Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 511: Chương 511: Công Hội Mạo Hiểm Giả, chuẩn bị lên đường




“Nguyễn Vu à?” Thanh Vũ điềm tĩnh gật đầu với Nguyễn Vu rồi cầm một cái khăn khô mềm mịn lau mặt.

Dù nước hồ ở Huyễn Linh Chiến Trường chỉ là một vật ảo nhưng cảm giác mang lại là thật, thậm chí có người ở Huyễn Linh Chiến Trường còn mắc bệnh tật kỳ lạ rồi rồi nằm liệt giường, khi nào rời khỏi Huyễn Linh Chiến Trường mới khỏi bệnh.

Đúng là một thế giới ảo như thật!

Thanh Vũ vừa hoàn thành buổi tập luyện kéo dài gần hai trăm ngày ở Huyễn Linh Chiến Trường cùng nhiều người khác, tuy nhiều người thường hay không ở Huyễn Linh Chiến Trường vì còn phải làm việc ở bên ngoài, nhưng kết quả đạt được thì rất khả quan.

Hiện giờ, Thanh Vũ đang nghỉ dưỡng ở một tuần cuối cùng của hai trăm ngày mệt nhọc, hắn đi du ngoạn ngắm cảnh đẹp tuyệt vời của thế giới này, đôi khi chạm trán những loại sinh vật cường đại và chiến đấu hết sức ác liệt.

Nói là du ngoạn chứ thật ra Thanh Vũ đang tìm kiếm một số vùng đất kỳ dị ở Huyễn Linh Chiến Trường.

Gần hai trăm ngày, Thanh Vũ dẫn theo mọi người đi chiến đấu với quái vật, mài dũa bản thân, còn tìm ra một cảnh giới kỳ lạ của linh hồn, và thành công bước vào thứ cảnh giới mờ ảo gọi là Chiến Tâm cảnh, tương đồng với cảnh giới Luyện Tâm của những nghề nghiệp khác.

Cảnh giới này mang lại hiệu quả kỳ diệu, Thanh Vũ có thể dễ dàng phát huy ra một trăm phần trăm sức mạnh vào lúc chiến đấu và không hề cảm thấy khó khăn chút nào, nhiều người cũng đạt tới cảnh giới Chiến Tâm khi họ bị đẩy vào thời khắc giữa sự sống và cái chết.

Bọn họ đổi nhiều lần tử vong để lấy được sức mạnh lớn lao hơn, một sức mạnh mang tên “Sự cố gắng”.

Thanh Vũ từng tham quan một Thạch Động, ở trong đó mặt đất rất cứng rắn, kháng tất cả mọi loại pháp thuật, còn có một Thạch Tộc Năm Màu, bọn chúng không có trí không bằng các loài sinh vật khác, quanh năm ngồi yên một chỗ để hấp thu linh khí.

Đặc trưng của Thạch Tộc Năm Màu là trên người của chúng có năm loại màu sắc, tùy theo nồng độ của mỗi màu đại diện cho khả năng về Ngũ Hành của bọn chúng.

Lần đó, Thanh Vũ đánh đá tứ tung, mang theo mấy chục người phá vỡ nhiều lớp phòng vệ của Thạch Tộc Năm Màu, giết chết hơn một chục người đá cảnh giới Tứ Dương kỳ, nào ngờ khi đến tầng thứ bốn thì gặp phải một cá thể người đá đặc biệt, nó sở hữu hai loại thiên phú là Hỏa và Kim, cảnh giới còn là Tứ Dương kỳ, chiến đấu vượt hai cấp độ nhỏ, lại còn có một thân thể khó hủy hoại.

Thanh Vũ đánh nhau một trận điên cuồng với người đá kia, và những người còn lại thì bị vây công bởi hơn một trăm người đá cảnh giới Tam Dương, nửa bước Tứ Dương kỳ, thậm chí còn có Tứ Dương kỳ nữa, sau cùng Thanh Vũ thấy một vài người thất thủ, hắn quyết định rời khỏi Thạch Động đó.

