Nhất Dương Trảm Ma, một trong số những kỹ năng cơ bản và dễ học tập nhất của Thánh Kỵ Sĩ, bất cứ thành viên nào khi tu luyện đến cảnh giới Nhất Dương đều có thể học được nó, vì vậy, Mặc Hàn sử dụng Nhất Dương Trảm Ma cực kỳ thành thục, một kiếm chém xuống, ánh sáng ngàn mét, không có một chút dư thừa gì.
Thanh kiếm khổng lồ tỏa ra ánh sáng chói lóa chém xuống mặt đất, mục tiêu chính là con Venger cao sáu mét đang ở tư thế phòng bị.
Vù vù! Áp lực từ thanh kiếm tạo ra một cơn gió mạnh đẩy lùi tất cả, con Venger gầm gừ hung bạo không hề có ý định chạy trốn.
Tại thời điểm này, theo âm thanh mờ ảo vang vọng từ sâu trong khu rừng cổ thụ, vài cái cây cổ thụ đột nhiên to lớn hơn, nó mọc ra hàng trăm nhánh cây to rồi đâm thẳng đến thanh kiếm, nó muốn ngăn cản Mặc Hàn tấn công Venger.
Oành!
Hai nguồn sức mạnh không ổn định và khổng lồ va chạm vào nhau rồi nổ tung, thanh kiếm chém những nhánh cây thành mấy chục đoạn, và uy lực của thanh kiếm đã giảm đi rõ rệt rồi tan biến vào hư không, linh khí biến mất, con Venger cao sáu mét kia bị sức mạnh dư thừa đẩy lùi, một phần khuôn mặt vỡ nát đi và chảy ra máu tươi.
“Gào!!” Nó gầm lên một tiếng kêu đầy sợ hãi, nó khác biệt với những Venger còn lại, năng lực tiến hóa dạng linh hồn giúp nó có trí tuệ cao hơn giống loài, nó có thể điều khiển cả một bầy Venger lớn rồi tấn công con mồi bằng các phương pháp khác nhau do nó nghĩ ra, và trong quá trình đó, trí không của nó sẽ tăng lên, cái đó gọi là sự tích lũy kinh nghiệm và nhận thức tiến hóa.
Và cũng vì trí thông minh kia, nó hiểu rõ hai luồng sức mạnh vừa đánh nhau trên đầu nó có khả năng giết chết nó và nó sẽ không có bất kỳ một tia hi vọng nào có thể sống sót, con Venger cao sáu mét chống bốn chân vào mặt đất rồi phóng về phía khu rừng, nó lao sâu vào trong bóng đêm rồi biến mất.
Mặc Hàn không có thời gian để chú ý đến Venger nữa rồi, bởi vì có vài cây cổ thụ đang hợp vào nhau, tạo thành một bụi cây to lớn, có một khuôn mặt xuất hiện trên bụi cây kia, nó đang nhìn về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn không thể nhìn rõ khuôn mặt bởi vì nó khá sần sùi, tuy vậy, Mặc Hàn biết được kẻ ngăn cản ông là một người tiến hóa khá mạnh mẽ.
“Tại sao các ngươi lại săn bắt con mồi của ta?” Khuôn mặt kia mở miệng nói.
“Ngươi là ai?” Mặc Hàn nghiêm nghị hỏi.
“Ta hỏi! Tại sao các ngươi lại săn con mồi của ta?” Người kia vẫn bình tĩnh hỏi.
“Hừ! Đó là một Venger đang chuẩn bị giết con người, trách nhiệm của ta là phải tiêu diệt nó để cứu lấy mọi người.” Mặc Hàn hừ lạnh nói.
“Trách nhiệm? Cứu người?!” Người kia cười khinh thường.
“Thật là ngu ngốc, các ngươi chỉ đang phá hoại kế hoạch của ta mà thôi, ngươi có biết ta phải mất biết bao nhiêu thời gian và công suất để dụ dỗ chúng nó đến đây không?!”
“Ngay khi kế hoạch sắp thành công thì các ngươi lại xuất hiện và chiếm lấy tất cả phần ngon.” Người kia cười càng lúc càng lạnh.
“Các ngươi phải trả giá vì việc này!” Người kia lạnh lẽo nói, trong lúc đó, một tiếng thét thảm vọng ra từ đằng xa khu rừng, các cây cổ thụ gần đó động đậy, chúng đang chuyển một vật gì rất lớn đến gần đây.
