Mặc dù Lion hoan nghênh những kẻ thức thời, biết lựa chọn phe một cách đúng đắn, nhưng Lion vẫn lắc đầu, nhìn Mhyn rồi nói: “Thật đáng tiếc, chúng ta không thể đáp lại yêu cầu của ông, chúng là những quân nhân phục vụ trước tiếp cho công tước vĩ đại, vì thế, chúng ta phải tự mình thực hiện nghĩa vụ và không thể giao nó cho ai khác được.”
“Nếu như ông có hứng thú, Quân Đội của công tước luôn mở cửa chào đón ông, và cả những dũng sĩ nào muốn gia nhập cũng vậy.”
“Công tước Martin Oliver sẽ chiêu nạp tất cả mọi người, cùng chung một lòng đánh đuổi quái vật để đòi lại quê hương đã mất, phục hưng quốc gia Niyensa.” Lion hào hùng nói.
Trong khi đó, Mhyn không hề để câu trả lời của Lion vào tai, đứa em trai của ông, một đứa em trai cực kỳ tàn bạo, khát máu, thích làm những chuyện xằng bậy, dù Mhyn đã nhiều lần khuyên bảo và hết cách, nhưng nó vẫn là một người thân của Mhyn, cho dù có chống lại cả một đội quân để cứu lấy em trai mình, Mhyn vẫn bước ra một bước, một mình ông sẽ đương đầu với tất cả.
“Ông không nghe lời ta nói sao?” Lion nhíu mày, lời tuyên bố hào hùng kia dường như có rất nhiều tác dụng, một số người đang vây xem bắt đầu bàn tán gì đó, nhưng Lion vẫn nhìn thấy Mhyn cứ bước tiếp đến gần với người quân nhân đang thực hiện nhiệm vụ.
“Tôi vẫn nghe thưa ngài.” Mhyn nhìn Lion rồi cười nói.
“Đứng lại, đây là mệnh lệnh.” Lion không kiên nhẫn, ánh mắt của hắn nhìn Mhyn một cách lạnh lẽo. Nào ngờ, Lion còn chưa nói xong, Mhyn đột nhiên tăng tốc, ông ta phóng đến người quân nhân đang cầm súng bằng tốc độ như một tia chớm.
Bóng đen vụt tới, một âm thanh vang vọng kèm theo đó: “Hành động!”
Một âm thanh giống như tiếng sấm gầm giữa bầu trời đêm mưa lạnh giá, hai người cùng đi chung với Mhyn đã vào vị trí được tính toán trước từ lúc nào, hai người cùng lúc lấy ra con dao găm khá dài rồi đâm tới một quân nhân gần bên cạnh, còn Mhyn đã tiếp cận với tên lính.
“Gừ!” Mhyn gầm nhẹ, cả cơ thể ông hóa thành màu vàng đất, một cỗ áp lực cứng cáp như mặt đất vĩ ngạn bộc phát từ Mhyn, trong mắt tên lính, Mhyn đã cao to hơn rất nhiều, giống như Mhyn không phải là một con người nữa, kẻ mà tên lính đối diện hiện giờ chính là hóa thân của một vùng đất nặng không thể chống lại.
Mặc dù bất ngờ, tên lính vẫn bình tĩnh, hắn nhìn nắm đấm của Mhyn đã gần sát với khuôn mặt hắn, nhưng bằng một cách nào đó, có thể là cuộc huấn luyện dành cho các quân nhân tinh nhuệ như hắn rất có hiệu quả, tên lính đã xoay người, có thể nghe tiếng xương rạn nứt từ vùng hông của tên lính.
Ầm! Một quyền do Mhyn đánh ra khiến không khí phát ra âm thanh bạo tạc, tuy nhiên, Mhyn đã đánh hụt, hai mắt ông trợn trừng lên nhìn cây súng lục Railgun PS3 đang ngắm thẳng vào đầu ông, một cảm giác tử vong ập tới quá nhanh, Mhyn lập tức gầm gừ, một dậm một chân thật mạnh vào mặt đất khiến cả một vùng đất run rẩy rồi rạn nứt.
