Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 430: Chương 430: Giúp người rất khó khăn




“Không ngờ nhìn mặt ngươi sáng sủa nhưng lại bắt nạt một đứa nhóc!” Một người căm phẫn nói.

“Hãy để đứa trẻ yên!” Mấy người khác cũng hô hào, và có người chạy tới dắt tay đứa nhóc ra xa Thanh Vũ.

Để lại một mình Thanh Vũ đứng trong vòng vây của mười hai người đàn ông cao to vạm vỡ, người nào người nấy đều nhìn Thanh Vũ bằng đôi mắt lạnh giá.

Thanh Vũ nhìn xung quanh một vòng, mười một người cảnh giới Nhất Dương đỉnh phong, một người Nhị Dương sơ kỳ, cũng là tên lên tiếng nói chuyện cao giọng nhất.

Nhìn tên cầm đầu kia khá hung ác, giống như một ác bá trong ngôi làng nhỏ nào đó làm cho tất cả mọi người đều phải tránh xa hắn ra, không dám tới gần.

Thanh Vũ liếc đứa bé một cái, đầu đứa bé cụp xuống, lùi lại ra thật xa không dám nhìn tiếp, y như đứa bé đã gặp phải chuyện này rất nhiều lần và quen thuộc luôn rồi.

Thanh Vũ lắc đầu thở dài, đến đây, hắn hiểu đứa trẻ kia đâu cần sự giúp đỡ của Thanh Vũ, cơ thể của đứa trẻ rất khỏe mạnh, thuộc loại người ăn no mặc ấp, mấy vết dơ trên mặt chỉ là lọ nồi đen do đứa trẻ tự bôi lên mặt mà thôi.

Nói thật, vào lúc gặp đứa trẻ thì Thanh Vũ đã nghi ngờ, hắn đi dạo lâu nhưng chưa hề gặp một người ăn xin dơ bẩn nào, ngay cả trong khu chợ hơi rối loạn cũng chưa thấy, hơn nữa, Thanh Vũ còn nhìn thấy một nơi phân phát thức ăn miễn phí cho người nghèo đói, đó là một bát cháo thịt nóng hổi ngon lành.

Đứa trẻ sống ở Vương Thành, tất nhiên biết nơi cứu trợ do Không Yên lập ra kia.

“Các ngươi muốn gì?” Thanh Vũ trầm giọng nói.

“Haha, Ngô ca, kẻ này đang hỏi chúng ta muốn gì kìa?” Một người cười rộ lên, nét mặt hứng thú nhìn Thanh Vũ.

Theo như bọn họ cảm nhận thì Thanh Vũ là một tu sĩ nhỏ yếu, còn họ có cả một đội ngũ lớn mạnh ở sau lưng, chuyên gia gài bẫy người khác để kiếm lợi, bằng cách lợi dụng mấy đứa trẻ nhỏ mồ côi đi ăn xin khắp Vương Thành, thậm chí là ở nhiều thành trì khác nữa.

Nếu xin được linh thạch hạ phẩm thì cũng thôi đi, có kẻ dám xía vào chuyện của mấy đứa nhóc, bọn họ sẽ đứng ra hù dọa, trấn lột một phen.

Người có họ Ngô cũng là người cầm đầu, hắn cười lạnh một tiếng nói ra: “Ngươi bắt nạt đứa trẻ mà không biết xấu hổ hay sao?”

“Ta chỉ muốn mời đứa nhóc một bữa ăn no mà thôi.” Thanh Vũ lạnh nhạt trả lời.

“Thật sao? Nhưng chúng ta không nhìn thấy giống như lời ngươi nói.” Ngô Bá lắc đầu, nhàn nhạt nói, sau đó hắn liếc nhìn quanh một vòng, thấy nhiều người quan sát còn dùng tay chỉ chỏ vào đám người của mình.

Ngô Bá cười nhẹ một tiếng nói: “Nào, chúng nên giải quyết ở nơi vắng vẻ thì tốt hơn.”