Ít lâu sau, Thanh Vũ luôn dẫn theo nhiều đột phá Thạch Động, và lần thứ mười sáu, Thanh Vũ đánh bại người đá có thiên phú hai sao kia, phá vỡ tầng thứ bốn, còn tầng thứ năm thì không cần mơ tưởng làm chi, đâu đâu cũng có người đá hai màu, lại còn có người đá ba màu, mỗi một tên đều mạnh mẽ kinh khủng, vừa bước vào tầng thứ năm thì Thanh Vũ đã bị đánh bay lên tầng bốn.

Chưa hết, Huyễn Linh Chiến Trường quả thật rất rộng lớn và kỳ vĩ, còn có nhiều địa điểm mà Thanh Vũ nhìn thấy nữa, như một ngọn núi lửa là nhà của một loại chim lửa cực lớn, chúng to chừng hai mươi mét, sử dụng một ngọn lửa nóng bỏng, là một bảo vật khó lường.

Thanh Vũ còn đi vào một vùng sa mạc rộng lớn kéo dài liên miên bất tận, đụng độ với một vài chủng tộc ở trên sa mạc đó như Bọ Cạp, Rắn Khổng Lồ, còn gặp cả một bầy ong lớn như cơn bão khủng khiếp, nơi bọn chúng đi qua không còn lại một chút sự sống nào.



Hiện giờ, Thanh Vũ đang ở trong một vùng đất khác thường, cách ranh giới khoảng chừng hai trăm km, trọng lực ở đây gấp mười lần trọng lực ở Tu Chân Giới hay Hành Tinh Gaia, một nơi dành để luyện tập cơ thể không tệ chút nào, càng đi xa hơn thì trọng lực càng lớn, vùng xung quanh đây toàn ao hồ và thủy quái, muốn bơi ở trong nước nặng thì cần có một thể lực phi thường.

“Giáo Hoàng, tôi đã xem qua kế hoạch xây dựng Công Hội Mạo Hiểm Giả do ngài đưa.” Nguyễn Vu bình tĩnh nói ra, người đi theo sau ông là Nguyễn An và Nguyễn Kỳ, bọn họ cũng luyện tập ở Huyễn Linh Chiến Trường cùng hơn một trăm năm mươi người khác trong Quân Đoàn Diệt Tà.

Khác với những người kia, Nguyễn Vu tự mình lãnh đạo đội quân của ông đi huấn luyện chứ không theo Thanh Vũ, trải qua nhiều đau khổ và máu tươi tẩy lễ, đội quân của Nguyễn Vu mạnh hơn trước rất nhiều, bằng chứng là bọn họ đang đứng ở một vị trí cách ranh giới hư thực hơn hai trăm km.

Trước đó, Nguyễn Vu chết ở một vị trí cách ranh giới chưa đến bốn mươi km, sự tiến bộ của mọi người đều rất rõ ràng.

Ba người đứng đó với hơi thở hùng hồn, ánh mắt sắc bén, mặc dù đang ở gần Thanh Vũ nhưng họ vẫn luôn đề phòng xung quanh, tinh thần cảnh giác cao độ, không cho phép một kẻ địch nào dám đến gần đây.

“Vậy sao? Bản kế hoạch do ta đưa ra chỉ là hình thức ban đầu của Công Hội Mạo Hiểm Giả, nên nếu như ông có vấn đề gì với bản kế hoạch thì cứ nói thẳng với ta.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

Thanh Vũ tự mình soạn ra một kế hoạch xây dựng hình thức ban đầu của Công Hội Mạo Hiểm Giả, một bộ phận quan trọng giúp Giáo Đình có thể tiếp xúc với những người không gia nhập Giáo Đình một cách sâu rộng hơn, vì vậy Thanh Vũ luôn coi trọng Công Hội Mạo Hiểm Giả, hắn đưa cho Nguyễn Vu bản kế hoạch từ một tuần trước đó.

Nguyễn Vũ trầm ngâm một chút rồi lên tiếng nói: “Nhìn chung thì kế hoạch không có vấn đề gì, tuy nhiên, tôi nghĩ Giáo Đình nên cho phép Công Hội Mạo Hiểm Giả chấp nhận toàn bộ mọi người vào trong chứ không chỉ những người đạt chức danh Tín Sứ trở lên mới được phép gia nhập.”

“Số người không phải là Tín Sứ nhưng lại vì Giáo Đình nên có thể tiếp xúc với tu luyện và học tập công pháp khác Giáo Đình, bọn họ có liên quan lớn đối với Giáo Đình nên chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ được.”