“Venger biến dị.” Mặc Hàn lẩm bẩm nhìn vật vừa hiện ra, đó là con Venger vừa chạy trốn, bây giờ thì nó đang bị trói bởi vài chục cây cổ thụ.
“Chính ngươi là kẻ gây ra cái chết của những con người ở đây?” Thanh Vũ nhìn khuôn mặt trên cây và hỏi bằng giọng tức giận.
“Phải thì sao nào? Những kẻ ngu dốt không thích nghi cần phải bị xóa sổ, chúng chỉ là những con rối bị ta điều khiển mà thôi, cả bầy Venger cũng vậy, và bây giờ, các ngươi lại dám chen vào cuộc vui của ta, hãy nhận lấy cái chết đi.” Khuôn mặt kia lạnh lùng trả lời, âm thanh không hề có một sự thương tiếc hay hối hận về những việc hắn vừa gây ra.
“Mặc Hàn giết hắn đi.” Thanh Vũ nghe vậy, hắn nhìn Mặc Hàn rồi ra lệnh.
“Vâng.” Mặc Hàn hơi cúi người xuống về phía Thanh Vũ, khi ông ngẩng đầu lên, khí chất ông đã thay đổi trở nên ác liệt hơn rất nhiều, ông là một người của Quang Minh Giáo Đình, điều đó có nghĩa là Mặc Hàn quyết phải bảo vệ luật lệ của Giáo Đình và không cho phép kẻ nào đạp lên nó, và bây giờ đây, một người đã chà đạp lên chúng bằng đôi bàn chân bẩn thỉu, chà đạp lên những sinh mạng vô tội bên dưới kia, ông có thể dễ dàng nghe thấy những âm thanh khốn khổ còn đọng lại trên không căn cứ.
“Thật đáng thương làm sao, con người ngay khi sinh ra đã khổ, sống là khổ, chết cũng là khổ, tuy nhiên, họ vẫn có thể cảm nhận hạnh phúc khi sống mà không phải khi chết, ngươi đã tước đoạt quyền hạnh phúc của họ, chà đạp lên tôn nghiêm của họ, và bây giờ ta nhân danh Quang Minh Giáo Đình sẽ thẩm phán ngươi bằng cơn thịnh nộ của Thần Thánh!” Mặc Hàn nói bằng giọng quyết tâm pha lẫn cảm xúc tức giận.
“Đừng có nói nhảm, cái gì cứu người, cái gì tiêu diệt Venger, bọn giả nhân giả nghĩa như các ngươi ta đã gặp nhiều rồi, có thực lực gì cứ lấy ra đi, hôm nay ta phải cho các ngươi biết hậu quả của việc đoạt lấy con mồi của kẻ khác.” Người kia trả lời một cách không sợ hãi, hắn không yếu thế hơn Mặc Hàn dù cảm nhận được luồng áp lực từ ông ta.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Hỏa.” Mặc Hàn kết ấn, linh lực trong cơ thể ông chuyển động rồi tạo thành các ấn ký xuất hiện trên tay ông, một cỗ khí tức nóng bỏng tỏa ra, nhiệt độ tăng nhanh cho đến khi pháp thuật được hình thành, Mặc Hàn nhẹ nhàng chưởng một cái về phía cây cổ thụ có khuôn mặt kỳ quái.
Vù vù! Ngọn lửa bốc cháy dữ dội hóa thành một cái bàn tay khổng lồ to đến mười mét rồi giáng thẳng về phía cây cổ thụ trước mặt.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Thổ.” Mặc Hàn vẫn chưa dừng lại, ông lại tiếp tục kết ấn, những ký hiệu hội tụ thành một cái vòng tròn pháp thuật trên không, vòng tròn pháp thuật xoay tròn bắn ra những cây cọc đất to lớn đâm về phía cây cổ thụ.
“Hừ!” Người kia hừ lạnh, sau đó, chỉ thấy hàng chục cây xanh xung quanh chuyển động, chúng kết hợp thành một bức tường cây khá dày rồi ngăn cản trước mặt hắn.
Ầm! Bàn tay lửa đập vào bức tường rồi nổ tung, tuy nhiên, bức tường chỉ lung lay một chút rồi ngừng lại, chỗ va chạm có nhiều đoạn cây bị cháy thành than, vì thời tiết là mưa, cho nên uy lực của bàn tay lửa đã yếu đi rất nhiều, và cùng lúc đó, hàng chục cây cọc nhọn vàng đất đâm xuống, nó xuyên thủng qua lớp phòng ngự của người cây rồi đâm trúng vào hắn.