“Vâng, Ngô ca nói phải, trừng trị kẻ xấu là trách nhiệm của Huynh Đệ Hội chúng ta.” Một người cười khẽ gật đầu.

Kế tiếp, bọn họ bao vây Thanh Vũ rồi bắt đầu di chuyển, Thanh Vũ không hề phản ứng gì mà đi theo, còn họ thì tưởng rằng Thanh Vũ đang sợ, trong lòng cười thầm vì sắp có một bút tài nguyên thu nhập vào túi.

Vào giữa con hẻm vắng tanh, đám người dừng lại, Ngô Ca quay đầu nhìn Thanh Vũ rồi nói:

“Chúng ta không nói nhảm với ngươi nữa, giao túi trữ vật ra đây rồi muốn đi đâu thì đi, nếu không ngươi phải hối hận vì được sinh ra trên đời này!”

Giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí của Ngô Bá vang vọng giữa không gian, mười hai người thúc giục linh lực trong cơ thể tạo thành một lớp màn linh lực bao phủ Thanh Vũ vào chính giữa, mục đích của họ là ngăn chặn Thanh Vũ bỏ trốn.

“Các ngươi thuộc Huynh Đệ Hội?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi, chẳng để lời uy hiếp của Ngô Bá vào mắt.

Ngô Bá lạnh lùng trả lời: “Ngươi không có tư cách biết về Huynh Đệ Hội, mau giao đồ ra đây, ta đếm tới ba!”

“Một, hai, …” Ngô Bá bình tĩnh đếm từng con số một, còn đám đàn em thì cười khẩy, như đang xem một con mèo bị một bầy hổ dữ vây quanh vậy, chẳng hề có một chút sức lực chống cự.

“Bọn chúng là Tín Đồ đã từ bỏ tín ngưỡng.” Thanh Vũ cau mày nói thầm, hắn nhìn thấy vài dòng chữ trên đầu mấy người kia, đó là ký hiệu riêng của Hệ Thống, Tín Đồ nhận được danh hiệu đó và khi rời bỏ Giáo Đình, danh hiệu chuyển thành màu xám đen.

Tín Đồ từ bỏ Giáo Đình sẽ bị trừng phạt, không thể tu luyện Quang Minh Thánh Điển hay bất cứ thứ gì bọn họ nhận được từ Giáo Đình, tuy nhiên, tu vi của họ vẫn như cũ.

Còn Tín Sứ, người có tư cách đổi lấy vật phẩm từ Cửa Hàng của Hệ Thống, bọn họ phản bội thì sẽ bị trừng phạt bằng cách xóa bỏ tất cả trí nhớ về Cửa Hàng.

Chưa có hình phạt nào ảnh hưởng trực tiếp đến sinh mạng hay thân thể tu sĩ khi họ rời bỏ Giáo Đình cả, hầu như tất cả hình phạt trên đều nhằm mục đích bảo mật cho Hệ Thống.

Qua mấy lời nói của đám người du côn, Thanh Vũ biết thêm về một tổ chức gọi là Huynh Đệ Hội, hắn đang làm nhiệm vụ từ Hệ Thống, và Thanh Vũ đi dạo với mục tiêu tìm ra việc lạ xảy ra tại Không Vũ quốc, tìm kiếm các Tín Đồ từ bỏ tín ngưỡng.

Giờ đây, mục tiêu kia đã hoàn thành rất mỹ mãn rồi.

Thanh Vũ lắc đầu thở dài trong khi Ngô Bá đang đếm với khuôn mặt cao ngạo, thân hình Thanh Vũ đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của đám du côn, sau đó âm thanh nặng nề vọng ra mấy chục lần, thoáng chốc, khi Thanh Vũ xuất hiện ở chỗ cũ thì toàn bộ đám người xung quanh đã nằm bệt trên mặt đất, nét mặt khổ sở, tay ôm bụng kêu liên hồi.

