Thạch Ma Khải, một trong những tộc lão có quyền uy nhất của Thiết Thạch Nghĩ tộc, một nhân vật trụ cột, chống lên một bộ tộc ở bên trong Minh Hàng Sâm Lâm.
Và đồng thời cũng là một nhân vật mạnh mẽ bậc nhất của Thiết Thạch Nghĩ tộc!
“Thạch Ma Khải đã thành công đột phá!” Điệp Lãng cảm thấy bất ngờ.
“Tin đồn Thạch Ma Khải lấy được một món bảo vật là không giả, khí thế này đã bằng với Hóa Thần trung kỳ lâu năm chứ không phải thuộc loại tu vi chưa ổn định.” Hùng Thành Kiệt nghĩ thầm trong lòng.
Trước đó không lâu, Thạch Ma Khải trở về bộ tộc rồi bắt đầu đắm chìm vào tu luyện, ngay cả khi Vực Sâu Vong Sương xuất hiện thì Thạch Ma Khải cũng chẳng để ý.
Có tin đồn rằng Thạch Ma Khải tìm thấy một bảo vật hệ thổ khá tốt.
Khi nhìn thấy Thạch Ma Khải một lần nữa thì Điệp Lãng và Hùng Thành Kiệt hiểu rõ tin đồn kia là thật!
“Đại Yêu Vương, thậm chí còn mạnh hơn cả…” Những người ở xa liền hít thở không thông, một cảm giác trầm trọng cứ đè nặng lên thân thể bọn họ.
“Thiết Thạch Nghĩ muốn dùng Linh Thạch cường thế trấn áp Hắc Viên tộc!” Một ý nghĩ hiện ra ở trong đầu của bọn họ.
Bây giờ Thiết Thạch Nghĩ tộc có Đại Yêu Vương trung kỳ tọa trấn, Hắc Viên tộc làm thế nào có thể chống lại cơ chứ?
Rõ ràng bọn họ đã chiến thắng Ước Pháp Tam Chiến nhưng lại không thể làm gì khác.
“Thạch Ma Khải…” Điệp Lãng bình tĩnh gọi tên như thể một lời nhắc nhở dành cho Thạch Ma Khải.
Ước Pháp Tam Chiến là quy ước cổ xưa, được toàn thể yêu tộc ở thế giới công nhận và làm theo, dù Thạch Ma Khải có là Đại Yêu Vương, thậm chí là Yêu Hoàng, Yêu Đế đi chăng nữa thì cũng không thể dùng sức mạnh hủy bỏ Ước Pháp Tam Chiến.
Nếu chuyện này rơi vào tai những yêu tộc khác thì Thiết Thạch Nghĩ tộc và Thạch Ma Khải sẽ bị chỉ trích, thậm chí điều đó còn trở thành lý do xâm lược bọn họ, một lý do cực kỳ chính đáng.
Bảo vệ Ước Pháp Tam Chiến!
“Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt, khi trọng tài chưa tuyên bố kết quả chung cuộc thì Ước Pháp Tam Chiến có thể dừng lại khi cả hai bên tham gia đều đồng ý!” Thạch Ma Khải chầm chậm cất tiếng nói, âm thanh hùng hồn vang rộng khắp nơi, hắn ta là một người đàn ông trung niên, đôi mắt hữu thần, gương mặt kiên nghị có thêm một nét cuồng dã của yêu tộc.
Lời nói của Thạch Ma Khải tựa như một mệnh lệnh mà Hắc Viên tộc phải chấp hành, Hắc Viên tộc không có quyền lợi từ chối, chắc chắn sẽ đồng ý nhận lấy Linh Thạch hạ phẩm rồi hủy bỏ Ước Pháp Tam Chiến.
Ở trong mắt hắn, Hắc Viên tộc có thể sống sót sau ngày hôm nay thì đã là một ân huệ lớn rồi.
Đại Yêu Vương trung kỳ, chiến lực mạnh mẽ cần phải nghe lời nói của bộ tộc đến từ vùng đất hoang vu sao?
“Quá bá đạo!” Hùng Bá cười khổ một tiếng.
“Thạch Ma Khải không biết sau lưng Hắc Viên tộc có một thế lực rất mạnh mẽ sao?” Điệp Uyển nhíu mày vì thái độ ngang ngược, không xem ai ra gì của Đại Yêu Vương.
