Không khí phát ra âm thanh vù vù, Ivac trở thành trung tâm của luồng khí lạnh, như là chúng bị hút bởi Ivac, mắt thường có thể nhìn thấy được các cục đá đang tan đi, hàn khi giảm nhanh chóng, nhiệt độ trở lại bình thường.
Ivac đột nhiên mở mắt ra, đôi con mắt lạnh giá màu lam huyền bí, chớp động một vài cái rồi mắt Ivac biến thành màu đen như trước.
“Ivac!!” Issac khẽ kinh hô, cậu không còn chú ý đến ai ở đây nữa rồi, bây giờ trong mắt Issac chỉ còn lại đứa em trai khốn khổ mà thôi.
“Anh Issac.” Ivac cảm động hô to, từ khi thời đại tiến hóa bắt đầu, cậu luôn sống dưới sự che chở của Issac và cha, dù biết như vậy, nhưng Issac không thể làm gì hơn được, không ngờ còn lại bị bệnh nặng đến thế này khiến mọi người lo lắng.
“Em không sao là tốt rồi.” Issac vỗ đầu Ivac nói.
“Cha!” Ivac kêu lên một tiếng dành cho người đàn ông mất trí. Nhưng ông ta không đáp làm gì, tinh thần của ông ta quá hỗn loạn rồi, nỗi đau mất đi người vợ như một đòn trí mạng tổn thương đến tinh thần của ông.
“Anh Issac, cha bị sao vậy, tại sao cha không trả lời em, còn mẹ của chúng ta đâu rồi?” Ivac ngơ ngác hỏi.
Trong một chốc lát, Issac không nói nên lời, có quá nhiều chuyện xảy ra sau khi Ivac hôn mê, Issac dự định không nói với em trai, vì đứa trẻ chỉ vừa mới khỏi bệnh, Issac sợ rằng Ivac không chịu nổi thêm tổn thương và đả kích nào nữa.
“Em hãy ngoan ngoãn chữa bệnh đi, sau này anh sẽ kể với em mọi việc.” Issac xoa đầu Ivac rồi nhẹ nhàng nói.
Issac quay đầu nhìn Mặc Hàn, Thanh Vũ, Briona, Mira và Brian rồi dắt tay Ivac đứng lên, cậu bỗng nhiên quỳ xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của họ.
“Cảm ơn các ngài đã cứu lấy em trai của tôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình mà không một lời oán trách.” Issac thành tâm nói.
“Nào, Ivac hãy cảm ơn ân nhân đi, họ đã cứu em một mạng đó.” Issac thúc giục Ivac. Ivac giật mình nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cậu nhìn thấy Mặc Hàn, còn thấy các luồng khí tức quen thuộc đã trợ giúp cậu chống lại hàn khí trong cơ thể, cậu liền biết được đó là những người đã ra tay cứu mạng cậu.
“Cảm ơn các ngài.” Ivac quỳ gối và nói.
“Hãy đứng lên đi, cứu người là trách nhiệm và cũng là nhiệm vụ hàng đầu của Quang Minh Giáo Đình, chúng ta sẽ không cần ai phải trả ơn vì điều đó.” Thanh Vũ phất tay, một luồng sức mạnh dịu nhẹ nâng đỡ cơ thể của hai anh em, họ chẳng thể chống lại được sức mạnh của Thanh Vũ và bị nâng lên.
“Tuy căn nguyên của cơn bệnh đã được chữa trị, nhưng cơ thể của cậu vẫn rất yếu, tinh thần bị tổn thương chưa hồi phục, vì vậy, hãy ở lại đây để nghỉ ngơi cho đến khi nào khỏi hẳn.” Thanh Vũ nói tiếp.
“Nhưng chúng tôi không thể làm phiền các ngài được nữa.” Issac vội vả nói.
“Không sao, cậu không lo lắng cho cơ thể của em trai cậu à? Nói không chừng căn bệnh lại tái phát đấy.” Thanh Vũ lắc lắc đầu nói.
“Vậy thì tôi xin cảm ơn ngài.” Issac nhìn Ivac rồi cắn răng nói, cậu chấp nhận ân huệ của người khác, thậm chí là ảnh hưởng đến lợi ích của người khác vì em trai cậu, cậu sẽ không bao giờ làm những việc như thế cho chính mình, một người con trai cứng cỏi luôn muốn tự lập bằng chính sức bản thân, Issac là loại người như thế.
