Sắc trời tờ mờ sáng, ánh bình minh dần ló dạng khỏi biển ở phía xa, nó đem lại sự sống cho hàng trăm triệu loài sinh vật trên Hành Tinh Gaia, khởi nguồn của sự sống, niềm hi vọng bất diệt trong tâm linh của nhiều con người.
Cuối cùng thì Quân Đoàn Gaia đã được nghỉ ngơi sau một buổi đêm chiến đấu không ngừng nghỉ với hàng chục loài quái vật và Venger, chúng tấn công dồn dập để săn mồi. Quân Đoàn Gaia với sức chống chịu và khả năng chịu đựng được áp lực đã vượt qua buổi đêm.
Giây phút này, họ ngồi nghỉ mệt và nói chuyện với nhau trong khi chờ đợi chuyến đi trở về Thập Linh Hỏa thành khởi hành.
“Các anh thật mạnh mẽ, tôi ước gì cũng có thể được như các anh vậy.” Một người đi đến và khen ngợi các thành viên của Quân Đoàn.
“Đúng thế, các anh chính là anh hùng trong lòng của em.”
“Quân Đoàn Gaia quá mạnh mẽ và đầy sức cuốn hút, tôi muốn trở thành một trong số họ.”
Mọi người sống sót trong căn cứ nói không dứt miệng, đa phần là những lời khen có cánh bay bổng làm cho các thành viên Quân Đoàn Gaia đỏ mặt, và nội tâm họ cảm thấy rằng những việc làm của họ là không vô nghĩa, họ cứu mạng của nhiều người, họ đem lại tiếng cười cho người khác, quá nhiều, quá nhiều những thứ họ làm được nhưng ngay chính họ còn không nhận ra.
“Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu lấy Hành Tinh Gaia khỏi lũ quái vật hung tợn, chúng tôi sẽ chiến đấu hết mình vì mục đích đó.” Lucas đặt lên tay ngực rồi hào hùng nói, trong số những người cấp dưới của Dieter thì chỉ có cậu ta là chững chạc với cặp kính cận đầy tri thức.
“Quân Đoàn Phó Lucas nói rất đúng, chúng ta không được tự kiêu căng, nhiệm vụ của chúng ta chỉ mới bắt đầu.” Derek cười to nói.
“Thế nào, có tìm được người có tư chất tốt không?” Derek vỗ vai Lucas rồi nói nhỏ, đêm hôm qua, có nhiều người tự giác ra bên ngoài và chiến đấu với quái vật cùng Quân Đoàn Gaia, ý của Derek là hỏi Lucas có người nào xứng đáng trở thành một thành viên của Quân Đoàn hay không.
Lucas gật đầu nói: “Có thì cũng có nhiều, nhưng tư chất của họ không vượt trội cho lắm, xem ra ở đây không có một nhân tài nào.”
“Cậu quên rồi sao? Có một người tên Thanok đã tự nguyện gia nhập Giáo Đình, giờ đây ông ta đang làm việc dưới trướng Mặc Hàn, nghe nói ông ta có năng lực tiến hóa rất là ngầu.” Derek nói ra, giọng nói của ông ẩn chứa một khát khao có thể chiến đấu với Thanok một trận.
Lũ quái vật tấn công vào đây chỉ là hạng tôm tép đối với Derek, ông có năng lực tái sinh cấp tốc, ông có sức mạnh từ Giáo Đình là những quyển sách ghi lại pháp thuật và kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, đừng nói là quái vật cùng cấp, cho dù một tu sĩ bên Tu Chân Giới có cấp bậc Tam Dương trung kỳ cũng không chịu nổi một phút khi chiến đấu với Derek.
“Nhắc mới nhớ, tôi còn nghe rằng có một người với danh vọng khá cao tại đây, ông ấy tên là Rory.” Lucas gật đầu nói.