“Đúng rồi, Thạch Ma Khải vừa ra ngoài, không hề hay biết tin tức về Quang Minh Giáo Đình!” Điệp Uyển phân tích rồi đưa ra kết quả.
Thạch Ma Khải không biết Quang Minh Giáo Đình mạnh mẽ đến nhường nào, không biết Hắc Viên tộc có quan hệ tốt đẹp với Quang Minh Giáo Đình.
Đúng như Điệp Uyển suy đoán, Thạch Ma Khải muốn hủy bỏ Ước Pháp Tam Chiến, tránh cho Thiết Thạch Nghĩ tộc tổn thất nặng nề về danh dự lẫn tài nguyên và lãnh thổ, thế là hắn phải thực hiện cách thức này, trấn nhiếp Hắc Viên tộc bỏ Ước Pháp Tam Chiến.
Chưa tuyên bố kết quả nghĩa là có thể bị ngắt ngang được, điều này không trái với quy định của Ước Pháp Tam Chiến, sẽ không thể trở thành lý do xâm cho những yêu tộc có mưu đồ khuếch trương địa bản.
Điệp Lãng, Hùng Thành Kiết thấy thái độ Thạch Ma Khải rất cứng rắn, không muốn nghe những người khác nói nhiều, thế là hai người đành phải lui ra, để mọi việc còn lại cho người có liên quan giải quyết.
Bọn họ không muốn nhúng tay vào tranh đấu, lợi ích của bộ tộc luôn luôn đứng đầu!
Với lại cho Thạch Ma Khải thăm dò thực lực của Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Đình cũng là một ý kiến cực kỳ tốt, có người mở đường, bọn họ cần gì nhiều lời nữa chứ?
Thiết Ma Hạo đang hôn mê và được những Thiết Thạch Nghĩ đỡ trở về để trị thương cho nên không thể báo thông tin về Giáo Đình cho Thạch Ma Khải được.
Còn những tộc nhân khác thấy Tộc Trưởng bị đánh bại, tâm trí bị cảm xúc tức giận điều khiển, bây giờ họ chỉ muốn Thạch Ma Khải hung hăng đánh thẳng vào Hắc Viên tộc.
“Ma Khải tộc lão, ngài phải trả thù cho chúng tôi, trả thù cho toàn thể bộ tộc!” Thiết Xa Yêu Vương nói với gương mặt thảm thương, hắn còn bị nhốt trong một cái lồng sắt làm cho Thạch Ma Khải trở nên lạnh lùng hơn.
Tộc nhân bị nhốt trong lồng!
Bộ tộc bị đánh bại trước hàng ngàn người và yêu tộc!
Một sự sỉ nhục!
“Hắc Viên tộc, ta cho các ngươi ba phút đồng hồ để trả tự do cho tộc nhân của ta và quỳ xuống dập đầu nhận lỗi!” Thạch Ma Khải trầm giọng nói trong khi phát ra linh áp cuồng bạo định trấn áp toàn thể Hắc Viên tộc.
Khí thế của Đại Yêu Vương trung kỳ thì mạnh khỏi bàn cãi!
Tuy nhiên, toàn bộ Hắc Viên đều không bị làm sao cả, có một vòng bảo vệ vô hình triệt tiêu hết linh áp của Thạch Ma Khải.
Hắc Tinh, Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tiều Đại Trưởng Lão, Hắc Diên Sương, Hắc Tần và những Hắc Viên khác đều bình tĩnh đến lạ thường, bọn họ tập trung vào Thạch Ma Khải.
Bọn họ không sợ hãi bởi vì có một người đang ở đây!
Người đó không thể can thiệp vào Ước Pháp Tam Chiến nhưng có thể đánh bại những kẻ gây rối, điển hình là Thạch Ma Khải hung hăng này.
“Ồ!?” Thạch Ma Khải nhìn thấy cảnh này, nét mặt liền toát ra sự khó hiểu, linh áp của hắn bị cản trở, không thể chạm vào một Hắc Viên nào cả, hắn liền biết có điều gì đó không đúng.
Và ngay lúc này, một giọng nói khẽ vang lên:
“Thạch Ma Khải, Hắc Viên tộc đã chiến thắng Tộc Trưởng Chiến, điều này đồng nghĩa Hắc Viên tộc chiến thắng chung cuộc!”
“Ngươi muốn cứu tộc nhân của ngươi phải không? Trước tiên giao ra một lần năm lãnh thổ cho Hắc Viên tộc, sau đó ngươi có thể dùng tài nguyên để chuộc lấy tù nhân từ bọn họ!”
