghê Uyển Sính mang nàng đi ký túc xá, trong phòng không lớn, bày hai cái giá sắt hai chiếc giường, ánh mắt đầu tiên Ngu Sanh liền biết chiếc giường nào là của Nghê Uyển Sính, bởi vì giường của cô gái khác rất lộn xộn, chỉ có giường của Nghê Uyển Sính sạch sẽ ngăn nắp, nàng còn dùng một cái màn giường họa tiết phim hoạt hình ngăn cách ra một cái không gian nhỏ, Ngu Sanh ở ký túc xá cũng dùng màn giường, cho nên biết cái này.
Bởi vì ngày đó Nghê Uyển Sính nghỉ phép, cho nên chỉ có Nghê Uyển Sính cùng Ngu Sanh hai người ở ký túc xá, Nghê Uyển Sính kêu nàng đi tắm rửa thay áo ngủ của mình, là một chiếc áo sơ mi dáng dài màu trắng, Nghê Uyển Sính mỗi lần đều là mặc cùng legging, bởi vì ở trong ký túc xá, Ngu Sanh liền chân không ra trận.
Mưa to qua đi lại là ngày nắng, nàng mặc sơ mi trắng của Nghê Uyển Sính ngồi ở bên cửa sổ, xem Nghê Uyển Sính phơi quần áo nàng tự giặt tay cho mình, lúc ấy trong ký túc xá của Nghê Uyển Sính chỉ có máy giặt không có máy sấy, nhưng Nghê Uyển Sính vẫn là giặt tay quần áo của Ngu Sanh, trái tim Ngu Sanh liền ấm áp.
Lúc ấy Nghê Uyển Sính tuy lớn lên hại nước hại dân nhưng lại vô cùng ngây thơ, nàng nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của Ngu Sanh lộ ra bên ngoài, mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào.
Ngu Sanh cố tình lại thích trêu nàng.
Âm thanh Nghê Uyển Sính cùng trợ lý trò chuyện đem Ngu Sanh kéo về hiện thực, ai, vẫn là đừng suy nghĩ bậy bạ chuyện quá khứ đi!
Khi Ngu Sanh từ phòng ra tới, Nghê Uyển Sính còn đang gọi điện thoại, nhưng lơ đãng mà thoáng nhìn, Nghê Uyển Sính liền không tự chủ được dừng một chút, muốn nói chút gì đó lại phát hiện chính mình mắc kẹt.
Trợ lý ‘ alo ’ hai tiếng mới đem Nghê Uyển Sính kéo về với công việc.
Ngu Sanh thực thích chất liệu cái áo ngủ này, thoải mái mềm mại bên người.
Nàng nháy mắt to vô tội: “Ăn cơm chiều sao?”
Nghê Uyển Sính cảm giác giọng nói phát ngứa: “Ăn.”
“Chính mình làm?”
“Cậu cái dạng này như thế nào đi ra ngoài?” Nghê Uyển Sính hỏi lại.
Thời điểm nàng xuất hiện ở trước mặt Nghê Uyển Sính duyên dáng yêu kiều, một đôi chân trắng nõn, thon dài, giống như cực phẩm bạch ngọc, đặc biệt là áo ngủ chỉ có thể che khuất bắp đùi một chút.
Này, thật là dụ hoặc nói không nên lời.
Ngu Sanh chà xát tay một bộ dạng thi thố tài năng: “Tôi tới làm đi!”
Nghê Uyển Sính xem nàng thong dong tự nhiên mà đi vào phòng bếp, góc áo ngủ ở bắp đùi nàng nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất chỉ cần động tác hơi lớn một chút liền có thể xốc lên.
Ánh mắt Nghê Uyển Sính sâu thẳm mà nhìn chằm chằm hướng phòng bếp một hồi lâu mới thở dài ra một hơi, đứng dậy đi phòng ngủ.
