Bảo Trụ Vương Thất cùng với Thanh Vũ diễu hành trên đường trong sự chào đón nồng nhiệt của người dân, các tu sĩ đến từ thế lực bên ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng đó đều không khỏi chấn động trong lòng, rõ ràng lần tiếp đoán long trọng này xuất phát từ sự chân thành chứ không phải là cảnh tượng giả dối do Vương Thất làm ra để lấy lòng Thanh Vũ.
“Dân tâm ngưng tụ, thời thế này là của Quang Minh Giáo Đình!”
“Dân tâm thì làm được gì?”
“Đúng là ngu xuẩn, khi không lại ban cho đám phàm nhân công pháp tu luyện, với tài nguyên ở nơi nghèo nàn này thì làm sao cung cấp đủ cho bọn họ tu luyện?”
“Khi đó, phàm nhân chắc chắn nổi loạn, tấn công Bảo Trụ Vương Triều để đòi lấy tài nguyên!”
Một số tu sĩ đưa ra nhận định, người dân được phép tu luyện, không còn là người bình thường nữa, dục vọng của họ sẽ tăng cao, họ sẽ muốn càng nhiều tài nguyên tu luyện để đạt tới cảnh giới lớn hơn, một Bảo Trụ Vương Triều nhỏ bé làm gì đủ tài lực cung cấp cho người dân?
Đáng tiếc, các tu sĩ đến từ bên ngoài không biết là Giáo Đình dư sức tạo điều kiện phát triển cho người dân, không một ai sẽ bị lãng quên, dư thừa, họ sẽ được chỉ dẫn tận tình bởi Bảo Trụ Vương Triều và Quang Minh Giáo Đình, hướng tới một tương lai tốt đẹp.
“Bảo Trụ Vương Triều phát triển rất tốt, người dân chất phác, phong cảnh hữu tình.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói trong khi nhìn vào Bảo Trụ An Vương và Kim Vương.
Sau khi kết thúc buổi tiếp đón, An Vương dẫn Thanh Vũ vào bên trong Vương Cung, cùng nhau ngồi ngay ngắn ở Chính Điện rộng lớn, bàn bạc về các vấn đề liên quan giữa Vương Triều và Giáo Đình.
“Người dân ở đây luôn như thế, họ xứng đáng có được một cuộc sống yên bình!” Bảo Trụ An Vương vừa gật đầu vừa nói, giọng điệu tự hào.
Những người đang ngồi trong đây im lặng nhìn vào vẻ mặt tự đắc của An Vương, ai cũng biết lời nói của Thanh Vũ mang tính chất xã giao mà thôi, một người còn chưa đi tham quan toàn bộ Vương Triều, tiếp xúc rộng rãi với người dân thì làm sao biết cuộc sống, tính cách của họ ra sao chứ?
Thế mà An Vương không nhận ra, với tính cách thẳng thắn ông cảm thấy vui vẻ khi người dân được khen ngợi bởi Giáo Hoàng.
“Hôm nay ta đến đây là để bàn bạc với Vương Thất về vấn đề hợp tác giữa Giáo Đình và Vương Triều.” Thanh Vũ chầm chậm nói tiếp.
“Kim Vương, con là người đứng đầu một nước, hãy làm chủ thay cho Bảo Trụ Vương Triều đi!” Bảo Trụ An Vương gật đầu với Thanh Vũ, sau đó ông quay người sang nhìn vào Bảo Trụ Kim Vương rồi lên tiếng.
“Vâng!” Kim Vương gật đầu nhẹ một cái.
“Xin Giáo Hoàng chỉ điểm nhiều hơn.” Bảo Trụ Kim Vương nói với nét mặt kính trọng.
Một cuộc họp kéo dài khoảng hơn một tiếng đồng hồ đã diễn ra như thế, Thanh Vũ nói với Kim Vương về vấn đề truyền bá tín ngưỡng, sự viện trợ của Giáo Đình dành cho Vương Triều, Vương Triều phải đáp ứng với Giáo Hoàng một số điều kiện như tạo hoàn cảnh truyền bá tín ngưỡng một cách tốt nhất, cho phép Giáo Đình bắt giữ những người có chức danh Tín Sứ trở lên trong lãnh thổ khi bọn họ phạm phải tội lỗi…
“Sau cùng, ta còn có một việc muốn nói.” Thanh Vũ bình tĩnh nói.
“Xin mời Giáo Hoàng.” Kim Vương cười nhẹ một tiếng.