“Đó chính là một cách hay nhất để giải quyết vấn đề!” Thanh Vũ bước đi nhẹ nhàng, mỗi một bước chân đều nâng hắn lên cao, cuối cùng đứng đối diện với Thạch Ma Khải, khóe miệng của Thanh Vũ còn treo một nụ cười thân thiện.
“Ngươi là ai?!” Thạch Ma Khải ngưng trọng hỏi, hắn biết nhân loại vừa nói chuyện là người ngăn cản linh áp của hắn, bảo vệ Hắc Viên tộc, một kẻ địch thực thụ.
“Rất vui khi được gặp gỡ các vị, ta là Trần Thanh Vũ, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!” Thanh Vũ vừa nói vừa nhìn quanh một vòng, hắn còn chưa giới thiệu bản thân cho những người ở đây nữa, cơ hội tốt để đánh bóng tên tuổi của Giáo Đình, Thanh Vũ không thể bỏ qua.
Lúc Thạch Ma Khải đi ra làm khó dễ thì Thanh Vũ liền biết hắn phải đứng ra bảo vệ quyền lợi của Hắc Viên tộc.
Một trận chiến là không thể tránh khỏi trừ khi Thạch Ma Khải rút hết lời nói, sau đó chấp hành đúng như Ước Pháp Tam Chiến, một khi chuyện đó xảy ra thì Thạch Ma Khải không cần sống ở Minh Hàng Sâm Lâm làm gì nữa, hắn sẽ bị các yêu tộc khác đánh lên mình một cách danh hiệu, Đại Yêu Vương nhát gan!
“Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình?” Thạch Ma Khải nhíu mày.
“Một thế lực ở Không Vũ Vương Triều, một tôn giáo nhỏ mà thôi.” Thanh Vũ mỉm cười giải thích nghi hoặc cho Thạch Ma Khải.
Những người khác nghe xong, đôi mắt chớp chớp, thế lực nhỏ mà lại gây hấn với Đà La Môn, đánh bại nhiề tu sĩ của Đà La Môn, thậm chí còn bắt giữ luôn hai Hóa Thần Đại Tôn?
Thạch Ma Khải không biết chuyện này, hắn cũng chẳng quan tâm đến Quang Minh Giáo Đình cho lắm, hắn chỉ biết rằng kẻ này muốn giúp đỡ Hắc Viên tộc.
“Ngươi nghĩ sao về đề nghị của ta?” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
“Hắc Viên tộc có can đảm xâm phạm Thiết Thạch Nghĩ tộc, tuyệt không thể thương lượng! Tuy nhiên, ta có thể đưa cho bọn họ một triệu Linh Thạch hạ phẩm và bọn họ phải thả tộc nhân của ta ra!” Thạch Ma Khải nhàn nhạt trả lời.
Hắn không đề cập tới việc Hắc Viên tộc phải quỳ gối nữa, lực uy hiếp của Thanh Vũ làm Thạch Ma Khải phải suy nghĩ kỹ càng, hắn không muốn đối lập với kẻ thù có tu vi mạnh mẽ như vậy và cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Hắc Viên tộc.
Một triệu Linh Thạch hạ phẩm, con số không nhỏ, đủ cho Hắc Viên tộc phát triển nhanh chóng.
Đó là món ân huệ mà Thạch Ma Khải có thể ban cho Hắc Viên tộc.
“Có vẻ như ngươi không biết Hắc Viên tộc đã chiến thắng Ước Pháp Tam Chiến nhỉ?” Thanh Vũ hờ hững nói.
“Hai triệu Linh Thạch hạ phẩm!” Thạch Ma Khải trầm giọng nói.
“Nhớ kỹ, ngươi là nhân tộc, còn nơi này là địa bàn của yêu tộc!”
Từ xưa tới nay, yêu tộc luôn giải quyết mẫu thuẫn nội bộ, không cần tới nhân tộc giải quyết giúp bọn họ.
Theo như Thạch Ma Khải nghĩ thì Thanh Vũ đang nhúng tay vào mâu thuẫn yêu tộc, và hắn đã lấy điều này ra uy hiếp Thanh Vũ.
Thạch Ma Khải tự tin rằng Thanh Vũ sẽ có điều kiêng kỵ mà đồng ý rút đi.
