Chín tên Hộ Vệ nghe được lời nói của Gine, sắc mặt họ thay đổi, khó coi hơn nhiều, Gine nói ra những lời tru tâm trước mặt họ mà không kiêng nể gì.
Zynei và chín người đã cùng nhau chấp chưởng khu chợ, làm việc tận tụy không biết mệt mỏi, tạo ra một nguồn thu nhập khổng lồ cho Gine và những người khác có thể tu luyện thoải mái, tu vi tăng tiến như bay.
Người ta thường nói, không có công lao, cũng có khổ lao. Nay bọn họ bị một người thanh niên lạ mặt đánh đập tàn nhẫn, Zynei còn bị phế một tay một chân, tâm trí cuồng loạn. Gine không nói giúp hay xuất thủ trả thù, ngược lại, còn mở miệng muốn thu phục người thanh niên ở ngay trước mặt họ.
Quả thật là quá đáng đến nỗi lòng họ căm hận. Tương đương với việc, từ bỏ một người trong họ như quăng một cục rác thải vô dụng.
Nhưng hận thì hận, họ có thể làm gì được đây? Nếu không có Gine và những người khác ở sau chống đỡ, mười người họ đã bị Quân Đoàn Gaia bắt đi xét xử, có thể đã chết từ đời nào rồi. Bọn họ cũng bỏ túi riêng được một khoảng kha khá, lợi ích, dụ hoặc khiến họ không thể rời bỏ nhóm người Gine, những người khác cũng vậy.
“Gine đại ca.” Kinai không cam lòng nói, muốn thử khuyên bảo Gine thay đổi ý định.
Mặt Gine không biểu tình, hắn chỉ khoát tay một cái, ngăn chặn lời nói tiếp theo của Kinai, mà đám người ở sau Gine lại trừng mặt Kinai làm hắn sợ hãi, không dám nói tiếp, Zynei có thể là bạn là chiến hữu cũng là đồng phạm, nhưng hắn không muốn vì Zynei góp thêm một cái mạng nữa, cuộc sống này tươi đẹp biết bao, Kinai suy nghĩ thấu đáo, lùi lại một bên.
“Ngươi còn không mau trả lời!” Gine nhìn Thanh Vũ rồi trầm giọng nói, ánh mắt ngang ngược càn rỡ, hắn nhìn Thanh Vũ như nhìn một con mồi bé nhỏ bị dính bẫy thợ săn vậy.
“Ồ! Ngươi hỏi là ta phải trả lời sao?” Thanh Vũ híp mắt lại nói ra.
“To gan, dám ăn nói như vậy với Gine đại ca sao?” Một người ở sau lưng Gine giận tím mặt, quát lên, tận trung với chức vụ một con chó trung thành.
“Gine đại ca đã khai ân, mở cho ngươi một mặt lưới còn không biết điều, quả thật là đồ ngu ngốc.” Một tên Hộ Vệ khác nói bằng giọng âm dương quái khí.
Gine không tức giận, chỉ là một lời nói mà có thể làm hắn tức giận mới là chuyện lạ, Gine nhìn Zynei và bốn tên Hộ Vệ đứng yên, không nhúc nhích, có lẽ đây là năng lực tiến hóa của người thanh niên kia.
Gine có một chút gì đó hâm mộ những người thức tỉnh năng lực tiến hóa, như ba Quân Đoàn Trưởng đều mạnh mẽ vượt xa người thường, sau khi tu luyện họ càng ngày càng trở nên khủng bố, làm người khác không dám thở mạnh khi đứng gần.
Gine và những người trong nhóm của hắn chỉ là các thành viên dự bị của Quân Đoàn Gaia, chẳng có một người nào đạt đến chức vụ Tín Sứ cả, họ gia nhập sau trận chiến bảo vệ tường thành trước lũ Venger khát máu hòng nhận lấy tài nguyên từ Quân Đoàn Gaia phục vụ cho mục đích tu luyện.
Mà các thành viên dự bị được ưu đãi, có thể tu luyện công pháp có cảnh giới Nhị Dương trung kỳ trở lên.
“Người trẻ tuổi không biết trời cao bao nhiêu là chuyện dễ hiểu, nhưng chớ nên không biết sợ, ta mạnh mẽ hơn ngươi rất nhiều, chỉ với một năng lực tiến hóa mà dám xem thường chúng ta, ngươi quá tự cao, mà người tự cao thường dễ gãy.” Gine lắc đầu nói bằng giọng tiếc cho Thanh Vũ.