Giáo Đình không yêu cầu Bảo Trụ Vương Triều trở thành một thế lực phụ thuộc dưới quyền mà coi Vương Triều như một đồng minh, không nhúng tay vào quyền hành của Vương Thất, hằng năm trợ giúp cho Vương Triều các loại tài nguyên cấp cao như đan dược, vũ khí, còn giảm giá nếu như Vương Triều đặt hàng từ Giáo Đình, lại còn khi còn kẻ địch xâm phạm, Giáo Đình sẽ cử viện binh đánh đuổi kẻ địch…
Những việc kể trên làm gương mặt của An Vương lẫn Kim Vương đều tươi tắn như đóa hoa vừa mới nở, nhất là họ còn nhận được điểm cống hiến mỗi ngày dựa trên số lượng Tín Đồ trong quốc gia, được nhiều trợ giúp như tiến vào những nơi đặc biệt trong Giáo Đình như Huyễn Linh Chiến Trường, Hành Tinh Gaia, tuy rằng số lượng người sẽ bị hạn chế, nhưng bọn họ vẫn rất vui lòng.
“Ta muốn đề nghị những vùng đất tín ngưỡng sẽ hợp tác, kết thành một liên minh!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Liên minh?” An Vương, Kim Vương, ngay cả Văn Phác Chân cũng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, như Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều và Bảo Trụ Vương Triều, mọi người hãy kết thành đồng minh, cùng tiến cùng lùi, thống nhất một bộ luật, cho phép thông thương và tạo điều kiện để cả những thành viên trong liên minh đều được phát triển, những vấn đề này còn cần mọi người phải tổ chức một cuộc họp để đạt thành nhận thức chung!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Đó là một đề nghị rất hay!” Kim Vương suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
“Rất tốt, chúng tôi sẽ liên lạc với thế lực trong vùng đất tín ngưỡng để xây dựng liên minh!” An Vương thoải mái nói ra.
Thanh Vũ đưa ra đề nghị này không phải là ngẫu hứng, hắn đã suy nghĩ rất nhiều và trao đổi ý kiến với Mặc Hàn, Không Yên cùng với Quốc Vương của Kinh Hồng Vương Triều là Kinh Thần Hạo. Bọn họ đều cảm thấy quyết định đó rất hay, có thể giúp cho các thế lực cùng nhau phát triển nhanh chóng, không bị nhiều gò bó giống như trước nữa.
Khác với quan hệ giữa Giáo Đình và các thế lực, giữa các thế lực với nhau có nhiều hạn chế, khúc mắc và sự khó xử, những việc đó sẽ được giải quyết gọn gàng nếu như tạo dựng một liên minh cùng hỗ trợ lẫn nhau.
“Khi cuộc họp diễn ra, chúng tôi sẽ mời người của Giáo Đình đến chủ trì cuộc họp.” Kim Vương khẽ nói.
“Không cần!” Thanh Vũ lại lắc đầu từ chối.
“Đó là chuyện của mọi người, Giáo Đình không cần nhúng tay vào.”
“Vậy thì xin nhờ người của Giáo Đình hỗ trợ chúng tôi liên lạc với những thế lực khác.” Kim Vương nhẹ giọng nói ra.
“Được!” Thanh Vũ gật đầu đồng ý, vùng đất tín ngưỡng khá lộn xộn, một số người đứng đầu thế lực còn đang tìm cách bài trừ Giáo Đình khỏi lãnh thổ của bọn họ, cho nên Kim Vương không biết nên liên lạc với thế lực nào trong tình cảnh đó.
“Phác Chân, ông đã nói về kế hoạch xây dựng hệ thống học viện với Kim Vương chưa?” Thanh Vũ nhìn sang Văn Phác Chân.
Nghe câu hỏi từ Thanh Vũ, Văn Phác Chân trở nên chăm chú:
“Thưa Giáo Hoàng, tôi đã bàn bạc với Kim Vương và An Vương, mọi thứ đã hoàn tất!”
“Rất tốt!” Thanh Vũ cười khẽ.
Vì thời gian đã gần tối cho nên Kim Vương chuẩn bị một bữa tiệc với quy cách cao tiếp đãi Thanh Vũ, rượu thịt có đủ, mọi người nâng ly cùng thưởng thức trong bầu không khí hân hoan, thoải mái.
Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, một người bước vào bên trong Chính Điện rồi báo:
“Thưa Quốc Vương, có người tự xưng là Diêu Hạo Thánh Sứ muốn tiến vào bên trong đây gặp ngài Giáo Hoàng.”
“Thánh Sứ?” Kim Vương kinh ngạc.
“Diêu Hạo trở về rồi à?” Thanh Vũ bất ngờ nói.
“Hãy mau cho người đó vào!” Kim Vương nghe vậy liền biết Diêu Hạo là một người quen của Thanh Vũ, cho nên liền ra lệnh.