“Còn nữa, tôi nghĩ chúng ta nên lập ra một mức phần thường dành cho những thành viên của Công Hội Mạo Hiểm Giả dựa trên cấp bậc của bọn họ, bắt đầu từ Mạo Hiểm Giả cấp Đồng Đoàn, người vừa gia nhập công hội nên quyền lợi của họ là được giảm giá năm phần trăm khi mua sắm ở những sản nghiệp của Giáo Đình hay những quốc gia nằm trong phạm vi hoạt động của Giáo Đình.”

Nghe những lời góp ý chân thành của Nguyễn Vu thì Thanh Vũ liền biết rõ Nguyễn Vu rất quan tâm đến Công Hội Mạo Hiểm Giả nên bỏ ra rất nhiều thời gian nghiên cứu về một công hội khác lạ với phần còn lại của Tu Chân Giới, không phải là lính đánh thuê hay người săn bắn gì, một Mạo Hiểm Giả là người luôn có tinh thần trách nhiệm với huy chương ở trên ngực của họ, một người hoạt động vì muốn tìm hiểu thế giới xung quanh muôn màu như thế nào…

Đó là những gì Thanh Vũ đặt ra cho Công Hội Mạo Hiểm Giả, bọn họ không phải là cỗ máy giết chóc, người làm nhiệm vụ một cách vô hồn, mà bọn họ làm thế vì niềm vui, vì muốn được nhìn thấy những vùng trời xa lạ.

“Ta đánh giá cao những lời góp ý của ông, và ta cũng từng suy nghĩ về chúng, nhưng để có thể duy trì một công hội hiệu quả nhất, chúng ta cần phải đánh vững một nền móng cho công hội, khiến công hội có thể không ngã dù đứng trước tình huống khó khăn đến cách mấy.”

“Vì thế, bắt đầu bằng những Tín Sứ, người chịu ân huệ nhiều nhất của Giáo Đình, bọn họ sẽ là thành viên trụ cột của Công Hội Mạo Hiểm Giả.”

“Sau này, khi mọi việc đã đâu vào đấy thì chúng ta sẽ mở rộng đối tượng thu nạp, còn ban bố những nhiệm vụ trực tiếp từ Giáo Đình, lại còn thúc đẩy mọi người ban bố nhiệm vụ ở Công Hội Mạo Hiểm Giả, tạo điều kiện tốt nhất cho Mạo Hiểm Giả hoạt động bao gồm các phúc lợi như ông đề nghị.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói trong khi nhìn vào Nguyễn Vu.

Nguyễn Vu có kinh nghiệm trong việc chỉ huy một đội quân lớn, điều đó sẽ giúp ông dễ dàng tiếp cận và học tập cơ chế hoạt động của Công Hội Mạo Hiểm Giả, nhưng người xưa thì có câu “dục tốc bất đạt”, Mạo Hiểm Giả không phải là quân lính lúc nào cũng nghe theo mệnh lệnh từ Tướng Quân, bọn họ là những người không muốn bị quản thúc nghiêm ngặt, vì thế cách quản lý của Nguyễn Vu không phù hợp với mọi người ngay tức khắc.

Thanh Vũ đã nghĩ đến điều đó nên hắn bắt đầu bằng cách cho Nguyễn Vu tiếp xúc nhiều với vị trí Hội Trưởng của công hội, ít thành viên thì quản lý dễ hơn, nhờ vào đó Nguyễn Vu có một cơ sở để duy trì sự phát triển của công hội dù sau này có nhiều thành viên tham gia vào, người cũ sẽ hướng dẫn người mới, còn Nguyễn Vu thì lập ra một hướng đi chung sau khi tổng kết và thu nhận những ý kiến của các thành viên khác.

Tín Sứ là một chức danh đủ yêu cầu gia nhập Giáo Đình, nếu xảy ra vấn đề lớn thì Giáo Đình còn giải quyết được, chứ một lúc mà đón nhận toàn bộ mọi người từ người dân bình thường cho đến tán tu thì mọi thứ sẽ rất khó khăn cho Nguyễn Vu, và khó khăn không thể giải quyết sẽ chuyển thành sự hỗn loạn.