“Vậy sao? Hai triệu Linh Thạch hạ phẩm là con số không nhỏ!” Thanh Vũ từ tốn nói, giống như hắn không nghe thấy uy hiếp của Thạch Ma Khải.
Thạch Ma Khải cười nhạt, những người ở ngoài cũng thế, bọn họ cho rằng Thanh Vũ chấp nhận điều kiện mà Thạch Ma Khải đưa ra, ấy vậy mà, bọn họ lại tiếp tục nghe thấy tiếng nói của Thanh Vũ.
Thanh Vũ quay đầu rồi hỏi:
“Hắc Ni Tộc Trưởng, các ngươi cần Linh Thạch sao?”
Hắc Ni Tộc Trưởng hơi ngạc nhiên vì câu hỏi từ Thanh Vũ, ông ta phản ứng rất nhanh, trả lời bằng một giọng nói kiên định:
“Không cần!”
Hắc Tinh tiếp lời: “Không cần!”
Toàn bộ Hắc Viên cùng nhau gào thét: “KHÔNG CẦN!”
Ba tiếng “Không cần” làm cho sắc mặt của Thạch Ma Khải trở nên lạnh lẽo. Bọn Hắc Viên này không biết lúc nào tiến, lúc nào lùi lại, thành công làm cho sát cơ trong lòng Thạch Ma Khải trỗi dậy.
“Ngươi nghe rồi chứ?” Thanh Vũ chậm rãi nói với Thạch Ma Khải.
“Hắc Viên tộc không cần Linh Thạch của ngươi, và ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, cũng là đồng minh của Hắc Viên tộc, ta tuyệt không cho phép Hắc Viên tộc bị khi dễ!”
Từng lời nói vang lên làm dòng máu của Hắc Viên nóng rực, ánh mắt kiên cường nhìn vào Thạch Ma Khải.
Còn những người khác liền biết có chuyện lớn chuẩn bị xảy ra!
Không đợi Thạch Ma Khải đáp lời, Thanh Vũ bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Ầm!!
Một tiếng động to lớn phát ra từ vị trí Thạch Ma Khải, mọi người vội vàng chuyển tầm mắt và thấy rõ Thanh Vũ đang đứng ở nơi đó, còn Thạch Ma Khải thì bị đẩy lùi ra mấy chục mét với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa chăm chú.
“Thạch Ma Khải vừa bị đẩy lùi bởi Giáo Hoàng!”
“Không phải Giáo Hoàng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân thôi sao?”
Tin tức nổi tiếng nhất của Thanh Vũ là sự kiện ở lối vào Trúc Cơ Cốc, hắn đánh bại phân thân của Môn Chủ Đà La Môn, Lý Thiên Dự - một tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, ngoài ra mọi người không hề biết gì về Thanh Vũ.
Bọn họ chỉ cho rằng hai vị Đường Chủ là Lý Quỳnh Chi và Nguyệt Linh của Quang Minh Giáo Đình mới là nhân vật đáng được coi trọng hơn Giáo Hoàng.
Vào thời điểm này, nhận thức của bọn họ về Thanh Vũ lại tăng cao lên một bậc.
Đẩy lùi Đại Yêu Vương trung kỳ!
Một chiến tích đáng nể!
Đáng tiếc, bọn họ căn bản không biết mục đích của Thanh Vũ là đánh bại Thạch Ma Khải, tiện tay nâng cao danh tiếng của Quang Minh Giáo Đình, tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho những việc làm tiếp theo của Giáo Đình tại Minh Hàng Sâm Lâm.
Đúng vậy, Thanh Vũ đồng ý Hắc Tinh tấn công Thiết Thạch Nghĩ tộc vì hắn muốn truyền bá tín ngưỡng tại Minh Hàng Sâm Lâm, một khu rừng có mấy chục triệu sinh linh đang sống không bao gồm hung thú.
Với lại, Minh Hàng Sâm Lâm còn là một nguồn tài nguyên linh dược, khoáng sản, Linh Thạch cực kỳ giá trị.
Giáo Đình không thế cứ mua nguyên liệu, vật liệu ở Cửa Hàng Hệ Thống, hắn cần tìm ra một nguồn thu tài nguyên cho Giáo Đình, gia tăng số lượng Tín Đồ, Tín Sứ…
Từng bước một mở rộng vùng đất tín ngưỡng, nếu không phải chiến lực cấp cao của Giáo Đình bị khóa tại Hành Tinh Gaia thì Thanh Vũ đã trực tiếp tấn công vào Đà La Môn rồi.
