Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 539: Chương 539: Hai buổi đấu giá hội, Thương Lăng quá gắt




Hàn Linh Tông, nơi đang là địa điểm nóng bỏng bởi sự xuất hiện của Trúc Cơ Cốc chưa bao giờ được tu sĩ khai phá, điều đó đồng nghĩa với việc nó sẽ có nhiều Trúc Cơ Thạch, tăng cao tỷ lệ đột phá cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, thậm chí là Trúc Cơ hoàn mỹ cho các thiên tài đang nóng lòng của các thế lực khác.

Vì thế, từ nửa tháng trước, nhiều người ở khắp nơi bắt đầu lên đường đi đến Hàn Linh Tông, mục đích của họ là Trúc Cơ Cốc nằm giữa khu rừng của chủng tộc hung thú nóng tính là Xích Nghĩ Ma Tộc.

Hàn Linh Thành, tòa thành trì hùng vĩ kéo dài mấy trăm km, nó gần như là nơi ở của ba phần bốn người dân của Hàn Linh Tông, bao gồm cả người phàm, Hàn Linh Tông tuyển chọn đệ tử, thay máu từ khu vực dân cư đông đúc và bảo vệ bọn họ khỏi nanh vuốt của Xích Nghĩ Ma Tộc.

Vì vậy, bất kỳ người dân nào sinh sống tại đây đều kính trọng cùng sùng bái Hàn Linh Tông, coi họ là Thần Thủ Hộ cho cuộc sống, nếu như có người nào dám nhục mạ Hàn Linh Tông thì người dân sẽ tiến đến mắng chửi hay đánh đập để bảo vệ cho Hàn Linh Tông.

Bởi vì Hàn Linh Thành cấm tán tu vào trong nên một ít tán tu đành phải dựng tạm lều trại bên ngoài, bọn họ cũng muốn tham dự Trúc Cơ Cốc nhưng lại không muốn gây sự, phá hư quy tắc của Hàn Linh Tông dẫn đến nhiều chuyện không hay.

Dạo gần đây, ngoại trừ mấy trăm thế lực một sao đến thì năm đại thế lực hai sao cũng lục tục tới nơi như Yêu Nguyệt Tông, Hợp Ma Tông, Kỷ Hằng Vương Triều.

Mỗi một thiên tài đi ra từ thế lực hai sao đều là tâm điểm của mọi người, bọn họ nhìn các thiên tài có khí chất khác người kia bằng ánh mắt hâm mộ.

Trên đường phố nhộn nhịp, tu sĩ hóa thành người bình thường, họ đi dạo trên con đường rồi tìm kiếm mua sắm các vật phẩm, pháp bảo, đan dược ở hai bên đường đi, lâu lâu lại có tiếng tranh cãi, thậm chí là quát lớn hay đánh nhau.

Có hai khu vực buôn bán tạm thời, một là ở bên ngoài Hàn Linh Thành, cũng là khu vực đông đúc nhất, tán tu chiếm đa số, hai là khu vực tinh phẩm của các thế lực một sao, hai sao bên trong Hàn Linh Thành, vật phẩm trong đó cao cấp hơn bên ngoài rất nhiều, giá cả cũng mắc không kém.

“Nghe nói gì không? Đại Miên Vương Triều vừa bị Độc Ma Tông đánh bại, trên dưới mấy ngàn tu sĩ chết sạch, người chết vô số vì Độc Ma Tông sử dụng pháp bảo trấn tông, thả ra một loại độc trùng rất ghê gớm, chỉ cần ngửi một cái liền chết bất đắc kỳ tử!” Một tu sĩ bắt chuyện.

“Cái gì, Đại Miên Vương Triều bị diệt rồi?” Một tu sĩ ngạc nhiên hét lớn.

“Đại Miên Vương Triều? Cái Vương Triều điên khùng kia sao? Nghe nói thời buổi đầu, bọn họ chỉ là người phàm nhưng bị một Quốc Sư là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ hô mưa gọi gió, tạo ra nhiều tai nạn cho người dân, sau cùng, Đại Miên Vương Triều đoàn kết một lòng, trên dưới năm trăm ngàn quân lính bình thường bao vây Vương Thành, dùng chục triệu mũi tên bằng gỗ bắn chết tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đó, tạo nên một giai thoại được người người nhắc đến mãi về sau!” Một tu sĩ biết nhiều chuyện vừa nói vừa cảm khái.

“Quả đúng là một Vương Triều điên!” Những tu sĩ khác than thở một câu.

“Năm trăm ngàn quân lính giết tu sĩ Kết Đan sơ kỳ?”

“Quá điên cuồng!!”