Nếu không, cậu cũng chẳng cần phải rời khỏi Thập Linh Hỏa thành trong đêm, ngay khi bữa tiệc thịnh soạn đang diễn ra, một bên sáng trưng với những món ăn bắt mắt tô điểm, một bên là vùng đất tăm tối với những tia khí tức rình rập chết chóc ẩn hiện xung quanh, nếu được chọn, có lẽ chỉ có mình Issac mới chọn khu vực tăm tối mà thôi.
“Còn nữa, để Ivac hồi phục hoàn toàn thì Ivac phải sử dụng các loại dược thảo quý hiếm và tu luyện công pháp cao cấp của Giáo Đình, chúng ta không thể để một người ngoài nhận được tất cả những thứ đó, nếu không, chúng ta sẽ không thể ăn nói với các thành viên của Giáo Đình được.” Mặc Hàn lên tiếng, ông vừa nói vừa nhìn Issac và Ivac.
“Vậy, Issac, cậu và em trai của cậu cần phải gia nhập Giáo Đình.”
“Hãy xem như đó là một lời mời từ Giáo Đình dành cho hai cậu.” Mặc Hàn chậm rãi nói.
“Nhưng mà...” Issac giật mình nói, cậu chỉ là một người tiến hóa cấp hai bình thường, không có gì xuất chúng, theo như cậu nghĩ, việc gia nhập Giáo Đình chỉ là một việc trong tưởng tượng mà thôi, làm sao Issac lại dám đồng ý cơ chứ?
“Không cần phải hạ thấp bản thân mình.” Briona thấy vậy, cô vội khuyên bảo Issac.
“Cậu là một người anh trai tốt, cậu có thể bỏ qua tôn nghiêm và lý tưởng sống của mình vì cứu em trai, chứng minh nhân cách của cậu như một viên minh châu rực rỡ, Giáo Đình chỉ cần biết như vậy là đủ rồi, cậu có thừa tư cách để gia nhập Giáo Đình.”
“Cô Briona nói đúng đấy, Giáo Đình lựa chọn người luôn coi nhân cách là một trong những điều kiện phải có.” Mira tiếp lời.
“Gia nhập vào Giáo Đình, cậu và Ivac sẽ có một cuộc sống tốt hơn, nhưng đừng tưởng cứ ngồi không mà ăn bát vàng, cậu phải làm việc, thực hiện đúng nhiệm vụ do Giáo Đình đặt ra, cả Ivac cũng thế.” Thanh Vũ nói.
“Thế nào? Ivac, nhóc có muốn gia nhập vào Giáo Đình không?” Thanh Vũ nhìn Ivac rồi hỏi.
“Nếu như em đồng ý, thì em sẽ không còn là gánh nặng của anh trai nữa phải không?” Ivac dùng đôi mắt long lanh trong sáng như sao trời nhìn Thanh Vũ và hỏi. Trong khi đó, Issac trầm mặt nhìn Ivac và người cha của cậu, quá nhiều ân tình dồn dập trong một ngày, lòng cậu có một chút gì đó muốn cự tuyệt, khi không lại nhận nhiều thứ như vậy, tiền tài thì dễ trả, nhưng nhân tình khó trả lắm.
“Đúng vậy, nhóc có thể chất đặc thù, Giáo Đình sẽ bồi dưỡng nhóc với tư cách là một thành viên nòng cốt ở tương lai, nhưng đừng nghĩ việc đó là dễ dàng, sự bồi dưỡng cực kỳ nghiêm khắc và khổ cực, nhóc có thể sẽ chiến đấu và chết bên ngoài kia.” Thanh Vũ bình tĩnh trả lời, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn chứa hi vọng của Ivac để kiểm tra quyết tâm của cậu.
“Vậy em sẽ đồng ý gia nhập Giáo Đình, anh trai của em đã rất khổ khi phải gánh lấy gánh nặng như em và em không muốn điều đó lại tiếp tục tiếp diễn, cho dù có khó khăn đến mấy, cho dù có phải chết, em vẫn muốn chọn lựa con đường này, hãy cho phép em gia nhập Giáo Đình.” Ivac nói bằng giọng quyết tâm, ánh mắt nhỏ bé trĩu nặng vì mệt mỏi ẩn chứa một khí thế không sờn, dù cho có một tòa núi cao đặt trước mặt đi nữa, Ivac vẫn bước tới mà không hề nao núng.
“Ivac.” Issac khẽ kêu.
Ivac nhìn Issac và lắc đầu nói: “Em có lựa chọn của chính mình.”
“Thôi được rồi, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.” Issac chịu thua, có lẽ Ivac cũng có một ý chí như cậu, bởi vì hai người có chảy chung một dòng máu nóng, và cũng vì thế, Issac mới đồng ý nhanh như vậy, sự khuyên bảo của cậu chỉ là dư thừa.
