Hơn bốn chục yêu tộc Kết Đan kỳ trở lên ngã lăn lốc ở trên mặt đất, mặt ai cũng kinh hãi đến ngây người, bọn họ cảm nhận đau đớn truyền từ vết thương thì mới tin rằng đây là sự thật!
“Cái này…!” Hắc Diên Sương lắp bắp nói, chẳng hề chú ý tới cây côn dài trên tay rơi xuống đất từ lúc nào.
“Hắn lại cắn đan dược?”
“Không!” Hắc Ni hít sâu một hơi, trầm giọng phản bác lại lời nói của Hắc Diên Sương, huyết mạch trong người của ông đang sôi sục trước Tiểu Hắc, chứng tỏ Tiểu Hắc sở hữu huyết mạch cao cấp hơn ông nhiều lần.
Ở yêu tộc, huyết mạch không quyết định tất cả, nhưng nó lại ảnh hưởng lớn đến nhiều thứ, tương lai, thành tựu, địa vị trong chủng tộc!
Các dòng chính có thể áp đảo các tộc khác một đầu là nhờ vào huyết mạch tinh thuần, sử dụng được Hồn Nộ, sức chiến đấu tăng hẳn lên một bậc nhỏ, giống như khi Hắc Ni chiến đấu với Tiểu Hắc.
“Vừa nãy, Hắc Tinh đã nhường ta rất nhiều.” Hắc Ni lắc đầu thở dài, với thực lực cỡ này, một quyền của Hắc Tinh là đánh cho vị Tộc Trưởng như hắn nằm đo đất.
Cũng may, Hắc Ni biết dừng lại đúng lúc, đề nghị Tiểu Hắc hợp tác chống bọn ngoại xâm như Thiết Thạch Nghĩ tộc, Liệt Sơn Hổ tộc và Thủy Linh Xà tộc. Nếu còn tiếp tục thì khuôn mặt của Tộc Trưởng đều mất sạch.
“Một quyền nằm đo đất là có thật!!” Hắc Diên Sương nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt kính nể nhìn vào Tiểu Hắc, cường giả số một của Hắc Viên tộc, nhưng hình dạng của Tiểu Hắc hơi khác biệt trái với tên Hắc Viên thì phải.
“Tộc Trưởng uy vũ!!” Hắc Đinh hô to trong khi cầm một cái trống làm bằng da của hung thú nào đó, một tay cầm cây gỗ nhỏ đánh liên hồi.
Âm thanh tùng tùng tùng vang ra hòa lẫn vào tiếng hét cổ vũ từ hơn mười tộc nhân khiến Tiểu Hắc chú ý, sau đó Tiểu Hắc ngẩng cao đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Các ngươi còn có gì cứ lấy ra hết đi, một quyền của ta là đủ rồi!”
Toàn bộ mọi người im lặng trước một Tiểu Hắc bật chế độ cuồng ngạo, mọi việc chuyển biến quá nhanh làm họ theo không kịp, từ một tên cuồng đồ vô pháp vô thiên cho đến một cường giả đỉnh thiên lập địa, một quyền đánh lui bốn tộc.
Hình tượng vỡ nát, họ nhanh chóng tuân theo ý niệm ẩn trong huyết mạch, đưa cái nhìn sùng bái vào Tiểu Hắc, chân chính cường giả cũng chỉ như thế này thôi!
“Ngươi đừng vội vui mừng!” Thiết Tuy biến trở lại thành thân người đầu kiến, hắn tức giận nói. Một chủng tộc chiếm địa vị cao trong Minh Hàng Sâm Lâm lại bị thua thiệt trước một tên vô danh tiểu tốt ở vùng hẻo lánh, sự thật khiến Thiết Tuy đố kỵ.
“Chết tiệt, Hắc Phen, tại sao chuyện này lại xảy ra?” Hổ Kinh Tuyên thì hãi nhiên truyền âm cho Hắc Phen.
Hắc Phen bò lên từ đống đất, hắn hoảng hồn ngước nhìn Tiểu Hắc, sau đó trả lời bằng giọng vô lực: “Ta không biết gì hết!”