“Ba!” Ngô Bá đếm tới con số cuối cùng, nhưng hai mắt hắn trợn trừng lên nhìn cảnh tượng xung quanh, đám đàn em bị đánh gục trong nháy mắt, còn người xuất thủ thì đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt.

“Vị huynh đài này, chúng ta có chút hiểu lầm.” Ngô Bá nuốt một ngụm nước bọt, lùi lại vài bước trong khi cười méo mó.

“Thật sao?” Thanh Vũ cười nhẹ.

“Thật, thật, chúng tôi chỉ muốn mời huynh tới đây để tâm sự mà thôi.” Ngô Bá gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói hơi run rẩy để lộ sự sợ hãi chiếm hữu nội tâm hắn.

Nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, Ngô Bá tưởng chừng bản thân đang đứng trước một hồng hoang mãnh thú khủng bố, chỉ cần động một ngón tay là có thể nghiền nát hắn thành cặn bã.

“Mẹ kiếp, lần này đá trúng cột sắt rồi!!” Ngô Bá hét lớn ở trong lòng.

“Vậy, ngươi có phiền kể cho ta nghe về Huynh Đệ Hội gì đó không?!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.

“Rất sẵn lòng, tôi rất sẵn lòng phục vụ huynh.” Ngô Bá vội vàng trả lời.

“Ta đang nghe đây!” Thanh Vũ bình tĩnh nói.

“Huynh Đệ Hội là một tổ chức ngầm do một cường giả thần bí tạo ra nhằm chiêu mộ người ở Không Vũ quốc, thực hiện những hành động xấu xa nhằm trục lợi cho bản thân như lừa gạt, cướp đoạt, điều tra thông tin rồi bán chúng cho các tán tu ở vùng rừng phía bắc của Không Vũ quốc.”

“Số lượng thành viên của Huynh Đệ Hội rất đông, hơn một nghìn người, chủ yếu hoạt động ở trong các thành trì, làng mạc.” Ngô Bá thành thật kể ra những gì hắn biết về Huynh Đệ Hội.

“Ai là người lập ra Huynh Đệ Hội, ta cần một cái tên!” Thanh Vũ lạnh giọng nói.

Ngô Bá khổ sở lắc đầu trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ là một thành viên nhỏ trong Huynh Đệ Hội, chưa tiếp cận được mấy thông tin đó, nhưng có một người biết được câu trả lời.”

Ngô Bá là một Tín Đồ, mấy tháng trước, hắn còn là một người nông dân chân đất tay bùn, suốt ngày làm đồng rồi sống một cuộc đời an nhàn, nào ngờ Giáo Đình truyền công pháp tu luyện rộng rãi, ai cũng có thể học tập, vì thế Ngô Bá tu luyện thành một tu sĩ.

Qua mấy tháng làm việc cho Huynh Đệ Hội, nhận nhiều ích lợi giúp tu vi tăng tiến đến cảnh giới Nhị Dương sơ kỳ, chuẩn bị trở thành một người cấp cao hơn trong tổ chức kia.

“Là người nào?” Thanh Vũ hỏi.

“Một người Chấp Sự của Huynh Đệ Hội, ông ấy phụ trách khu vực của Vương Thành, quản lý bọn tôi hoạt động.” Ngô Bá lập tức trả lời, ánh mắt nhúc nhích, lòng thì đang tính toán.

“Tên của người kia là Mã Tiểu Hầu, ông ấy đang ở trong Vương Thành, tại một căn nhà của Huynh Đệ Hội.”

“Mã Tiểu Hầu.” Thanh Vu ghi nhớ cái tên đó trong lòng rồi lên tiếng nói tiếp.

“Các ngươi từng là Tín Đồ, tại sao lại từ bỏ tín ngưỡng, làm những chuyện xấu xa, ác độc như vậy?”

Ngô Bá ngây người một vài giây, hắn hỏi lại: “Huynh biết tôi là một Tín Đồ của Giáo Đình?”