Không vội, càng để lâu Giáo Đình càng mạnh, căn bản không cần hấp tấp để rồi gây ra nhiều khó khăn ảnh hưởng không tốt đối với Giáo Đình.
“Ngươi…” Thạch Ma Khải trừng mắt nhìn Thanh Vũ, hắn cảm thấy tức giận vì Thanh Vũ ra tay tấn công trước dù hắn đã nhường nhịn rất nhiều.
Bây giờ không thể nhẫn được nữa!
Đại Yêu Vương trung kỳ của Thiết Thạch Nghĩ tộc lại sợ hãi kẻ nào?
“Thiết Nghĩ Yêu Giáp!” Thạch Ma Khải quát to một tiếng, một hư ảnh khổng lồ to hơn một trăm mét bảo phủ hắn vào bên trong, đó là một bản thể của hắn, Thiết Thạch Nghĩ tộc, sức phòng ngự và lực lượng mạnh mẽ kinh người.
Yêu lực ầm ầm khuếch tán ra xung quanh, người người đều lùi lại ra thật xa, để lại một chiến trường rộng rãi dành cho Thanh Vũ và Thạch Ma Khải.
“Hỏa Diệm Tinh Thổ!” Thạch Ma Khải đột nhiên mở to miệng phun ra một dải cát màu đỏ lấp lánh, những hạt cát bé nhỏ bị hư ảnh khổng lồ hấp thu rồi biến thành một phần của Thiết Nghĩ Yêu Giáp, lực phòng ngự tăng lên cực cao, một ngọn lửa màu đỏ rực bốc cháy làm cho Thạch Ma Khải trở nên cường đại hơn trước, vượt qua cả cảnh giới, đạt tới Đại Yêu Vương hậu kỳ.
“Bảo vật Hỏa Diệm Tinh Thổ, Địa Cấp hạ phẩm!” Thanh Vũ khẽ nói với nét mặt hứng thú.
Thanh Vũ nhận ra bảo vật mà Thạch Ma Khải vừa sử dụng, một trong những bảo vật Địa Cấp hạ phẩm hay xuất hiện ở một vùng đất trên Thiên Quy Đảo, nơi đó được người đời gọi là Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch, vùng đất có hàng ngàn tòa núi lửa to lớn.
Trần Huyền Tôn Giả, Tông Chủ Yêu Nguyệt Tông từng bị truy sát ở nơi đó bởi một Đại Yêu Vương thuộc bộ tộc Hỏa Diệm Sơn Điêu.
“Hỏa Diệm Tinh Thổ, không ngờ Thạch Ma Khải lại lấy được bảo vật này!” Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng ước ao nắm giữ loại bảo vật giống vậy.
“Chẳng trách hắn lại đột phá Hóa Thần trung kỳ.”
Hỏa Diệm Tinh Thổ vừa có thể lấy ra làm vũ khí chiến đấu, gia cường yêu thuật vừa dùng để rèn luyện yêu lực trong cơ thể.
“Ngươi phải hối hận!” Thạch Ma Khải nhấn mạnh từng chữ một trong khi đưa mắt tập trung vào Thanh Vũ.
“Thật không?” Thanh Vũ cười khẽ trong khi một đám sương màu đỏ bao phủ hắn, hắn kích hoạt kỹ năng của Thánh Kỹ Sĩ, lực chiến toàn diện tăng lên gấp năm lần, hắn còn dùng luôn cả Quang Minh Thánh Dực, một đôi cánh màu hoàng kim tuyệt mỹ bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Thanh Vũ, lực chiến tăng lên gấp mười lần.
Thanh Vũ không dùng quyền năng của Danh Hiệu để đánh bại kẻ địch, hắn muốn dùng sức mạnh thuộc về bản thân, bởi vì Thanh Vũ muốn đọ sức với Đại Yêu Vương một phen, tìm hiểu luôn cả bảo vật Địa Cấp có uy lực như thế nào, một cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.
Với lại, Thanh Vũ chẳng muốn dùng át chủ bài với kẻ địch như Thạch Ma Khải! Bại lộ thực lực quá mạnh cũng không hay cho lắm, một hành động không khôn ngoan.
“Ta nghĩ là, ngươi nên để dành câu nói đó cho bản thân thì tốt hơn!” Thanh Vũ chậm rãi nói ra.