“Nhưng cuối cùng Đại Miên Vương Triều cũng bị diệt bởi Độc Ma Tông, bọn họ có dã tâm bành trướng, tấn công chiếm lấy một phần ba lãnh địa của Độc Ma Tông, giết chết mấy chục Chân Nhân, sau cùng chọc giận Tông Chủ của Độc Ma Tông, ông ta tự mình xuất chiến, một chiêu Độc Kinh Chưởng giết chết hàng chục ngàn người.” Người hiểu chuyện kia nói tiếp, thế là những người khác căng lỗ tai lên lắng nghe.



“Mọi người có nghe nói một thế lực gọi là Quang Minh Giáo Đình gì đó vừa xuất hiện không?”

“Có nghe, tin tức kia cũng khá lớn đấy, một quyền đánh chết Cuồng Phong Thú, chẳng biết ai lại bày ra cái trò vô tri này nữa!” Một tu sĩ nói với vẻ mặt khinh thường.

“Nhưng mà Khai Sơn Tông thật sự đã đánh bại thú triều!” Có người nghiêm giọng nói.

“Đánh bại thì sao? Bọn họ cũng tổn thất nhiều thực lực, mấy chục tu sĩ Kết Đan chết rồi.”

“Còn bao lâu nữa thì Hàn Linh Tông bắt đầu tổ chức đại hội Diệt Kiến vậy?” Có người đâm chọt, không hứng thú với tin tức về Quang Minh Giáo Đình, mấy chiêu trò nói quá này từng xuất hiện quá nhiều, bọn họ căn bản không thích thú lắm.

“Vài ngày nữa đi, năm nay Xích Nghĩ Ma Tộc rất hung hăng, bọn chúng cũng muốn chiếm lĩnh Trúc Cơ Cốc.”

“Người nào phát hiện ra Trúc Cơ Cốc vậy?”

“Một Luyện Khí Sư hai sao, ông ấy đi đến Đà La Môn bán tin tức nhưng bị truy sát, trốn chui trốn nhủi ở đâu đó rồi.”

“Truy sát Luyện Khí Sư hai sao?” Có người giật mình.

“Haha, bình thường thôi, ai bảo ngu ngốc đi bán tin tức cho Đà La Môn làm gì? Tu sĩ Chân Quân không xuất thủ thì đã tu mấy kiếp rồi!”

Đang lúc mọi người nói chuyện, một người trẻ tuổi hớn hở chạy vào trong quán trọ, cậu ta hét lớn:

“Có chuyện rồi, Phi Hạc Thương Hội tổ chức đấu giá!”

“Phi Hạc Thương Hội muốn đấu giá, tưởng chuyện gì quan trọng chứ?” Có người cau mày nói.

Phi Hạc Thương Hội là thương hội hai sao nằm giữa năm thế lực hai sao, chiếm giữa một địa vị không người nào dám khiêu khích, ba người đứng đầu của Phi Hạc Thương Hội đều là tu sĩ Chân Quân, tài lực lẫn nội tình đều sâu không thể đo lường.

Việc bọn họ độc chiếm Hàn Linh Tông để tổ chức buổi đấu giá là việc quá đỗi bình thường.

“Nó thật sự rất lớn đấy, Phi Hạc Thương Hội tổ chức tới hai buổi đấu giá trong cùng một thời điểm, một do thuộc hạ của thiếu chủ Bạch Giật Thần là Bạch Vệ Tư, một do chính thiếu chủ vừa mới nổi lên không lâu là Hạc Vĩnh Tuân!”

“Vậy sao? Hạc Vĩnh Tuân cũng nhúng tay vào vũng nước đục tại đây à?” Có người ngạc nhiên nói.

“Không ngờ Thiếu Chủ được coi là hạc gãy cánh lại vùng lên mạnh mẽ như thế!” Có người trầm tư nói.

“Mau mau đi thôi, đấu giá hội sẽ được tổ chức vào một giờ nữa tại bên ngoài thành và bên trong thành, vé vào cửa là một nghìn linh thạch hạ phẩm!” Người thiếu niên nói lớn, rõ ràng cậu ta đang câu kéo khách hàng cho Phi Hạc Thương Hội, dịch vụ truyền thông, quảng cáo rất phát triển đây.



Trong một góc nhỏ, có một nhóm người đang ngồi yên lặng, lâu lâu họ lại nói chuyện một ít câu, không khí vui vẻ, nhưng họ chủ yếu đang nghe ngóng tin tức của người xung quanh.

“Giáo Hoàng, chúng ta có nên đi đến buổi đấu giá đó không?” Không Yên cười hỏi, mới đầu ông ta còn không hứng thú lắm, nhưng sau khi nghe đến cái tên quen là Hạc Vĩnh Tuân thì ông ta tỏa ra phấn chấn, vì Hạc Vĩnh Tuân có thể coi là một người bạn của ông.

“Ý của ông là đi đến buổi đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân?” Thanh Vũ khẽ hỏi lại.