Oành! Tiếng súng vang lên, nhưng Mhyn đã tránh được nó vì tên lính gần ông bị mất thăng bằng rồi ngã về một phía, tên lính không hề di chuyển, hay nói đúng hơn, cơ thể của hắn quá đau đớn để có thể di chuyển, máu tươi phun trào ra từ phần hông, tên lính đã bị thương vì sự phản ứng cấp tốc của hắn.
“Hừ!”
Mhyn không hề do dự, ông đá ra một chân thẳng vào phần bụng của tên lính, trong khi một tay của ông bắt tới cây súng lục Railgun PS3, rồi chỉ nó về phía một quân nhân gần đó.
Răng rắc, tên lính bị lực từ bàn chân đá trúng, hắn bay như một con diều đứt dây rồi va vào đám ông ở đằng kia, thậm chí, một số người còn phun ra một búm máu tươi vì lực của Mhyn quá kinh khủng. Tên lính nằm yên trên mặt đất, không hề cử động nữa, hơi thở của hắn yếu dần, cả cuộc đời của hắn vụt tới như một cuốn phim chiếu nhanh qua đôi mắt đang mờ dần, mờ dần, màn đêm vẫn yên tĩnh như vậy… tên lính đã chết.
Dù biết làm những việc ác sẽ gặp báo ứng, nhưng mà tên lính kia không ngờ nó lại đến nhanh đến như vậy! Đúng là tự gây nghiệt không thể sống!
Mhyn bình tĩnh đánh giá tình hình xung quanh trong khi bóp cò súng, từ khi ông tấn công tên lính đến bây giờ chỉ chưa đến bốn giây, một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cách mà tên lính chống trả khiến lưng ông ướt sũng mồ hôi lạnh.
Oành! Cây súng bắn ra một viên đạn bạc rồi xuyên thủng đầu một tên lính chưa phản ứng kịp, đến bây giờ Mhyn đã giết chết hai người.
“Không thể nào?” Mhyn bỗng nhiên kinh hô một tiếng, cơ thể ông nhảy lùi về phía sau, ngay tức khắc, hàng chục viên đạn với lực sát thương rùng rợn đâm vào mặt đất gần chỗ Mhyn, may mắn rằng ông đã tránh ra khỏi đó, nếu không bây giờ ông chỉ là một cái xác với hàng chục lỗ thủng trên người.
…
“Paul! Không xong rồi, có chuyện lớn rồi Paul.” Người đàn ông pha rượu vội vàng bước chân vào quán của ông, ông chạy đến gần người thanh niên đang nằm gục trên quầy, cả chai rượu đã cạn, ông có thể ngửi thấy mùi rượu từ thân thể dơ bẩn của Paul.
“Có chuyện gì sao Rory, tôi còn muốn tiếp tục uống rượu, đã lâu rồi không được uống thỏa thích như thế này.” Paul không hề nhìn Rory, cậu ta chỉ lẩm bẩm bằng giọng nói say mềm.
Say thật tốt, đúng như những người thường hay uống rượu nói, khi say ta có thể quên hết chuyện đời, khi say ta có thể không buồn phiền gì về mọi chuyện nữa, thế nhưng cơ thể Paul rất nặng nề, dường như tất cả gánh nặng đang dồn nén lại rồi đè lên cơ thể Paul, cậu mơ màng nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc đã từ bỏ cõi trần từ lâu lắm rồi, những người chết trước mặt cậu, và cậu lạnh lùng nhìn họ chết đi, không hề đưa bàn tay của mình ra giúp đỡ họ.
“Mình làm không sai, tất chỉ vì sự an toàn của cả nhóm, người lạ không bằng đồng đội, mình không hề sai một chút nào.” Paul tiếp tục lẩm bẩm. Cậu có một khát vọng ở lúc này, đó là uống cho đến khi bất tỉnh, có lẽ việc đó sẽ giúp Paul cảm thấy khá hơn.
“Nào, Rory hãy đem rượu ngon nhất của ông ra đây, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể trả cho ông.” Paul lấy ra một vài viên tinh thể tiến hóa cấp một rồi đặt lên bàn, chúng y như các hạt pha lên óng ánh bên dưới ánh đèn mờ.
Rory lắc đầu, ông đến gần Paul hơn rồi dùng một tay lắc lắc cơ thể của Paul: “Tỉnh lại đi Paul, một đồng đội của cậu đang gặp nguy hiểm, nếu như cậu còn không mau đến đó thì Niel sẽ chết mất.”