“Tất nhiên, Quang Minh Linh Lực trên người của ngươi là đồ thật.” Thanh Vũ gật đầu, nhẹ giọng nói.

“Cũng đúng.” Ngô Bá gật đầu, nét mặt nhớ lại, hắn thở dài một tiếng thật dài rồi nói.

“Cũng vì thế sự vô thường, đáng lẽ ra tôi không có hi vọng gì về trở thành một tiên nhân phi thiên độn địa.”

“Nhưng Giáo Đình đã giúp tôi, cho tôi một cơ hội đứng trên người khác, vậy thì tôi phải nắm lấy nó, trường sinh bất tử, sức mạnh vô song, ai mà cũng ham mê chứ?”

“Đáng tiếc, con đường tu luyện có nhiều chông gai, khó khăn, tôi không có địa vị, không có tài nguyên gì, tu luyện chậm chạp dẫn đến nản chí, muốn từ bỏ tất cả, nào ngờ có một người quen liên lạc với tôi, giúp tôi tham gia Huynh Đệ Hội, từ đó trở đi cảnh giới tăng cao như bay.”

“Khi tôi nhận ra, thì tôi đã thành một kẻ xấu rồi.”

“Không có một con đường nào để tôi đi ngược lại cả.”

Thanh Vũ đứng lặng một chỗ, nghe giọng nói kể về cuộc đời của Ngô Bá.

Ngô Bá đã ngoài bốn mươi tuổi, thời gian hoàng kim thích hợp tu luyện qua lâu mấy chục năm, vì thế khi tu luyện, tu vi của Ngô Bá tăng chậm như ốc sên bò, sợ rằng vài chục năm sau mới đột phá tới Nhị Dương sơ kỳ.

Ngô Bá không cam lòng với cuộc đời như thế, Giáo Đình giúp hắn bước vào con đường tu luyện, hướng tới tiên nhân bất tử bất diệt, dã tâm thức tỉnh, dòng màu đầy tham lam chiếm đoạt lý trí, từ đó, Ngô Bá trở thành một người lạc lối, chà đạp người vô tội ở dưới chân để bước đến đỉnh cao.

“Là do lòng ngươi không kiên định mà thôi.” Thanh Vũ lắc đầu nói.

“Huynh Đệ Hội dụ dỗ ngươi là một phần, dã tâm của ngươi là một phần, đáng tiếc, mục đích của Giáo Đinh khi truyền bá công pháp tu luyện không phải để các ngươi chém giết lẫn nhau, dùng sức mạnh đó hại người vô tội.”

Ngô Bá nghe vậy, hắn hơi hồi tưởng lại cuộc đời, lúc hắn còn là một người nông dân chất phác, không cầu gì cả, ngoài cầu một vụ mùa bội thu, có cái ăn, có cái mặc, sáng sớm ra đồng, tối về đầm ấm bên những người thân.

Giờ đây, Ngô Bá đi xa khỏi quê hương, chưa gặp lại người thân trong một khoảng thời gian dài, Ngô Bá rất nhớ bọn họ, nhưng lại lấy nhiều lý do về tu luyện để đè nén khao khát sum vầy trong lòng, có lẽ, một ngày nào đó, xuân qua, đông đến, Ngô Bá trở về quê hương, đặt chân lên mảnh đất thân thương thì đã cảnh còn người mất, một nơi cô quạnh với cơn gió đông thổi vi vu làm nền.

Trái tim đã nguội lạnh nay càng lạnh buốt tê tái hơn mà thôi.

“Đi thôi.” Thanh Vũ lên tiếng nói.

Ngô Bá giật mình hỏi: “Đi đâu?!”

“Đi sửa lại sai lầm của ta.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng.

Giáo Đình hành động vì giúp người, tuy nhiên, không phải lúc nào, giúp người cũng dễ dàng giống như ăn bánh đâu, lần này, Giáo Đình hoàn toàn sai lầm, đưa nhiều người bước vào con đường đen tối chỉ vì đạt được sức mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.