Căn phòng họp rất rộng có thể chứa một ngàn người, lúc này, người đông nghẹt chiếm gần nửa số vị trí, đó là những người tham gia vào cuộc họp vào sáng nay. Hơn ba trăm người thuộc các đội săn bắt, và hai trăm vệ binh của công chúa Fiona.
Trong lúc chờ đợi, mọi người nói chuyện với nhau, một số thì cười to không chút lịch sự nào, một số thì trầm mặc ngồi yên một chỗ.
“Raymond, chúng ta bỏ qua cho lũ chúng nó vậy à?” Một người đàn ông giận dữ nói với Raymond, ánh mắt nhìn đám người Duncan đầy thù hận.
“Tekei, anh hãy bình tĩnh đừng làm những chuyện ngu ngốc.” Max lắc đầu, đặt một tay lên vai Tekei khuyên bảo.
Tekei mạnh bạo lấy tay của Max ra khỏi người mình, hắn nhìn Max rồi nói: “Cậu cũng sợ bọn chúng chứ gì?”
“Tôi không có.” Max trầm giọng nói.
“Vậy sao cậu còn khuyên tôi? Cậu không nhớ bọn chúng đã làm gì chúng ta sao?” Tekei nhìn Max rồi nói.
“Dĩ nhiên tôi nhớ rồi, cho dù có chết thì tôi cũng không quên được chuyện đó.” Max cắn răng nói.
Ngày kia, nhóm Raymond được phân công tại khu vực có số lượng Venger dày đặc, vì Raymond chủ trương an toàn là trên hết, bọn họ hoạt động một cách lặng lẽ, săn giết từng con Venger, nào ngờ, một vài thành viên của nhóm Duncan xuất hiện ở đó, chúng sử dụng súng ống bắn phá bừa bãi vào đám Venger.
Đám Venger tức giận xông đến muốn xé xác, bọn chúng liền bỏ chạy, mà nhóm Raymond lại ở gần bầy Venger, một vài thành viên không chạy thoát, bị đám Venger cắn xé rồi chết đi, Raymond điều tra, biết được việc đó do Duncan chủ mưu, vì Raymond từ chối gia nhập với Duncan.
Ngay khi biết được mọi chuyện, các thành viên trong nhóm của Raymond không giữ được bình tĩnh, họ tìm đến Duncan để nói cho ra lẽ, nào ngờ Duncan đánh họ một trận, gọi Raymond đến để lấy người, Raymond còn phải giao ra một số tinh thể tiến hóa để bồi thường. Raymond biết đám Duncan có đầy đủ vũ khí, lại nhiều người, cho nên ông ra lệnh cho các thành viên không được truy cứu chuyện kia nữa, nếu không họ sẽ bị tính toán và chết bởi Duncan. Từ khi đó, Duncan và đám người của hắn gọi Raymond là kẻ hèn.
“Đủ rồi, hai người hãy im lặng đi.” Raymond trầm giọng nói, ngăn cản cuộc trò chuyện đang tiến triển thành cuộc cãi vã nội bộ.
“Không phải tôi không để chuyện đó ở trong lòng, bây giờ không có cơ hội để trả thù, chúng ta không đấu lại họ ở ngoài sáng đâu.” Raymond nói tiếp để cơn giận của Tekei nguôi đi.
“Được rồi, mọi người bình tĩnh đi.” Rose làm hòa.
“Thật là, tôi rất muốn bắn một phát ngay đầu hắn.” Akina lẩm bẩm, ánh mắt lập lòe ánh sáng màu tím, Duncan đang nói chuyện với Mason ở không xa, hắn đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy có chuyện gì đó rất nguy hiểm vừa xẹt qua mình.
“Duncan, anh làm sao vậy?” Mason nghi hoặc.
“Không có gì.” Duncan lắc đầu, coi đó chỉ là ảo giác, hắn tiếp tục trò chuyện vui vẻ, có hơn tám mươi người đang ở xung quanh khiến Duncan trở thành trung tâm của căn phòng, đó là lũ thuộc hạ đã bị hắn thu phục bằng lợi ích.
“Akina, cô không được làm gì đó ngu ngốc, nếu cô giết Duncan, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn, nói không chừng Mason sẽ trả thù chúng ta vì phá vỡ cuộc làm ăn của hắn.” Raymond nghe được lời của Akina, ông vội vàng khuyên nhủ.