“Đúng vậy, cậu ta là một người khá được, không như tu sĩ khác tính toán thâm sâu, cậu ấy đơn giản chỉ là một người đang lạc lõng mà thôi.” Không Yên nhẹ nhàng nói, ánh mắt như có thể thấu hiểu tình cảnh của Hạc Vĩnh Tuân.

Thật vậy, không người giúp đỡ nào ngoại trừ Thương Lăng, Hạc Vĩnh Tuân khó khăn vô cùng, giờ được Diêu Hạo giúp đỡ thì tình cảnh mới khá hơn một chút, chiếm được một vị trí tổ chức đấu giá ở khu buôn bán của tán tu.

Còn Bạch Vệ Tư, thuộc hạ của Bạch Giật Thần tổ chức buổi đấu giá ở trong Hàn Linh Thành, nhiều tu sĩ cấp cao giàu có thường hay hoạt động tại đó.

Rõ ràng là vị trí của Hạc Vĩnh Tuân thua xa vị trí của Bạch Vệ Tư, mặc dù tính theo cấp bậc thì Bạch Vệ Tư không có cửa so bì được với Hạc Vĩnh Tuân.

“Anh quen Hạc Vĩnh Tuân à?” Ngọc Trang nhìn sang Thanh Vũ rồi hỏi, cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách làm giải quyết tử khí của Thanh Vũ, để Tử Mộ Thú sống sót, cho chúng trấn giữ tử khí là một lựa chọn tốt nhất, nhưng không thể trả công bằng cho người đã chết được.

Ngọc Trang tạm thời chấp nhận cách làm việc kia của Thanh Vũ nhưng không đồng ý. Thời gian của mọi người khá ít, không thể cứ ở Tử Mộ Sâm Lâm và suy nghĩ làm sao xóa bỏ tử khí, không cho chúng bay đến khu vực của con người.

“Hạc Vĩnh Tuân là một khách hàng thân thiết của Giáo Đình.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.

“Khách hàng thân thiết?” Dương Khả, Tiêu Mị nghi ngờ.

“Giáo Đình có một nơi dùng để buôn bán gọi là Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, Hạc Vĩnh Tuân đến đó giao dịch từ nhiều ngày trước.” Thanh Vũ nhẹ giọng giải thích.

“Tiệm Tạp Hóa Quang Minh đang thu hút quá nhiều sự chú ý, sợ rằng chúng ta sẽ gặp phải phiền phức.” Ngọc Trang suy nghĩ một hồi rồi nói ra.

Dương Khả, Tiêu Mị cũng gật đầu, bọn họ biết một ít về cái tên dài kia, một căn tiệm bán đủ thứ đồ, có cả Trúc Cơ Đan và nhiều thứ mà tu sĩ khó tìm thấy, như thường lệ, gần chín mươi chín phần trăm tu sĩ trực tiếp coi đó là tin đồn nhảm nhí, một phần trăm đi đến Không Vũ quốc tìm hiểu.

Mục đích của Thanh Vũ khi xây dựng tiệm tạp hóa là vậy, không khuếch trương theo kiểu thương hội, mà là tạo ra một sức hấp dẫn tu sĩ đến đó để biến nơi đó trở thành một trung tâm giao dịch ầm uất, lớn nhất Tu Chân Giới ở tương lai sau này.

Người càng đông thì nhân tài càng nhiều, Giáo Đình càng được lợi nhưng cũng bị mấy chuyện khó khăn tìm đến.

Tiệm Tạp Hóa ở gần Quang Minh Giáo Đình, nếu gặp nguy hiểm gì thì Giáo Đình còn trợ giúp được, chứ ở quá xa thì không kịp đến giúp.

“Mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát của Giáo Đình.” Thanh Vũ cười nhẹ nói.

“Hy vọng tính toán của anh là đúng.” Ngọc Trang gật đầu, không nói nhiều nữa, cô không ở Giáo Đình đã lâu, không hiểu nhiều thứ đã thay đổi nên không tiện nhúng tay vào.

“Nếu như Hạc Vĩnh Tuân là một khách hàng thân thiện thì chúng ta đi đến ủng hộ cậu ta chứ?” Ngọc Trang cười nói.

Mọi người đang ngồi trong một quán trọ mới xây bên ngoài Hàn Linh Thành, họ không thể tiến vào trong vì nơi đó chỉ dành cho tu sĩ có thế lực đứng sau.

“Được, anh sẵn tiện đưa cho Diêu Hạo một món quà.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Mọi người chuẩn bị đi đâu vậy?” Lý Duy Mạnh đột ngột bước vào quán trọ, ông vui vẻ đi đến gần cái bàn của mọi người.

“Đi đến buổi đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân.” Lâm Phong khẽ trả lời.

“Vậy à? Tôi cũng hứng thú lắm.” Lý Duy Mạnh cười nói.