“Hắn là con cờ trong kế hoạch của ngươi mà? Tại sao hắn lại khủng bố đến thế?” Hổ Kinh Tuyên tức giận.
“Ta không biết thật mà, đừng hỏi nữa, tên kia chỉ là một Tộc Trưởng cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, đột nhiên biến thành cường giả siêu cấp, ngươi đừng đổ tội cho ta.” Hắc Phen lắc đầu trả lời, mọi việc đến đây là xong, bốn Tộc Trưởng kia thì nhìn nhau, khuôn mặt sầu não.
“Bổn Tộc Trưởng chưa bao giờ chịu thiệt như hôm nay!” Vân Thùy cứng rắn nói, tưởng rằng một chuyến đi đem nhiều lợi ích về cứu nguy cho Thủy Linh Xà tộc, nào ngờ đụng phải tấm sắt, nếu thất bại thì hậu quả rất nặng nề, Vân Thùy không muốn nhìn thấy cảnh thua trận đó.
“Tỉnh lại đi, Thủy Linh Xà Kiếm!” Vân Thùy cắn răng, nét mặt tinh mỹ nghiêm nghị, cô phun ra một ngụm tinh huyết vào Thủy Linh Xà Kiếm, dùng máu đánh thức linh tính vốn ít ỏi trong cây kiếm bảo vật.
Vù vù, một cơn gió mạnh thổi ra từ Thủy Linh Xà Kiếm, hấp thụ hết tinh huyết của Vân Thùy, linh tính tỉnh lại trong thời gian ngắn ngủi, thanh kiếm treo trên không trung phát ra tiếng oanh minh sắc bén, trực thẳng vào Tiểu Hắc.
“Còn chưa hết hi vọng?” Tiểu Hắc chậm rãi nói.
“Thủy Linh Xà Kiếm, Thôn Phệ!!” Vân Thùy nhẹ giọng quát một tiếng, thúc giục thanh kiếm biến thành một đầu rắn khổng lồ há to mồm cắn tới Tiểu Hắc.
“Ngũ Hành Thánh Thuật, Hỏa Mộc Kiếm!” Tiểu Hắc kết ấn, miệng khẽ ngâm, hai vòng pháp thuật hiện giữa không trung, một vòng màu đỏ, một vòng màu xanh lục, cả hai chồng chất lên nhau tạo thành một thanh kiếm rực lửa chống đỡ Thủy Linh Xà Kiếm.
Keng!
Một kiếm, một xà đâm vào nhau làm phát ra tiếng chói tai của kim loại, tuy nhiên, con rắn khổng lồ bị đánh nát thành nhiều mảnh vỡ, Thủy Linh Xà Kiếm thua trận bay ngược vào tay Vân Thùy.
“Tộc Trưởng!!” Mấy chục tộc nhân nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Vân Thùy vì cô bị phản phệ, máu tươi tràn ra khóe miệng xinh đẹp, nét mặt trắng xám, hai con ngươi kiêng dè nhìn vào Tiểu Hắc.
“Thủy Linh Xà tộc không can thiệp vào mọi chuyện ở đây nữa, chúng ta đi!” Vân Thùy nhìn xung quanh một vòng, cô lên tiếng nói, sau đó dẫn mười mấy tộc nhân định rời khỏi.
“Muốn đi cũng được, để lại thanh kiếm kia trước đã!” Tiểu Hắc lạnh lùng nói.
“Ngươi!” Vân Thùy tức giận trả lời.
“Nếu không, đừng mơ tưởng rời khỏi Hắc Viên tộc!” Tiểu Hắc thản nhiên nói, có ý đồ với Hắc Viên tộc, gặp phải Tiểu Hắc biết khó mà lui, mọi việc dễ dàng vậy sao? Tiểu Hắc cố ý gia tăng áp lực lên người của Thủy Linh Xà tộc.