“Tôi biết rồi.” Akina lập tức trả lời. Cô dùng đôi mắt đặc biệt nhìn xung quanh, kiểm tra sức mạnh của từng người để xem họ có tiến bộ nhiều hay không, đa phần các nhóm trưởng đều tiến hóa đến cấp ba, một số có năng lực tiến hóa, các vệ binh thì trầm ổn hơn nhiều, họ chính là tinh anh của hoàng tộc, mỗi người đều có năng lực mạnh.
Khoảng ba phút sau, cánh cửa lớn trầm trọng mở ra, nó kêu két két, âm thanh khó chịu vang vào tai của mọi người, họ không có để ý đến tiếng kêu đó, họ đang nhìn vào cánh cửa.
Người bước vào căn phòng đầu tiên là một cô gái có mái tóc màu đen mượt, cô mặc một bộ váy dài màu trắng tinh khôi, đôi môi đỏ mọng như đào, hai gò má ửng hồng trông cực kỳ xinh đẹp và đáng yêu, đặc biệt, đôi mắt của cô có màu lam huyền bí thuộc về một loại bảo thạch, trông cô hơi u buồn, như vậy càng khiến cô tỏa ra một sức hút mạnh mẽ đối với nam giới.
Tia nắng sớm mai đan qua khung cửa sổ và phủ lên cô một chiếc áo choàng màu vàng rực rỡ, lúc này, trông cô không khác gì một thiên thần đến từ thiên đường, mỗi một bước đi của cô đều là tâm điểm của mọi người, chiếc váy dài đong đưa nhẹ che đi hai ngọn đồi cao vút, ẩn hiện bên dưới vẻ đẹp cao quý kia, cô chính là Lambert Fiona, công chúa của Niyensa, người có quyền lực nhất tại biệt viện này.
Đi theo sau Fiona là sáu người đàn ông cao to, cơ thể vạm vỡ, bắp thịt căng cứng đầy năng lượng chỉ chờ bạo tạc, bọn họ không khác gì những cỗ xe tăng và sẽ nghiền nát tất cả những ai có ý đồ xấu với Fiona, đó là Shiron và các phó vệ binh của ông, Ralph, Azaria, Basil, Flynn, Rowan, những con người được nuôi dưỡng bởi hoàng tộc, với độ trung thành tuyệt đối, họ cam tâm tình nguyện chết đi vì một mệnh lệnh của Fiona.
Đám người ở trong căn phòng ngẩn ngơ, mắt họ không thể dời khỏi Fiona, cô có một vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút, họ không tự chủ được và bị trầm mê vào đó, một số người tỏa ra một cỗ dục vọng nguyên thủy, một số thì tham lam vì quyền lực của Fiona, tuy nhiên, khi họ cảm thấy cái khí thế tỏa ra từ Shiron và năm người khác, tâm tư xấu xa của họ liền bị dập tắt.
Nhất là Mason, hắn có một dã tâm cực lớn, hắn muốn lấy Fiona làm vợ và đạt được địa vị cao, thêm thân phận của cha hắn, một thiếu tướng, Mason có tự tin ngồi lên vị trí cao nhất, quyết định vận mệnh của một quốc gia, hắn là người duy nhất dám nhìn Fiona một cách chính diện, không che dấu tham lam của mình.
Ngay sau khi Fiona đứng ở trước, đối diện với tất cả mọi người, một vị trí dùng để điều khiển cuộc họp, đám người mới cất tiếng nói bằng giọng cung kính: “Tham kiến công chúa.”
Nếu ở thời đại trước, họ không cần phải thực hiện lễ nghi như vậy làm gì, nhưng thời buổi loạn lạc, họ lại đang sống dưới quyền của Fiona, ăn của Fiona, được Fiona che chở, họ vui lòng chào cô bằng động tác đầy kính trọng.
“Xin chào mọi người.” Fiona cầm lấy hai bên váy trắng rồi thực hiện một động tác chào mà cô đã học tập từ nhỏ, trông rất trang nghiêm và cao quý.
Shiron và năm người kia đứng sau lưng Fiona, biểu tình nghiêm túc, toàn tâm toàn ý bảo vệ Fiona.
Fiona nở nụ cười như đóa hoa mùa xuân nở rộ: “Ta rất vui vì mọi người an toàn trở về và có mặt tại đây để tham gia cuộc họp này.”
“Mặc dù biết có hơi đường đột, làm ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người, vì vậy ta chân thành xin lỗi mọi người.”
“Tuy nhiên, lý do mà ta triệu tập mọi người trở lại rất quan trọng, ảnh hưởng đến sự sống còn của tất cả chúng ta.”
“Công chúa không cần phải làm như vậy, chúng tôi rất sẵn lòng phục vụ cho cô.” Mason đứng lên cười nói.
“Đúng vậy, chúng tôi rất vui lòng khi được làm việc cho công chúa.” Duncan nghiêm túc nói. Rất nhanh, có vài chục người mở miệng nói theo.
“Hừ, đồ vô sỉ.” Tekei lạnh lùng nói.
“Im lặng đi, anh muốn tạo ra một lý do để cho Duncan đối phó chúng ta sao?” Max vội vàng che miệng của Tekei.
“Công chúa đã tiến hóa đến cấp ba.” Akina nói nhỏ.
Raymond hơi ngạc nhiên, nhưng ông gật đầu nhẹ nói: “Không có gì, ai cũng có thể tiến hóa khi có được tinh thể tiến hóa, tôi nghĩ rằng công chúa còn có năng lực tiến hóa ấy chứ.”
Rose nghe vậy, cô hâm mộ nói: “Ước gì mình cũng có năng lực tiến hóa.”
“Thôi mơ mộng đi cô bé.” Akina lạnh nhạt nói.
“Mơ mộng cái gì? Ai cũng có thể có năng lực tiến hóa khi đạt được tinh thể biến dị.” Rose trích lời của Raymond.
“Ta rất vui khi được các bạn tin tưởng, ngày sau đây, ta sẽ nói ra lý do quan trọng đó.” Fiona cười nói, không để lời nịnh hót của bọn họ vào trong lòng, cô không phải là một người ngu ngốc, hay một người chưa trải qua việc đời, chỉ mấy lời ngon ngọt có thể khiến cô vui sướng đến phát điên sao?
“Một bầy Venger có số lượng lên đến hơn một trăm ngàn đã rời khỏi thành phố Nikasa và bọn chúng đang tiến về phía hạ lưu của dòng sông Jmith, có nghĩa là, bọn chúng sẽ tới nơi này sau mười ngày nữa.”
Ngay sau khi Fiona nói xong, đám người đã ngây ngốc vì không kịp phân tích tình huống, kế tiếp, bọn họ thể hiện ra một bộ mặt kinh hoảng và sợ hãi, một số người cấp tốc suy nghĩ.
“Cái gì…!” Mason thốt lên một tiếng.
“Những gì cô nói là thật sao?!”
“Công chúa tất nhiên không lừa gạt chúng ta, thật có một bầy Venger lớn đang đến gần đây.” Duncan trả lời Mason.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Mason lo lắng nói.
“Bình tĩnh nghe công chúa nói tiếp đi.” Duncan cười khổ nói, hắn không có một cách gì để giải quyết chuyện này.
“Một bầy Venger?” Raymond lẩm bẩm, hắn còn nhớ như in những ký ức máu tanh, tiếng người kêu gào thảm thiết, tiếng bước chân vang lên dồn dập, người dẫm đạp người, Venger xông tới cắn xé tất cả, cơn thủy triều hủy diệt cuốn đi hết sinh mệnh trước nó. Và bây giờ đây, một cơn đại hồng thủy Venger đang chảy về đây, Raymond phải thở sâu vài cái để ổn định tinh thần.
“Chúng ta còn có mười ngày để chuẩn bị.” Akina bẩm lẩm.
“Mọi người bình tĩnh đi, chúng ta còn chưa có chết.” Rose thoải mái nói, có vẻ cô không coi việc này là chuyện to tát gì, một người lạc quan hiếm có.
Shiron yên lặng nhìn đám người rối loạn, một lát sau, ông mới mở miệng, trầm giọng nói to: “Tất cả im lặng!”
Âm thanh của Shiron áp chế toàn bộ tiếng nói của mọi người, vọng thẳng vào tai họ khiến họ phải im lặng và nhìn về Shiron, một người đàn ông mạnh mẽ, người đã chỉ huy nhiều chiến dịch lớn chống lại Venger, uy vọng của Shiron vượt xa Fiona về khoản cơ bắp.