“Tôi đã làm xong các thủ tục rồi, giờ thì mọi người có thể vào trong Hàn Linh Thành mà không gặp phải trở ngại gì.” Lý Duy Mạnh cao giọng nói tiếp, ông vừa đi vào Hàn Linh Thành, thông báo cho người của Hàn Linh Tông về Khai Sơn Tông và nhóm người Thanh Vũ, nói rằng bọn họ cũng là bạn của Khai Sơn Tông.

“Vậy thì chúng ta cùng đi thôi.” Thanh Vũ gật đầu nói, không để tin tức vào thành thoải mái vào trong lòng, một Hàn Linh Tông chưa đủ tư cách ngăn không cho Thanh Vũ tiến vào trong.

Mọi người đi khỏi quán trọ, theo dòng người đang đổ về một hướng, chủ yếu là tán tu, lâu lâu lại nhìn thấy đệ tự mặc đồng phục đặc trưng của các thế lực khác cũng tham gia vào, dòng người ồn ào, tấp nập.

Chưa đầy mười lăm phút sau, nhóm người Thanh Vũ đi đến vị trí tổ chức đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân, đó là một vùng đất trống rộng lớn, thuộc hạ của Hạc Vĩnh Tuân đã xây dựng một ngôi nhà khang trang ở trên đó phục vụ mục đích đấu giá.

“Hừ! Dám giả danh thiếu chủ Hạc Vĩnh Tuân, ảnh hưởng đến uy nghiêm của Phi Hạc Thương Hội, người đâu giết sạch bọn chúng!” Cảnh náo nhiệt thì không thấy đâu, nhưng thấy đầu tiên là một nhóm người cầm vũ khí, hùng hổ xông thẳng vào căn nhà lớn, ra tay tàn nhẫn, đồ sát những người đang ở bên trong một cách man rợ.

“Chúng tôi là người của thiếu chủ, không có giả danh!” Có người hét lớn để giải thích nhưng vẫn không được, sau cùng hắn ta bị chém vào cổ, chết ngay lập tức.

“Đây là người của Bạch Vệ Tư? Tại sao bọn họ lại giết người của Hạc Vĩnh Tuân?” Các tán tu đứng xung quanh hóng chuyện bàn tán.

“Ngươi không hiểu à? Đây là một cái cớ thôi, rõ ràng là Bạch Vệ Tư muốn phá hủy buổi đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân!” Một tu sĩ cười lạnh.

“Nhìn xem, thuộc hạ đi theo Hạc Vĩnh Tuân chưa đầy một tuần nhưng lại chết sạch, tổng cộng ba trăm hai mươi sáu người, thủ đoạn tàn nhẫn thế này thì ai dám theo Hạc Vĩnh Tuân kiếm ăn nữa?”

“Thật tàn nhẫn!” Nhìn các xác chết ngổn ngang, các tán tu thở dài một hơi, bọn họ lùi ra xa không tham dự vào chuyện thị phi này.

“Giáo Hoàng!” Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh nhìn Thanh Vũ, vẻ mặt tức giận, bọn họ mới đến không lâu thì thấy cảnh giết người vô tội, nên ba người muốn cứu giúp.

“Hạc Vĩnh Tuân đến rồi!” Thanh Vũ cau mày một cái, hắn không ngờ rằng hoàn cảnh bên ngoài Hàn Linh Tông lại bết bát đến thế, giết người không bị ngăn cản, không có pháp luật, không coi sinh mạng ra gì.

Thanh Vũ định đưa ra quyết định cứu người, nhưng hắn nhìn thấy ba bóng người đạp không bay đến, ở giữa là một người thanh niên đang phẫn nộ nhìn chòng chọc vào đám người kia.

“Dừng tay cho ta!” Hạc Vĩnh Tuân gầm lên.

“Hừ! Mèo chó ở đâu ra, dám cả gan giết người của Phi Hạc Thương Hội, tội đáng chết!” Thương Lăng thì lão làng hơn nhiều, bằng một khuôn mặt bình tĩnh, giọng nói chính chắn, ông ta tặng cho đám người kia một tội danh tương tự.

Không để cho bọn chúng giải thích làm gì, Thương Lăng ra tay tấn công, một bàn tay vỗ xuống, linh lực ầm ầm bạo tạc, đánh cho bọn người kia nổ thành bụi phấn, một đòn pháp thuật giết sạch, không để lại một người sống.

“Cái này…” Mấy tán tu đứng xem giật nảy cả mình, bọn họ không tin tưởng vào hai mắt vì Thương Lăng rất quyết đoán.

Xem ra tình hình giữa Bạch Giật Thần và Hạc Vĩnh Tuân đang rất căng thẳng, người bị kẹp ở giữa là những người làm việc cho hai người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.