Thủy Linh Xà tộc là một chủng tộc sống ở gần Hắc Viên Sâm Lâm, thực lực ngang bằng với Hắc Viên tộc, nhưng Tiểu Hắc chẳng hề để ý, Tiểu Hắc muốn cho mọi yêu tộc ở đây thấy rõ hậu quả khi tính toán Hắc Viên tộc.
“Tộc Trưởng, chúng ta không thể làm như vậy!” Một tộc nhân lắc đầu nói.
“Đúng vậy, Tộc Trưởng!” Một tộc nhân cũng lên tiếng.
Vân Thùy trầm mặc trong giây lát, sau đó cô lắc đầu nhìn vào các tộc nhân, nét mặt buồn bã, một tay hất văng Thủy Linh Xà Kiếm lên cao, bay về vị trí của Tiểu Hắc.
“Nó là của ngươi.” Vân Thùy trầm giọng nói.
“Nhưng một ngày nào đó, chính ta sẽ tự tay lấy lại nó từ ngươi.”
Nói xong, Vân Thùy dẫn người rời đi, các Hắc Viên khác nhường ra một con đường thông thoáng cho bọn họ.
“Thiết Tuy, chúng ta làm gì đây? Rút lui à?” Hổ Kinh Tuyên khó chịu với Vân Thùy, đột nhiên bỏ chạy trong thất bại nặng nề, còn giao ra cả bảo vật trấn tộc nữa chứ, coi như có an toàn về nhà thì địa vị cũng giảm mạnh.
Hổ Kinh Tuyên không cam chịu cùng quyết đoán như Vân Thùy, hắn thăm dò Thiết Tuy, một người thuộc chủng tộc lớn mạnh, tuyệt nhiên có thủ đoạn cao cường.
“Để ả đi đi.” Thiết Tuy lắc đầu nói.
“Tới phiên bọn ngươi!” Tiểu Hắc cười lạnh nói, nét mặt trêu tức. Còn đám Hắc Phen thì đã bị bao vây bởi Hắc Ni, Hắc Diên Sương, Hắc Tiều cùng mười hai bô lão, bọn họ đừng hòng thoát khỏi trách nhiệm về việc làm loạn.
“Ngươi rất mạnh!” Thiết Tuy gật đầu khen ngợi, thần thái bình tĩnh. Dù tình hình ở đây khá nguy hiểm dành cho Thiết Tuy, tuy nhiên tâm tính được rèn luyện từ nhỏ và sự kiêu ngạo của chủng tộc làm cho Thiết Tuy không thể cúi đầu.
“Lúc đầu là Trúc Cơ viên mãn, cảnh giới siêu tuyệt!”
“Lúc sau lại có chiến lực ngang với nửa bước Nguyên Anh kỳ!” Thiết Tuy chậm rãi nói, giờ phút này, hắn hiểu rõ cảm giác mờ ảo ở trên người Tiểu Hắc là gì, đó là cảnh giới Trúc Cơ viên mãn chứ không phải nửa bước Kết Đan kỳ.
Thiết Tuy từng gặp một vài thiên tài siêu cấp trong tộc đạt tới cảnh giới đó sau khi trở về từ nơi truyền thừa gọi là Thiết Thạch Tổ Địa, một hang đá cứng rắn cùng nguy hiểm, chỉ có tộc nhân ưu việt mới được phép tiến vào tìm kiếm cơ duyên.
“Nhưng ngươi tưởng như vậy là có thể muốn làm gì làm sao?” Thiết Tuy cười lạnh trong khi lấy một vật hình vuông với bốn đầu nhọn hoắc từ túi trữ vật.
“Đây là vảy ở lồng ngực của Thiết Thạch Nghĩ tộc, ta nhận nó từ một trưởng lão đột phá Nguyên Anh kỳ, lột bỏ lớp xác cũ, thay thế bằng lớp xác mới.” Thiết Tuy nhàn nhạt nói ra. Khi nghe đến từ vảy từ lồng ngực của trưởng lão, Hắc Ni và Hổ Kinh Tuyên thay đổi sắc mặt, ngưng trọng hơn nhiều.