“Thế chúng ta có thể chiêu mộ ông ta được không?” Derek hiếu kỳ hỏi, cái chết của Nathan là một tổn thất khá lớn đối với Quân Đoàn Gaia, và họ cần phải bù đắp vào lỗ hổng đó trong thời gian nhanh nhất có thể.
“Không vội, nếu ông ta có ý muốn gia nhập thì ông ấy sẽ tự tìm đến.” Lucas lắc đầu nói.
“Nếu như Rory gia nhập thì Quân Đoàn Gaia sẽ tổ chức một cuộc tranh đấu vị trí Quân Đoàn Phó đây, hai anh em sở hữu năng lực tiến hóa nham thạch khá mạnh, họ sẽ đối thủ nặng ký nhất cho vị trí đó.” Derek cười nói.
Lúc hai người đang trò chuyện, Rinka đi đến gần họ và hỏi: “Hai người có thấy Amoty ở đâu không? Tại sao hắn không ra gặp những người ở đây nhỉ.”
“Amoty?” Lucas ngẫm nghĩ.
Derek trả lời nhanh hơn nhiều: “Tôi nhìn thấy hắn đang mặc một bộ đồ che đậy cả người, coi bộ hắn không có đủ can đảm để gặp bọn họ rồi.”
Amoty, người ra lệnh cho hơn một trăm người tiến hóa tấn công vào Quân Đoàn Gaia, cái nhìn của họ tất nhiên sẽ khó chịu với Amoty.
“Quân Đoàn Trưởng, cô đột phá rồi sao?” Lucas ngạc nhiên hỏi, hắn cảm thấy khí tức của Rinka mạnh hơn trước rất nhiều.
“May mắn đột phá đến Tam Dương trung kỳ.” Rinka gật đầu, xem ra đêm qua cô cũng có thu hoạch không nhỏ.
“Cô đã ra bên ngoài và đi săn phải không?” Richard bước chậm rãi đến gần.
“Người trẻ tuổi nhiều năng lượng thật.” Richard cảm khái, ông cũng biết rằng Dieter làm như Rinka, hai người họ rời khỏi căn cứ và tìm kiếm các mục tiêu vừa đủ sức để chiến đấu.
Một ngọn nước bay đến từ phía xa, Dierter hiện ra giữa đám tro tàn và cười nói: “Ông cũng nên hoạt động một chút đi, nếu không bộ xương già của ông sẽ xơ cứng đó.”
“Haha, khi bộ xương già của tôi sơ cứng thì đầu của cậu cũng bạc rồi.” Richard cười nhạt nói, vừa bảo Dieter trẻ tuổi thì hắn liền lên mặt.
“Ây, thật là mệt mỏi, tôi cần phải nghỉ ngơi đây.” Dieter ngáp dài rồi đi mất, cậu không hề có một uy nghiêm của Quân Đoàn Trưởng.
Lucas cười khổ nói:”Các ngài đừng để lời nói của Quân Đoàn Trưởng Dieter trong lòng, tính cách của ngài ấy là vậy.”
“Ta xem trời gần sáng rồi, mọi người nên chuẩn bị khởi hành đi.” Richard nhìn đồng hồ rồi nói.
“Hai người cũng nên chăm chỉ luyện tập.” Rinka để lại một câu nói rồi rời đi.
Lucas và Derek cười khổ nhìn nhau, họ đều cảm nhận được khí tức của ba Quân Đoàn Trưởng đều đạt đến Tam Dương trung kỳ. Cao hơn cảnh giới của họ một bậc, họ tưởng rằng khoảng cách giữa họ và Quân Đoàn Trưởng đã rút ngắn đi rất nhiều và quên rằng các Quân Đoàn Trưởng chăm chỉ luyện tập để sức mạnh tăng tiến đến mức nào.
Quyết tâm của họ không phải là nửa vời, mục đích của họ không phải là hư vọng! Các Quân Đoàn Trưởng thật sự nghiêm túc về mục tiêu cứu lấy Hành Tinh Gaia này.