Ngu Sanh lại thăm dò liền thấy Nghê Uyển Sính cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Ngu Sanh đắc ý mà cười cười.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất hữu hạn, hiển nhiên Nghê Uyển Sính cũng không có ý định sẽ nổi lửa nấu cơm, đại khái cũng chính là dì Vương a di lại đây quét tước vệ sinh!
May mà có cà chua, trứng gà, rau xanh linh tinh, cũng có thể làm ra bữa tối đơn giản.
Cơm đã nấu rồi, đồ ăn làm được đến một nửa thì Nghê Uyển Sính bưng một chén nước vào phòng bếp.
Nghê Uyển Sính đã tắm rồi, còn mặc vào một kiện áo ngủ mỏng cùng màu, tóc còn thoáng có chút hơi ẩm, nàng thoạt nhìn thiếu chút giỏi giang khi công tác, nhiều một chút sinh hoạt tùy ý cùng lười biếng.
Nghê Uyển Sính vào phòng bếp, không khí tựa hồ trở nên có chút ái muội, hai người tựa như đôi tình nhân bình thường nấu cơm ăn cơm.
Ngu Sanh mạc danh cảm giác có chút nóng ruột, yết hầu khô khô, khát!
Nghê Uyển Sính thanh thanh yết hầu: “Chuẩn bị làm cái gì?”
“Ớt cay xào thịt, cà chua xào trứng gà, cơm chiều liền đơn giản chút?”
“Tùy tiện.” Nghê Uyển Sính đáp nàng.
Nghê Uyển Sính cũng không có tính toán hỗ trợ, chỉ là ở bên cạnh nhìn Ngu Sanh xắt rau xào đồ ăn, khi nàng thò người ra lấy đồ vật, áo ngủ sẽ theo nàng động tác không ngừng đi lên trên, thậm chí lộ ra một chút mép quần lót.
Rất nguy hiểm.
Nghê Uyển Sính uống một ngụm nước, ánh mắt không cẩn thận quét qua đường viền ren hồng nhạt, không chút để ý nói: “Cậu hiện tại rất đói bụng sao?”
Ngu Sanh đang chuyên tâm thái thịt, nghe vậy thuận miệng đáp: “Còn tạm, cậu thì sao?”
Sau đó nàng nhìn thấy Nghê Uyển Sính đặt ly nước sang một bên, trên người ấm áp, Nghê Uyển Sính từ sau lưng ôm lấy nàng, một bàn tay vô cùng tự nhiên mà xốc lên quần áo nàng dò xét đi vào.
Ngu Sanh cầm lòng không đậu mà buông dao, cố ý ở trong lòng ngực nàng cọ cọ, biết rõ cố hỏi: “Người ta đang nấu ăn, cậu đây là muốn làm gì?”
“Không làm cái gì, nếu cậu cũng không quá đói, liền đợi lát nữa rồi ăn.” Giọng Nghê Uyển Sính có chút khàn, hôn hôn sau tai nàng, còn thuận tay đem dao nhét lại vào trong tay nàng: “Cậu tiếp tục.”
Ngu Sanh buông dao rửa rửa tay muốn xoay người lại bị nàng ngăn cản: “A Sanh, chúng ta chơi điểm kích thích có được không? Như vậy, cậu thích không?”
Các nàng liền làm như vậy một lần, Ngu Sanh trầm mê mang theo vô tận mà cảm thấy thẹn thùng.
Gặp lại Nghê Uyển Sính mang cho Ngu Sanh nhiều cảm xúc không giống nhau, nàng thật sự đã không còn là Nghê Uyển Sính trước kia nữa, trước kia Nghê Uyển Sính rất ngây thơ thẹn thùng, hiện tại Nghê Uyển Sính trở nên lớn mật, thành thục, ham thích phóng túng hai người vận động.
Đa mưu túc trí, xa lạ lại tràn ngập dụ hoặc gợi cảm, giống anh túc.
Nàng thật đã trúng độc của Nghê Uyển Sính nữ nhân này rồi.