“Nếu ngươi có thể chống lại uy lực của nó, ta lập tức chịu thua!” Thiết Tuy ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc, linh lực điên cuồng tràn vào cái vảy lớn khiến cái vảy phát ra ánh sáng màu đen lập lòe, thứ ánh sáng chết chóc lạnh lẽo ảnh hưởng cả một vùng không gian lớn.
“Uy lực quá mạnh!” Hổ Kinh Tuyên lùi lại một bước, dùng linh lực bảo vệ các tộc nhân để họ không bị ảnh hưởng bởi khí tức lạnh băng, khi chạm phải nó, chắc họ sẽ bị thương.
“Một cái vảy cũng có uy năng lớn đến thế?” Tiểu Hắc giật mình vì cảm thấy một tia nguy hiểm từ cái vảy kia, nó thuộc về cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ khi đột phá Nguyên Anh kỳ, tiến hành cởi bỏ giáp xác, chứa đựng toàn bộ tinh hoa tên trưởng lão kia, khi thúc giục lực lượng ngang với pháp bảo Tứ Dương sơ kỳ.
“Chết đi cho ta!” Thiết Tuy dùng sức phóng cái vảy lớn trên tay, nhắm thẳng vào đầu Tiểu Hắc, nó lao vùn vụt qua giữa không gian, tạo ra âm thanh xé gió sắc bén.
Tiểu Hắc vội vàng bỏ Thủy Linh Xà Kiếm vào nhẫn chứa đồ, sau đó Tiểu Hắc sử dụng các kỹ năng tăng lực chiến của Thánh Kỵ Sĩ, lớp sương đỏ bao phủ toàn thân, giao thoa với lớp lông trắng tinh khiết khiến Tiểu Hắc trở nên thật nổi bật.
“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Tiểu Hắc nói khẽ một tiếng, một hư ảnh mờ nhạt hiện ra trong chớp mắt, nhưng chẳng ai thấy hư ảnh kia được vì đó là Chân Linh của Thánh Viên tộc, chỉ tộc nhân mới có tư cách nhìn thấy, trừ phi có cảnh giới đạt tới mức độ nào đó mới cảm nhận được sự tồn tại của Chân Linh.
Một quyền vừa ra ngoài, không khí đè nén vặn vẹo lại với nhau, sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ đâm thẳng vào cái vảy.
Bành!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, lực lượng dư thừa đánh xuyên thủng mặt đất, tạo ra từng cơn gió sắc lẻm chém ra ngoài, mọi người hoảng hồn nhìn tới, chỉ thấy một bóng đen bay ngược trở về, đâm trúng vào lồng ngực của Thiết Tuy.
“AA!” Thiết Tuy ôm ngực, kêu lên một tiếng đau khổ, tay rút ra một vật nhọn vừa đâm xuyên lồng ngực hắn.
“Ngươi thua!” Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Hắc lại vọng ra giữa toàn trường, cả đám đông hít một hơi khí lạnh, sự rung động sâu tận linh hồn, từ bao giờ, một người khủng khiếp như vậy lại là tộc nhân của bọn họ chứ?
“Chúng ta đi!” Thiết Tuy phun ra một ngụm máu tươi, hắn trầm giọng nói với đám tộc nhân.
“Chúng ta cũng đi!” Hổ Kinh Tuyên kiêng kỵ nhìn Tiểu Hắc, sau đó hắn cắn răng nói.
“Đợi đã! Các ngươi, không được rời khỏi đây!” Tiểu Hắc nhàn nhạt nói khi đám người đang muốn đi khỏi, bọn họ lập tức đứng yên lại vì cảm nhận một ánh mắt băng lãnh khóa chặt cơ thể.
“Trời ạ, lại là một quyền!” Hắc Diên Sương trừng mắt nói.
“Hắn nói về huy hoàng, chẳng lẽ chính là huyết mạch?” Hắc Ni lẩm lẩm, ông đang rất cần trao đổi thông tin với Tiểu Hắc về thứ huyết mạch cấp cao kia, nội tâm Hắc Ni rất mong chờ.
---
Đầu tháng rồi, như thường lệ tác giả gào thét đòi Nguyệt Phiếu a~~