Oành! Cây cổ thụ nổ tung thành vài chục mảnh văng về bốn phía. Mặc Hàn đứng trên không trung, tay áo phần phật, hai mắt ông ta không có vẻ gì là vui mừng, vì ông cảm nhận được luồng khí tức của kẻ địch vẫn chưa biến mất.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao? Vậy thì hôm nay ngươi phải chết.” Một giọng nói vang lên từ khu rừng, các cây cổ thụ xung quanh đều di chuyển cùng nhau, chỉ trong vài giây, chúng đã hợp lại thành một nấm đấm khổng lồ rồi đấm thẳng tới Mặc Hàn trên không.
Vù vù! Nấm đấm với sức mạnh và trọng lượng khiến của hàng chục cây cổ thụ đủ sức uy hiếp đến Mặc Hàn.
Mặc Hàn thấy vậy, ông ta không né tránh, ông ta sử dụng từng kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, một luồng không khí màu đỏ bao phủ Mặc Hàn, sức mạnh của ông gia tăng nhanh chóng, Mặc Hàn dùng toàn bộ sức mạnh rồi đá vào nắm đấm kia.
Oành! Bàn chân của Mặc Hàn cứng còn hơn cả sắt thép, nó đá trúng nắm đấm cây khiến nắm đấm nổ tung rồi rơi xuống mặt đất, Mặc Hàn vẫn đứng yên trên không trung, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhìn xung quanh để xác định vị trí của kẻ địch.
“Chưa hết đâu.” Người kia lại nói tiếp, và lúc này, trong bán kính một trăm năm mươi mét, tất cả cây xanh đều di chuyển, chúng tạo thành một người khổng lồ cao đến hai mươi mét, nó đứng hiên ngang cắm sâu trên mặt đất, với bốn cánh tay đầy uy lực cực dài có thể vươn đến cả Mặc Hàn.
“Năng lực tiến hóa của ngươi thật thú vị, một loại sức mạnh cho phép ngươi điều khiển cây cối sao?” Mặc Hàn nhàn nhạt nói, thật sự thì ông ta đang rất ngạc nhiên, sức mạnh của người khổng lồ trước mặt ông đã đạt đến Tam Dương Đỉnh Phong, gần chạm đến nửa bước Tứ Dương kỳ.
“Để có được sức mạnh như ngày hôm nay, có lẽ ngươi đã làm rất nhiều chuyện giống vậy rồi phải không?” Mặc Hàn chậm rãi nói.
“Haha! Đúng thì sao nào? Kẻ không thích nghi với thời đại tất bị xóa sổ, ta chỉ làm đúng theo quy luật của tự nhiên mà thôi.” Người khổng lồ cười to nói trong khi sử dụng hai tay đập với Mặc Hàn từ hai bên như đập một con ruồi nhỏ bé.
Vù vù! Mặc Hàn đứng ở giữa, ông cảm thấy áp lực khá mạnh, tuy nhiên, ông vẫn không hề tránh né, vì lòng Mặc Hàn không cho phép ông lùi bước trước một người như tên kia, một kẻ sẵn sàng giết cả đồng loại, một kẻ không hề có nhân tính, Mặc Hàn sẽ không lùi bước trước một người như vậy, ông muốn dùng sức mạnh áp đảo để tiêu diệt kẻ đó.
“Vậy thì ngươi càng đáng chết.” Mặc Hàn lạnh lẽo nói trong khi đưa hai tay bé nhỏ lên đỡ người khổng lồ, nhìn từ xa, Mặc Hàn quá nhỏ trước người cây, một cái bàn tay của người cây còn to hơn Mặc Hàn mấy chục lần.
Cả đám đông nín thở nhìn trận chiến, một số còn trèo lên các tòa nhà cao tầng để quan sát cho rõ, dưới ánh sáng từ đôi cánh hoàng kim của Thanh Vũ, họ dễ dàng nhìn thấy tất cả và khi Mặc Hàn bị đập bởi hai bàn tay kia, cổ họng họ dường như bị nghẹt thở, giống như người đang chống lại người cây là họ chứ không phải Mặc Hàn.
Oành! Một âm thanh nổ vang vào trong tai của mọi người, nước mưa trong khoảng cách gần trăm mét bị một luồng khí thể thổi bay hết, để lại một khoảng không chẳng có một giọt nước mưa nào.