“Vâng!” Người bên dưới vội vàng lui ra ngoài.
Sau ít lâu, hai người đi vào bên trong Chính Điện, một người là thiếu niên trẻ tuổi, ánh mắt có thần, khí thế không thua kém gì Bảo Trụ An Vương, một tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, người này là Diêu Hạo, người đứng đầu Ảnh Bộ.
Người còn lại thì hơi gầy một chút, dáng người cao ráo, khí chất như một thiếu gia của gia tộc lớn, chắc chắn người này chính là Hạc Vĩnh Tuân, một trong các Thiếu Chủ của Phi Hạc Thương Hội.
“Giáo Hoàng!” Diêu Hạo hơi cúi đầu, ở bên ngoài, khi có người khác, Diêu Hạo dành cho Thanh Vũ một sự kính trọng lớn, còn khi không có người ngoài thì Diêu Hạo sẽ thoải mái hơn trong cách gọi.
“Tham kiến Giáo Hoàng, An Vương và Kim Vương.” Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng nói ra, thần thái trang nhã, rất lễ độ.
“Diêu Hạo, Hạc Vĩnh Tuân, ta rất vui khi nhìn thấy hai người.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Thì ra đây là Diêu Hạo Thánh Sứ và Thiếu Chủ của Phi Hạc Thương Hội, thứ lỗi cho chúng tôi không thể tiếp đón từ xa.” Kim Vương đứng lên rồi chắp tay lại để chào hỏi.
Diêu Hạo nhận việc bảo vệ Hạc Vĩnh Tuân và thám thính tình hình trong Phi Hạc Thương Hội, để xem Hạc Vĩnh Tuân có xứng đáng để nhận được sự trợ giúp của Giáo Đình hay không.
Đáng tiếc, dù phẩm chất của Hạc Vĩnh Tuân rất thích hợp để trở thành đối tượng nâng đỡ nhưng Phi Hạc Thương Hội lại quá xa lánh Hạc Vĩnh Tuân, có được sự trợ giúp cũng vô ích, rõ ràng Phi Hạc Thương Hôi chẳng cần một Thiếu Chủ như Hạc Vĩnh Tuân làm gì.
Không nhìn thấy những cuộc đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân luôn bị phá hoại, người làm việc cho cậu ta thì gặp tai ương, thậm chí một số người còn bị chết không rõ lý do hay sao?
Diêu Hạo đi cùng Hạc Vĩnh Tuân, bôn ba khắp nơi, cứu Hạc Vĩnh Tuân khỏi nguy hiểm rình rập, cho nên vẻ non nớt đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt trải qua nhiều sương gió, cậu ta đã trưởng thành hơn xưa, có thể đảm đương một phía.
“Người đâu, mau mang thức ăn với rượu lên chiêu đãi khách quý!” An Vương cao giọng nói ra.
Diêu Hạo nhìn Thanh Vũ, cậu ta có chuyện muốn nói với Thanh Vũ nhưng lại bị cuốn vào bữa tiệc nên không nói ra được, dạo gần đây, Hạc Vĩnh Tuân bị cản trở từ Phi Hạc Thương Hội, tình hình rất không ổn, Hạc Vĩnh Tuân cần sự giúp dỡ nhiều hơn nữa từ Giáo Đình.
“Nào, hai người đi đường vất vả rồi, hãy ngồi xuống cùng nhập tiệc.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Vâng!” Hạc Vĩnh Tuân và Diêu Hạo gật đầu.
Thới gian cứ trôi qua, bữa tiệc cũng sắp tàn, bầu trời chuyển sang màu đen, cơn gió lạnh thổi qua tòa thành trì, giữa một buổi tối không có gì khác thường, bầu không khí trở nên ngưng trọng, một cảm giác đè nén cứ tăng dần, tăng dần.
Lúc này, người ở trong Chính Điện đều nhìn về phía bên ngoài, bọn họ nhìn thấy nhiều bóng người đạp lên không khí, ánh mắt băng lãnh chỉ thẳng vào Vương Cung.
Có khoảng hơn một trăm người giống vậy, tu vi đều ở trên Tam Dương kỳ, trong đó không thiếu Tứ Dương kỳ, một người dẫn đầu thì tỏa ra linh áp kinh khủng, tựa như một luồng năng lượng diệt tuyệt hết thảy, đó là một người thanh niên với đôi mắt sắc bén đang nhìn xuống bên dưới từ trên cao.
“Người của Vương Thành nghe đây, nội trong vòng mười phút, nếu như không giao ra Đỗ Kiến Huy, ta, Không Huyền sẽ đồ thành!” Người thanh niên kia mở miệng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một cảm xúc lạnh băng.
Không Huyền, sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc!