“Cảm ơn cô, Nguyễn Thanh đường chủ.” Nguyễn Vu đứng thẳng người, chắp tay nói bằng giọng cảm kích. Với cảnh giới hiện giờ, thần thức Nguyễn Vu rất tinh tường, vì thế ông biết rõ ràng, Nguyễn Thanh vì sử dụng đại trận nên bị thương.
Nếu như Nguyễn Thanh không bất chấp nguy hiểm làm việc đấy, thì Nguyễn Vu chưa chắc còn sống đến hiện tại, Nhân Tà Quỷ chẳng phải là con vật hiền lành gì, một đòn công kích toàn lực của nó không phải để chơi cho vui.
Nguyễn Vu dù mạnh, nhưng cảnh giới mới Tam Dương trung kỳ, cách Nhân Tà Quỷ một đoạn cực kỳ xa xôi.
Trảm Thần Tứ Thức, Trảm Ý tuy là thần thông rất mạnh, nhưng vẫn không đủ lực đối đầu với Nhân Tà Quỷ.
“Không có gì đâu, tôi cũng là một người của Giáo Đình, tất nhiên phải có nghĩa vụ bảo vệ nó.” Nguyễn Thanh bình tĩnh nói ra, sử dụng đại trận ngoài làm cô rơi vào nguy hiểm, còn tiêu hao một số lượng linh thạch khá lớn, theo Nguyễn Thanh cảm nhận, ít nhất hai trăm ngàn linh thạch bốc hơi khỏi nhà kho.
Nháy mắt mà thôi, số lượng tài nguyên trong Giáo Đình giảm đi mấy phần, hơn nữa, bây giờ là thời khắc nguy cấp, nghèo nàn, Giáo Đình dưới tay Nguyễn Thanh quản lý luôn thắt chặt chi tiêu, may mắn cho Giáo Đình, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh hoạt động hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng và bổ sung một phần tài nguyên, nếu không thì mọi thứ đã khó khăn hơn rất nhiều rồi.
Hiển nhiên Nguyễn Thanh biết Thanh Vũ sử dụng một số lượng lớn điểm cống hiến trong kho của Giáo Đình, nhưng cô không oán trách, Thanh Vũ không phải trẻ con, làm biết đương nhiên biết phân biệt trái phải.
“Cảm ơn Vũ Hy đường chủ đã giúp tôi rèn luyện lại Trảm Thần Phủ.” Nguyễn Vu khẽ gật đầu, sau đó ông bắt chuyện với Vũ Hy, người thanh niên đang nhìn viên tinh thể tiến hóa cấp ba trên tay một cách hứng thú.
Lời nói của Nguyễn Vu vang vào tai, Vũ Hy mới hồi phục tinh thần trở lại, khuôn mặt mỉm cười như cơn gió xuân tươi mát, giọng nói bình thản: “Tôi rất vui khi được tự tay rèn luyện pháp bảo như Trảm Thần Phủ, nói không chừng, nhờ thế mà tên tôi được thơm lây vạn năm ấy chứ.”
Trảm Thần Phủ, pháp bảo theo Nguyễn Vu rất lâu, luôn có mặt đồng hành với ông trên mọi chiến trường, từng kết liễu vô số kẻ thù, từng cứu vô số người, và từng bảo vệ cả quốc gia Không Vũ. Ở lâu như vậy, nó đã nhiễm một tia sát khí từ Nguyễn Vu, mà sát khí đó lại là ý cảnh của ông.
Cả hai kết hợp với nhau mới có thể bộc phát ra lực chiến kinh hồn đến vậy. Có lẽ, sau này, khi Trảm Thần Phủ đạt tới cấp bậc Nguyên Anh kỳ, thì nó thức tỉnh linh tính, Nguyễn Vu đã xem nó như một người bạn thân.
Vũ Hy giúp ông rèn luyện Trảm Thần Phủ, cũng giống như giúp ông chữa trị tất cả mọi vết chai trên Trảm Thần Phủ, vì vậy Nguyễn Vu mới có thiện cảm với Vũ Hy nhiều đến thế.
“Đường chủ quá khiêm tốn rồi, tài nghệ luyện khí của Đường Chủ thuộc hàng đứng đầu của Giáo Đình, sợ rằng tôi phải rất cố gắng mới bắt kịp bước chân của cậu.” Nguyễn Vu sảng khoái nói, lời nói dù thẳng thừng nhưng lại chân thật đáng tin cậy.
“Đại Tướng Quân.” Nguyễn An, Nguyễn Kỳ để đội quân ở bên ngoài Thánh Điện, hai người họ khom người nói ra.
“Mọi người làm rất tốt, hãy để bọn họ nghỉ ngơi đi, sau khi xong việc ở đây ta sẽ ban thưởng cho họ.” Nguyễn Vu khẽ gật đầu nói ra.