“Há, vậy sao? Ngươi là người đứng đầu của bọn họ?” Thanh Vũ hỏi lại, khuôn mặt giễu cợt, hắn muốn dùng biểu hiện để kích thích, chọc giận bọn họ.
“Ta không phải là người đứng đầu, nhưng cũng đủ để ngươi phải quỳ xuống nhận tội, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chênh lệch sức mạnh.” Gine nhàn nhạt nói, tự tin mười phần.
Khu vực ở trong khu chợ, bốn mươi chín người vừa nghe Gine nói xong, họ hiểu ý Gine muốn làm gì, nên họ cùng tản ra xung quanh, bao vây Thanh Vũ rồi sử dụng linh lực tạo thành một bức tường vô hình, ngăn cách âm thanh hay có thể là dư ba của trận chiến, bọn họ không muốn nhiều người chú ý hơn nữa.
May mắn rằng các thành viên chính thức của Quân Đoàn Gaia đang nghỉ ngơi, lấy lại sức sau một cuộc viễn chinh đầy mệt mỏi, người nhà của các thành viên đó chủ yếu tập trung ở ba khu kia, hiếm khi họ bước chân đến khu chợ này.
Mặt ngoài Thanh Vũ không biểu thị gì, nhưng trong lòng chấn kinh cùng tức giận, Gine, một cường giả Nhị Dương hậu kỳ lại không phải là đầu lĩnh của nhóm đốn mạt, xem ra nước ở khu chợ này rất sâu.
Thanh Vũ suy nghĩ ở trong đầu, lập ra kế hoạch để bưng một ổ dơi đen ra khỏi bóng tối, bây giờ họ có thể chiếm lĩnh khu chợ lấy tài nguyên, thêm một vài tháng sau, nói không chừng họ âm mưu chiếm luôn Thập Linh Hỏa thành.
“Ngươi muốn đánh bại ta?” Thanh Vũ hỏi bằng giọng có vẻ khinh thị.
Gine gật đầu, hắn tiến lên một bước, uy áp Nhị Dương hậu kỳ tỏa ra, tạo thành một vùng không gian nặng nề, uy áp đó có thể ảnh hưởng đến cường giả Nhất Dương kỳ, nhưng nó rơi vào thân thể Thanh Vũ lại không có một chút tác dụng gì.
Gine kinh ngạc, nói ra: “Xem ra ngươi rất có bản lĩnh, nhưng như vậy còn chưa đủ chiến thắng ta.”
Gine là ai? Cường giả tu luyện có linh lực và thân thể đồng tu, không giống như các Hộ Vệ chỉ tu luyện thân thể, ở trong thời đại tiến hóa, họ thường xuyên chiến đấu với quái vật, Venger vì thế họ muốn gia tăng sức phòng ngự về thân thể và không coi trọng linh lực lắm, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới có thể bay lượn là được rồi.
Gine đồng tu, sức chiến đấu điệp gia, hắn tự tin có thể đánh ngã một cường giả Nhị Dương đỉnh phong, có thể chiến thắng luôn cả người tiến hóa cấp hai đỉnh phong thức tỉnh năng lực. Với lượng tài nguyên phong phú, Gine tự trang bị cho mình một bộ pháp bảo Nhi Tinh, bao gồm: giáp, mũ, giày, quần, ủng, kiếm, và khiên, mỗi một món đều có giá trị cao.
Các Hộ Vệ khác chỉ có một món pháp bảo là thanh kiếm mà thôi. Mà muốn trang bị như Gine, cần phải là thành viên chính quy của Quân Đoàn Gaia, nói đến đây, Gine có thừa tư cách và năng lực gia nhập Quân Đoàn Gaia, nhưng hắn lại không thèm biểu hiện mình để được chọn trúng.
Ánh mắt Thanh Vũ vừa quét đến liền biết rõ Gine, xem ra tên này có một mưu đồ lớn.
Gine lạnh lùng nhìn Thanh Vũ, linh lực tạo thành một vòng phòng thủ hiện lên bao phủ thân thể hắn, đây là linh lực hộ thuẫn, một kỹ năng thông dụng của tu sĩ, mà linh lực hộ thuẫn của Gine xuất phát từ Quang Minh Thánh Điển, cho phép nó mạnh mẽ và có một đặc tính nóng bỏng, mức phòng thủ cao hơn nhiều so với các tu sĩ bình thường.