“Chúng ta nên lấy họ làm gương.” Derek khâm phục nói.
“Đúng vậy.” Lucas gật đầu, nói thật thì áp lực sinh tồn ở gần đây đã giảm đi đáng kể, Lucas không có hứng thú lắm về tu luyện.
“Mọi người đều có năng lực tiến hóa, còn mình thì không.” Lucas thở dài trong lòng.
“Nếu Nathan còn sống thì tốt biết mấy, ít ra mình cũng biết có một người không hề thức tỉnh năng lực giống mình.”
“Ta sẽ đi sắp xếp và an bài những người ở đây, hai cậu có hứng thú giúp sức một tay không?” Richard cười nói ra.
“Chúng tôi rất sẵn lòng.” Lucas và Derek gật đầu.
…
“Tại sao ngươi không lộ mặt.” Không Thiên Hà ngồi trên một tảng đáng và nhìn Amoty, người đang mặc bộ áo bào rộng thùng thình bao phủ toàn thân và có một cái khăn trùm che đi khuôn mặt.
Amoty lắc đầu nói: “Tôi không đủ can đảm đối mặt với họ, chính quyết định của tôi khiến nhiều người mất đi người thân, làm sao tôi có thể nhìn vào ánh mắt của họ được chứ.”
Có thể Amoty bị ảnh hưởng bởi công pháp của Giáo Đình khiến hắn cảm thấy tội lỗi và hổ thẹn, cũng có thể là Amoty không còn gánh nặng về sinh mạng của mấy ngàn người trên vai, gánh nặng kia hoàn toàn biến mất khi Giáo Đình xuất hiện, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, kỳ lạ là, Amoty lại không hề vui vẻ, rốt cuộc cái tính cách lạnh lùng quyết đoán của Amoty chỉ là vỏ bọc để hắn tự bảo vệ bản thân khỏi thế giới nguy hiểm, và lúc này thì vỏ bọc kia bị xé rách để lại một người thanh niên vừa bước qua tuổi hai mươi với tâm tính chưa thành thục.
“Không sao đâu, chính ngươi là người dẫn Giáo Đình đến đây để cứu họ, ta tin rằng họ sẽ tha thứ cho ngươi và tôn ngươi làm một người hùng.” Không Thiên Hà tiếp tục nói.
Amoty gật đầu đồng ý, nếu cậu lộ mặt và nói rằng nói mọi người rằng cậu dẫn Giáo Đình đến đây, tạo ra một cuộc sống hoàn toàn khác cho bọn họ, và cái giá phải trả chính là sinh mạng của vài chục người đi theo sau Amoty rời khỏi căn cứ, họ sẽ vui vẻ chấp nhận Amoty và Amoty trở thành anh hùng của họ.
“Tôi không thể đối mặt với chính mình.” Amoty lắc đầu.
“Ăn gì không.” Nolan đứng khá xa, tuy nhiên cậu vẫn nghe được cuộc đối thoại giữa Không Thiên Hà và Amoty, cậu cười khổ đi đến gần họ và lấy ra một vài món ăn. Tối hôm qua, Nolan xông pha giữa chiến trường và thu hoạch được kha khá, cậu có một tâm trạng rất vui vẻ.
“Thôi nào, đừng ủ rũ như thế chứ! Nếu cậu đã quyết định không lộ mặt thì hãy đương đầu với nó, cái cậu cần làm bây giờ là chuộc lỗi bằng cách làm việc cho Giáo Đình, cứu càng nhiều người, tội lỗi của cậu sẽ càng giảm bớt, tôi tin chắc rằng một ngày nào đó cậu sẽ có đủ dũng khí để đứng trước mặt tất cả mọi người, và nhìn thẳng vào mắt của họ.” Nolan khuyên bảo.
“Cảm ơn.” Amoty gật đầu.