“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Nguyễn Vu bình tĩnh nói trong khi cúi đầu, ông hiểu được Thanh Vũ suy nghĩ cho ông như thế nào, Công Hội Mạo Hiểm Giả là một bộ phận lớn của Giáo Đình, dự đoán của Nguyễn Vu là sau này số người của công hội còn hơn cả Luyện Đan, Luyện Khí, Phù Đường, … nên người Hội Trưởng sẽ có một quyền lực lớn trong Giáo Đình.

Nguyễn Vu phải chiếm được vị trí đó nếu muốn đạt được vị trí cao hơn nữa trong Giáo Đình, ông còn hơn một nghìn quân lính, không thể để họ cứ lưu lạc theo Nguyễn Vu, chẳng hề có một địa vị gì xứng đôi với họ, Nguyễn Vu làm sao muốn để những người đồng đội kia bị thiệt thòi chứ?

Công Hội Mạo Hiểm Giả đang là một con đường rộng mở đối với Quân Đoàn Diệt Tà, vì vậy Nguyễn Vu tự nhủ với lòng rằng ông phải làm việc hết sức để đứng vững ở vị trí Hội Trưởng!

“Ông hiểu được là tốt.” Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Ta nghĩ ông nên bắt đầu thực hiện kế hoạch đó, thời gian càng lâu thì càng khó khăn để tổ chức mọi người lại với nhau.”

“Vâng, tôi sẽ bắt tay vào thực hiện xây dựng Công Hội Mạo Hiểm Giả.” Nguyễn Vu gật đầu, cao giọng nói.

“Ta đã truyền tin cho Kinh Nhân Đức và Không Yên, bọn họ luôn sẵn sàng giúp đỡ ông, nên ông hãy bắt đầu tại hai quốc gia kia, còn Hành Tinh Gaia thì đang ở trạng thái đặc biệt, không thích hợp thành lập một Công Hội Mạo Hiểm Giả.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

Nhiều Tín Sứ đang đi loạn ở Không Vũ quốc và Kinh Hồng quốc, Thanh Vũ còn biết rằng nhiều Tín Sứ đã lên đường khám phá thế giới bên ngoài vì lòng hiếu kỳ dù thực lực của bọn họ còn rất thấp, việc làm kia rất nguy hiểm, nếu như có Công Hội Mạo Hiểm Giả giúp đỡ ở sau lưng thì độ nguy hiểm sẽ giảm xuống ít nhất là năm phần mười.

Công Hội Mạo Hiểm Giả không ép buộc mọi người phải gia nhập, chỉ bắt buộc với những người muốn đi ra khỏi Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc hay rời khỏi vùng đất Giáo Đình đang hoạt động vì sự an toàn của bọn họ, nếu như công hội không có thông tin gì thì sao làm tổ chức những kế hoạch giải cứu người đang bị nạn hay bắt giữ tội phạm là người có chức danh của Giáo Đình?

Vì thế, Không Yên, Kinh Nhân Đức vui vẻ nhìn thấy Công Hội Mạo Hiểm Giả xuất hiện, làm giảm bớt đi phần nào áp lực của hai quốc gia đang trên đà phát triển, người tu luyện khắp nơi, mâu thuẫn cũng tăng lên không kém một chút nào, có công hội quản chế thì tốt hơn hẳn.

“Ta chờ tin vui từ ông.” Thanh Vũ cười lên tiếng nói.

“Vâng, chúng tôi xin phép đi trước.” Nguyễn Vu tự tin trả lời rồi đi khỏi đây cùng Nguyễn An và Nguyễn KỲ, bọn họ đi ra Huyễn Linh Chiến Trường, trở về Không Vũ quốc để thành lập công hội mới.

“Thời gian không còn nhiều nữa, giờ là lúc nên lên đường.” Thanh Vũ bình thản mặc bộ giáp nhẹ vào, sau đó hắn ngước nhìn trời xanh mây trắng, một cảnh tượng hiếm gặp trong Huyễn Linh Chiến Trường.

Một hồi lâu sau, Thanh Vũ bay vù lên trời cao, hướng về phía bức màn ranh giới hư thực.

“Trúc Cơ Cốc à? Để xem chuyến đi này có thú vị hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.