“Chết? Họ đều chết rồi, họ do tôi mà chết.” Paul vẫn mơ màng.
“Không phải, Niel còn chưa chết, Niel đang bị một đám người bắt lấy và dự định xử tử, cậu hãy mau đến đó.” Rory hết cách, ông lấy một cái ly lớn rồi múc nước sạch gần đó dội lên người Paul.
Paul mở mắt nhìn Rory, một ánh mắt khác hẳn với bình thường, Paul là một người năng động, hiểu rõ việc gì có thể làm và không thể làm, chỉ cần không xúc phạm đến lợi ích ngưỡng giới hạn do cậu đặt ra, cậu sẽ vui vẻ chia sẻ đồ ăn cho một người lạ nào đó, tuy nhiên, ánh mắt hiện giờ, cái đầu vừa khô ráo mà Paul vừa dùng cái khăn do Rory đưa cho để lau sạch đã bị ướt trở lại.
Một ánh mắt kia, một ánh mắt lạnh lùng, một ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng tất cả, khi đối mặt với ánh mắt đó, Rory cũng phải cảm thấy rùng mình và khiếp đảm. Ông là một chủ của quán rượu lớn gần như là nhất của căn cứ, ông có một sức mạnh mà không có người nào biết rõ, nhưng tất cả họ vẫn sợ ông, một ông chủ thần bí, nhưng Rory đang sợ cậu trai trẻ trước mặt.
Điều đó khiến Rory phải ngạc nhiên.
“Ông vừa nói cái gì Rory?” Paul hỏi với giọng khàn khàn, ở thời khắc này, ngay cả men say cũng không thể đánh gục Paul, đồng đội của cậu đang gặp nguy hiểm, giống như một người đang đứng trên bờ tử vọng muốn phản kháng lại cái chết, Paul đang ở tình trạng đó.
“Niel đang gặp nguy hiểm, hãy theo tôi, tôi sẽ kể cho cậu trên đường đi.” Rory lấy lại tinh thần rồi ông trả lời cho Paul.
“Niel? Ông hãy mau dẫn tôi đến đó.” Paul vội vàng nói.
Rory gật đầu một cái, sau đó ông bước vội ra ngoài cửa hàng, Paul theo sau, hai người chạy vội trên đường, mặt đất đã thành bùn lầy trơn trượt, tuy vậy, chúng không phải là một vấn đề to tát gì với hai người tiến hóa cấp hai trở lên.
Con đường đen kịch, chỉ lờ mờ sáng vì những ngọn đèn dầu của các ngôi nhà, Paul bước vội vàng, cậu chạy rất nhanh, những cậu vẫn không bắt kịp Rory, cho dù cậu có tăng tốc đến mấy, Rory cứ ở trước cậu với một tốc độ nhỉnh hơn Paul một chút, Paul không hề suy nghĩ về vấn đề này, lòng cậu đang trống rỗng, một cảm giác thật xấu, một cảm giác thật tồi tệ đang chiếm lấy tâm hồn Paul, dường như, cậu đang đâm đầu vào chúng vậy.
Một vài phút sau, Rory dẫn Paul đến gần với khu vực tử hình, đám đông vẫn đứng ở đó, họ bàn tán gì đó, những lời nói nhỏ bé cứ vang vào tai của Paul, cậu không phân biệt được và cũng không nghe rõ họ đang nói gì nữa, tất cả những gì mà Paul có thể nhìn thấy ở lúc này, đó chỉ là một ánh mắt sợ hãi, một ánh mắt cầu cứu đang nhìn Paul.
Oành! Một tiếng súng vang lên, nó như một tiếng gầm giận dữ của trời mưa, một âm thanh dùng để uy hiếp vạn vật của đất trời, và nó cũng là thứ đang cướp đi những hi vọng cuối cùng của Paul.
“KHÔNGGGGGGGG!”
Tiếng kêu tuyệt vọng tựa hồ có thể xuyên thấu cả đất trời, vùng vẫy trước sấm sét đầy uy lực kia, mọi vậy dần yên tĩnh lại, tĩnh lặng, tĩnh lặng, chỉ còn những hạt mưa đang miệt mài rơi xuống đất, chúng cứ sinh ra tại đám mây trên trời, rồi chết tại mặt đất….