“Không phải vì hai người đã bị Giáo Đình bắt được hay sao?” Rinka bước đến gần và nói một câu. Cô không ưa gì Nolan và Amoty, hai kẻ dẫn đầu bày ra kế hoạch tấn công Thập Linh Hỏa thành, nó khiến cả tòa thành rơi vào nguy hiểm, nếu không phải Giáo Đình xử lý bọn họ thì mọi chuyện đã khác.
Nolan cười khan, cậu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Rinka, cô ấy đã dưỡng được một cỗ khí tức thượng vị giả khi nắm trong tay một Quân Đoàn rất mạnh mẽ.
“Có chuyện gì sao, ngài Quân Đoàn Trưởng?” Không Thiên Hà hỏi. Cấp bậc của Rinka lớn hơn Không Thiên Hà rất nhiều và cậu phải sử dụng kính ngữ để thể hiện sự tôn trọng của mình.
“Anh không cần phải gọi tôi như vậy, cứ gọi tôi là Rinka đủ rồi.” Rinka cười nói, thái độ của cô khá tốt khi nói chuyện với Không Thiên Hà, có lẽ hình ảnh một người thanh niên đưa tấm lưng vững chắc đối diện với ánh lửa ngập trời đã in sâu trong đầu Rinka.
“Tôi đến đây để xem Amoty một chút, nếu hắn không có gì thì tôi đi đây.” Rinka liếc nhìn Amoty, người đang trầm mặc ăn phần thức ăn đặt trên một tảng đá gần đó.
“Ngài… Rinka cô đi thong thả nhé.” Không Thiên Hà cười nói, ngoài mặt Rinka khó chịu với Amoty và Nolan, nhưng lòng của cô ấy vẫn lo lắng cho họ.
“Tôi sẽ mời anh một bữa tối khi trở về Thập Linh Hỏa thành thay cho lời cảm ơn của tôi.” Rinka cười nói, nụ cười của cô như ngọn gió xuân thổi qua khe hở của những chiếc lá xanh ngập tràn sắc màu của sinh mệnh, mái tóc bạch kim óng ánh bên dưới hạt nắng vàng của bình minh, nó khẽ đong đưa theo làn gió phản chiếu vào ánh mắt của Không Thiên Hà một vẻ đẹp tuyệt trần mà cậu sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.
“Tôi rất mong đợi bữa tối đó.” Không Thiên Hà gật đầu nói, cậu vẫn giữ một khoảng cách với Rinka, bây giờ thì địa vị của Rinka khá nhạy cảm.
“Đây là sự gắn kết của Giáo Đình mà Giáo Hoàng mong muốn sao?” Không Thiên Hà lẩm bẩm, từ một hoàng tử bỗng dưng mất đi tất cả, cho đến một thành viên của Giáo Đình với cảnh giới Tam Dương sơ kỳ mà trước kia Không Thiên Hà rất ngưỡng mộ, mọi thứ như một giấc mơ đối với Thiên Hà vậy.
“Thôi nào, đừng ủ rũ nữa Amoty, nếu có thể, tôi sẽ mời cậu uống một loại rượu tại vương quốc của tôi, cậu có thể uống bao nhiêu tùy thích, nó có tên là Vũ Sinh Tửu, một bầu rượu như một cơn mưa, một bầu rượu như một cuộc đời, chỉ cần uống vào tất cả sẽ tốt lên thôi.” Không Thiên Hà cười nói và không quên giới thiệu quốc tửu của Không Vũ quốc.
“Có loại rượu như vậy?” Nolan sáng mắt hỏi.
“Tất nhiên rồi, nó có lịch sử gần hai trăm năm đấy, quốc khố còn rất nhiều, đủ để hai người uống đến năm sau.” Không Thiên Hà tự hào trả lời.
“Có dịp thì tôi nhất định sẽ thử uống loại rượu đó.” Amoty nhỏ giọng nói.