“Vâng!” Nguyễn An, Nguyễn Kỳ đáp lại. Nguyễn An đưa một vài bình ngọc cho Nguyễn Vu, Nguyễn Vu nhận lấy rồi để chúng vào nhẫn chứa đồ, số đó là tinh hoa linh khí thu hoạch từ Tà Đồ, ông có trách nhiệm nhận lấy rồi kiểm kê và ban thưởng cho các quân lính theo công lao, vì ông là người được bọn họ tin tưởng nhất, họ không hề có một lời phàn nàn nào về cách ban thưởng của ông.
“Giáo Hoàng đang đợi ở trong, chúng ta nên đi thôi.” Nguyễn Thanh nói khẽ.
“Để xem, ngài ấy mang lại cho chúng ta tin vui gì nào?” Vũ Hy cười nói, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ hứng thú nồng đậm, lần trước Thanh Vũ đem về một cái Thánh Điện sau khi tới Vương Thành của Không Vũ quốc, giờ thì sẽ là vật gì nữa đây?
“Tôi cũng khá hiếu kỳ với chuyện đó!” Nguyễn Vu gật đầu nói. Ba người bắt đầu di chuyển về trung tâm Thánh Điện.
Họ đều là thành viên có chức vụ cao trong Giáo Đình nên biết một số thông tin mật, giống như việc Thanh Vũ rời đi Thánh Điện và đến một thế giới khác vậy.
Rõ ràng, sau khi xuất hiện sau mấy tháng biến mất, Thanh Vũ trở nên thật cường đại! Nguyễn Vu từng đối mặt với Thanh Vũ một lần, nó để lại ấn tượng khắc sâu trong tâm trí ông, nhưng hiện tại thì ông chắc chắn một điều, Thanh Vũ mạnh hơn trước gấp mấy chục lần!
Và việc đó dĩ nhiên liên quan đến thế giới kia.
“Nguyệt Linh, em cứ đi đi, anh chưa gia nhập Giáo Đình, không thể đến nơi như Thánh Đường được.” Nguyệt Thần lắc đầu cười khổ nói với Nguyệt Linh. Mà Nguyệt Thần còn đau đầu hơn nữa là Thanh Vũ đưa cho hắn cùng Nguyệt Bảo, Nguyến Yến tinh thể tiến hóa cấp ba.
Họ nào gia nhập Giáo Đình đâu? Tại sao lại nhận được, tất cả lý do đều đổ dồn về Nguyệt Linh, vị đường chủ của Phù Đường.
“Được rồi, em đi trước đây, sau này có cơ hội em sẽ giới thiệu mọi người với Giáo Hoàng.” Nguyệt Linh chu mỏ nói, cô kéo theo Lâm Phong, Tiểu Hắc chạy mất. Để lại ba người Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo, Nguyến Yến nhìn ngó xung quanh.
“Cái này! Quả kinh người, so với nó thì linh thạch chỉ là cặn bã!” Nguyệt Bảo nhìn chầm chầm viên tinh thể tiến hóa, tiếng lòng gào thét, nước miếng chảy dài, nhịn không được đưa miệng thử một phát.
Rắc!
“AA!!” Một âm thanh hét thảm phát ra từ một con chuột tham lam nào đó.
“Có chuyện gì thế, Nguyệt Bảo?” Nguyệt Yến vô hại nhìn qua.
Nguyệt Bảo vội vàng che miệng: “Không có gì hết á!”
Đau chết răng chuột rồi!
Nguyệt Bảo đột ngột bắt đầu hoài nghi, liệu viên tinh thể tiến hóa này có phải là bả chuột trong truyền thuyết? Tên Giáo Hoàng lạ mặt muốn dùng nó để thuốc chết chuột ta? Nhất thời, mặt chuột nghiêm túc lại, lấy một cái lồng kính ra, đưa tinh thể tiến hóa vào, dán keo thật chặt, sau đó bỏ vào nhẫn chứa đồ.
…
Thánh Đường, một tòa nhà cao nằm ở trung tâm Thánh Điện, nơi thường hay tổ chức các cuộc họp cấp cao của Giáo Đình, nó là một căn phòng khổng lồ với một cái trần cực cao, tia sáng tỏa ra từ đại trận chiếu xuyên qua các mảnh kính vào trong, tạo nên một cảnh tượng huyền bí tràn ngập tia sáng mờ ảo và tường hòa.
Thánh Đường chia làm mấy tầng, từ tầng cao nhất cho đến tầng thấp nhất, mỗi tầng đại diện cho chức vụ trong Giáo Đình. Từ Giáo Hoàng cho đến Tín Sứ, Thanh Vũ ngồi trên tầng cao nhất, có một cái ghế đặt trên tận cùng của ba bậc thang, bên dưới ba bậc thang là vị trí của Hồng Y Giáo Chủ.