“Trước khi chiến đấu, ta có một điều kiện.” Gine bỗng nhiên cất tiếng nói.
“Ồ! Điều kiện gì ngươi cứ nói ra, dù ngươi có ra chiêu gì thì chiến thắng vẫn thuộc về ta mà thôi.” Thanh Vũ nói với giọng hứng thú, tiếp tục khiêu khích Gine, muốn làm cho Gine tức giận, mất đi sự bình tĩnh.
“Rất tốt, nếu như ta đánh bại ngươi, thì ngươi phải gia nhập vào chúng ta.” Gine cười nói ra.
“Còn nếu như ngươi thua thì sao?” Thanh Vũ hỏi khi Gine không chịu nói tiếp.
“Thua? Làm sao ta có thể thua được chứ?” Khuôn mặt Gine hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó hắn nói tiếp:
“Thôi được rồi, nếu như ta thua thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Quả là một người tự tin.” Thanh Vũ cười lạnh, Gine tin chắc chiến thắng Thanh Vũ, hắn đang đứng ở trên cao, ở xung quanh Thanh Vũ có đến bốn mươi chín người của Gine, sao Gine có thể nghĩ mình thua được? Dù thua thì bọn Hộ Vệ đó sẽ xông lên xé xác Thanh Vũ mà thôi.
Thanh Vũ giao cho Quân Đoàn Trưởng quản lý Quân Đoàn Gaia, mà hắn không hỏi đến Quân Đoàn Gia hay muốn nhúng tay vào đó làm gì, Thanh Vũ tin tưởng người như ba Quân Đoàn Trưởng sẽ không làm việc gì xấu.
Những con người dám dùng tính mạng để đổi lấy an toàn cho các đồng đội sẽ là người xấu hay sao?
Bây giờ nhìn lại, Thanh Vũ hoài nghi khả năng quản lý của ba Quân Đoàn Trưởng, chỉ với một ngàn bảy trăm người mà còn không làm tốt được, để cho năm mươi tên Hộ Vệ hoặc có thể là hơn, hoành hành ở Thập Linh Hỏa thành mà không kiêng kỵ gì, xem ra đây là thời điểm nên kích thích ba Quân Đoàn Trưởng rồi.
Còn việc kích thích họ bằng cách nào, Thanh Vũ đã suy nghĩ được một phương án và trong quá trình tiến hành. Phải kể đến công lao của Thiên Phú Chi Tinh, khả năng suy luận và tính toán của Thanh Vũ tăng lên một bậc, quả là một thần vật!
…
“Gine muốn xuất thủ rồi.” Một cư dân hứng thú nói, đám Hộ Vệ tạo nên một bức tường linh lực, họ không thể nghe được cuộc trò chuyện ở bên trong, nhưng lại có thể đoán ra một hai.
“Rốt cuộc Gine mạnh đến mức nào?” Một cư dân khác hiếu kỳ hỏi.
“Ba ngày trước, Gine từng dùng tay không đánh bại một con sói khổng lồ cấp hai hậu kỳ.” Có người biết liền trả lời.
“Mạnh như vậy? Người thanh niên này sẽ không có quả ngon để ăn rồi.”
“Hi vọng cậu ấy có thể sống sót.”
Edgar biến sắc, bên Gine có năm mươi lăm người, nếu họ tấn công thì Edgar không tin Thanh Vũ có thể chiến thắng.
“Chúng ta nên làm gì đây anh Chad?”
“Không cần làm chuyện gì vô ích, cậu ta rất tự tin, chúng ta chỉ cần xem diễn biến là được, dù chúng ta có tiến lên trợ giúp cậu ấy thì kết quả sẽ không khác biệt bao nhiêu đâu.” Chad lắc đầu, giọng nói đinh ninh, hàm chứa một cảm giác vô lực.
Mà cô bé bảy tám tuổi đã khép hai tay nhỏ nhắn lại để cầu nguyện, khuôn mặt thành khẩn, tất cả chỉ vì cái áo da mà cô bán, lại làm cho nhiều người bị thương đến vậy, cô bé cảm thấy tự trách.
---
Diễn biến ở mấy chương này hơi chậm vì theo mình đánh giá, phần nội dung này khá quan trọng.