Nếu đặt Issac trong tình cảnh của Ivac, chắc chắn Issac sẽ làm như Ivac mà thôi!
“Còn cậu thì sao?” Thanh Vũ nhìn sang Issac.
Issac gật đầu nói: “Tôi sẽ gia nhập Giáo Đình, và tôi hứa với các ngài rằng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để không phụ lòng các ngài đã tin tưởng.”
“Quyết định vậy đi nhé, từ hôm nay trở về sau, hai cậu là thành viên chính thức của Giáo Đình, mỗi người sẽ có cấp bậc là Tín Sứ, hãy nỗ lực, Giáo Đình sẽ không bạc đãi hai cậu.” Thanh Vũ cười nói.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Issac dự định quỳ một chân trên đất, Ivac thấy anh trai hành lễ, nên Ivac cũng định làm theo anh trai.
“Tham kiến GIáo Hoàng.”
Thanh Vũ cười khổ dùng linh lực nâng hai người đứng lên, hắn không muốn các lễ nghi như trong cung điện của vua chúa lại xuất hiện ở trong Giáo Đình, dù cho họ thực hiện các lễ nghi kia xuất phát từ tấm lòng, Thanh Vũ vẫn không cho phép điều đó xảy ra.
“Giáo Đình không có nhiều quy tắc rườm rà như vậy, hai người chỉ cần chào hỏi ta một tiếng là đủ rồi.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Vâng!” Issac và Ivac đồng thanh trả lời.
Ngay giữa bầu không khí vui tươi, một giọng nói của nữ giới vang vọng vào căn phòng bệnh.
“Giáo Hoàng đại nhân, tôi là Aviv, người quản lý của Trinh Sát Đoán, Thánh Sứ Không Thiên Hà có việc gấp nhờ tôi báo lại với ngài, xin ngài hãy đến khu vực của Trinh Sát Đoàn ngay lập tức, việc này cực kỳ khẩn cấp.” Aviv vừa gõ cửa vừa nói.
“Là cô à? Aviv, cô có thể vào đây.” Thanh Vũ bất ngờ một chút, sau đó hắn ra lệnh.
“Vâng.” Aviv nhẹ giọng trả lời, cô mở toang cánh cửa ra và nhìn thấy mọi người đang đứng trong đó.
“Cô có thể nói chi tiết hơn được không?” Thanh Vũ nhìn Aviv rồi nói ra.
“Tôi e rằng không thể nói ở đây thưa ngài, sự việc theo như Thánh Sứ nói là rất quan trọng và nguy cấp, tôi sẽ kể với ngài trên đường đi.” Aviv lắc đầu.
“Vậy à?” Thanh Vũ trầm ngâm.
“Xem ra ta phải đi đến Trinh Sát Đoàn một chuyến rồi.”
“Mặc lão, ông hãy giúp ta giải quyết mọi việc còn thừa ở đây nhé.” Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn rồi nói.
“Vâng, tôi sẽ giải quyết tất cả giúp ngài.” Mặc Hàn cung kính trả lời.
“Chúng ta đi thôi, Aviv.” Thanh Vũ gật đầu một cái rồi nói. Sau hắn và Aviv rời khỏi căn phòng của Mira, hai người đi thẳng đến khu vực trung tâm Thập Linh Hỏa thành, một trong những dãy nhà gần tòa tháp, Trinh Sát Đoàn đang làm việc tại đó.
Mặc Hàn quay qua nhìn Issac và Ivac rồi nói: “Ta là Mặc Hàn, hai cậu cứ gọi ta là Mặc lão là được, chức vụ của ta là Thánh Sứ, từ nay ta sẽ là người quản lý trực tiếp của Ivac, còn Issac, ta nghĩ cậu nên gia nhập vào Quân Đoàn Gaia, môi trường ở đó rất tốt để cậu rèn luyện chính mình.”
“Vâng.” Ivac gật đầu nói.
“Tôi sẽ gia nhập Quân Đoàn Gaia?” Issac ngạc nhiên. Bỗng nhiên, cậu lại được Mặc Hàn đề nghị thế, cậu có hơi kinh ngạc, sau đó chuyển thành vui sướng, Quân Đoàn Gaia cứu cậu khỏi hang nhện, ban cho cậu một cuộc sống mới, cậu coi họ như những anh hùng đang chiến đấu với lũ quái vật kinh tởm bên ngoài, được gia nhập Quân Đoàn Gaia là một trong các ước mơ của Issac.