Giờ phút này, Nguyễn Thanh, Vũ Hy, Nguyễn Vu, Nguyệt Linh, Lâm Phong, Không Tinh, Băng Tu, Hư Minh, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Liễu Sơ Tinh, Triệu Thiên Ánh, Vinh Mộc, Hạ Dương, cùng một số người có chức vụ Thánh Đồ lần lượt bước vào trong, họ hơi cảm nhận bầu không khí ngưng đọng vì áp lực vô hình của Thanh Vũ, họ lập tức yên lặng tìm kiếm chỗ ngồi đúng với bản thân.
Vài phút sau, Thánh Đường ở ngày thường yên tĩnh, nay lại có nhiều người ngồi đầy, đúng như một cuộc họp cấp cao nhất của Giáo Đình.
Nguyễn Thanh, Vũ Hy, Nguyệt Linh được đặc cách ngồi trên ghế của Hồng Y Giáo Chủ. Lâm Phong, Không Tinh, Nguyễn Vũ, … thì ngồi ở ghế của Thánh Sứ.
Thanh Vũ nhìn xung quanh một vòng, hắn thấy nhiều khuôn mặt lạ lẫm như mười ba người có tuổi tác chừng bốn mươi tới bảy mươi đang ngồi ở dưới, gần với Nguyễn Thanh, có một vài người còn trẻ tuổi, bọn họ chính là các luyện đan sư, mấy người trẻ tuổi là đệ tử của Nguyễn Thanh cùng người có thiên phú cao.
Mười ba người kia không ai khác ngoài các luyện đan sư làm việc cho các Thành Chủ trong Không Vũ quốc, nay họ tập hợp dưới quyền của Nguyễn Thanh trong Giáo Đình. Mất đi họ, các Thành Chủ tất nhiên bị thua thiệt, Giáo Đình đã giải quyết bằng cách đưa một số đan dược cho các Thành Chủ ở mỗi tháng.
Giờ thì các luyện đan sư kia yên tâm làm việc ở Giáo Đình, nhờ vào kiến thức tích lũy cùng kinh nghiệm lâu năm, họ đã đột phá tới Luyện Đan Sư nhất tinh, Trúc Cơ Đan, hay một số đan dược dành cho Nhị Dương kỳ phần lớn đều do họ luyện chế ra.
Ở gần Vũ Hy cũng có một đám người giống vậy, tuy nhiên họ có cơ bắp cứng cỏi cùng thô to hơn nhiều, ánh mắt thì cương mãnh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt Thanh Vũ, họ vội thu lại biểu tình đó và hơi cúi đầu biểu hiện sự tôn kính.
Gần với Nguyệt Linh thì hơi hiu quạnh, chỉ có vài người còn trẻ tuổi, cấp bậc mới đạt tới học đồ, tuy nhiên tương lại thì khá tươi sáng, một số người chuẩn bị đột phá tới Phù Sư nhất tinh.
“Nếu người đã tới đông đủ cả ngồi thì cuộc họp bắt đầu.” Thanh Vũ chậm rãi nói, giọng nói bình thản nhè nhẹ, tiếng nói ôn hòa vừa vang lên, mọi người liền nghiêm túc nhìn vào Thanh Vũ, ánh mắt chăm chú cực kỳ.
Nói giỡn, đây là cường giả Tứ Dương kỳ! Đánh tên Nhân Tà Đó đến nỗi không có lực đánh trả! Ai lại dám mất đi lễ nghi trước tồn tại cỡ đó?
“Tham kiến Giáo Hoàng, Không Yên chỉ huy các tu sĩ dưới trướng tới tiếp việc trễ, xin Giáo Hoàng trách phạt.”
“Tham kiến Giáo Hoàng, Nhân Đức chỉ huy các tu sĩ dưới trướng tới tiếp việc trễ, xin Giáo Hoàng trách phạt.”
Thanh Vũ vừa định nói tiếp, nào ngờ hai người bước vào Thánh Đường cùng một số tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong, số lượng lên đến bốn chục người, khoảng hai mươi lăm người là thuộc về Kinh Hồng quốc, làm việc cho Kinh Nhân Đức, một thiên tài bị mai một vì căn bệnh quái ác.
“Tà Đồ đều đã bị tiêu diệt hết, các ngươi ở xa đến trễ là chuyện bình thường, ta không trách phạt các ngươi làm gì.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Nếu đã đến, vậy thì hãy tham gia vào cuộc họp luôn đi.”
“Vâng!” Không Yên, Nhân Đức hơi cúi đầu trả lời. Họ lập tức tìm vị trí phù hợp với họ, và cuộc họp làm thay đổi cục diện, thay đổi rất nhiều thứ của Không Yên, Kinh Nhân Đức, hay tất cả mọi người đã bắt đầu.