Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 261: Chương 261: Hung uy của Venger thức tỉnh!(2)




Ngạc Thiên Quang thấp thỏm lo lâu khi Zynei đã đột phá đến Tứ Dương sơ kỳ, thế nên hắn thu nhỏ lại, tận lực làm cho cảm giác tồn tại của bản thân thấp đi, nếu không Zynei quay lại đánh hắn một trận rồi sao?

Nói giỡn, Ngạc Thiên Quang uy vũ mà lại đi quần nhau với một Venger?

“Thật là mất mặt, nhớ khi xưa, ta táp một cái là nhai xương một rổ Venger, bây giờ lại chẳng thể trừng trị được Venger yếu xìu kia.” Ngạc Thiên Quang lắc đầu thở dài, than cho thân, trách cho phận, hắn cảm thấy mình nên rời khỏi đây, tránh xa khỏi trần thế, để người khác không bao giờ tìm được mình nữa.

“Giáo Hoàng a, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, ngài cứ từ từ mà chơi với nó đi nha.” Ngạc Thiên Quang truyền âm cho Thanh Vũ, nếu còn ở đây lâu thêm một chút nữa, thằng Venger kia sẽ chú ý đến hắn mất, trời đất thánh đâm, cắn cả buổi, ê cả hàm răng nhưng ăn không vô.

Ngạc Thiên Quang đâu phải là một con cá sấu thích chịu thiệt? Vì thế, Ngạc Thiên Quang gật gù nói:

“Thôi thôi, tha cho Venger kia một mạng đi, Giáo Điển có câu, trời đất hiếu sinh, hôm nay mình không được sát sinh nữa.” Ngạc Thiên Quang than nhẹ một tiếng, khuôn mặt sầu khổ, quay đầu rời đi, cái đuôi lúc lắc, sau khi đi được một khoảng…

Bành bành bành! Ngạc Thiên Quang dùng bốn chân đập liên tục vào mặt đất, phóng thẳng như một tia chớp.

“Ngạc Thiên Quang!!” Thanh Vũ tức giận truyền âm, đây quả thật là một con cá sấu hố hàng rồi! Trời xui quỷ khiến gì mà Thanh Vũ lại đi thu phục nó chứ, tự đem đá đập xuống chân mình.

“Ngươi dám rời khỏi đây thì đừng trách ta vô tình.” Thanh Vũ đe dọa, âm thanh lạnh lùng rơi vào tai Ngạc Thiên Quang.

Ngạc Thiên Quang trừng mắt lên, khuôn mặt nhăn nhó, không đành lòng dừng lại, rồi nhấc chân chạy trở về.

“Giáo Hoàng đại nhân, không ngờ ngài lại là một người chủ thích bóc lột sức lao động của công nhân.” Ngạc Thiên Quang truyền âm trở lại, âm thanh vô lực, y như hắn bị Thanh Vũ khi dễ vậy.

Trong lúc đó, Amoty và Nolan vừa bay khỏi tường thành, nhìn thấy tình trạng của Zynei, vì Zynei bị Ngạc Thiên Quang phun mạnh một cái, cho nên Zynei đâm sầm vào khu rừng làm cây cổ thụ đổ ngã, cảnh tượng hỗn loạn.

“Tên Giáo Hoàng đã đánh bại Venger, đây là cơ hội của chúng ta, hãy mau chóng bắt lấy hắn.” Amoty hưng phấn nói.

“Được.” Nolan nghiêm túc gật đầu.

Vì chiến một trận với Zynei, quần áo của Thanh Vũ rách rưới, máu tươi chảy ra từ bàn tay, bàn chân khiến hắn trông rất thảm hại, và Amoty lại hiểu lầm Thanh Vũ đánh bay Zynei, tất nhiên Thanh Vũ suy yếu đi nhiều vì mất sức, hắn không hề nhìn thấy Ngạc Thiên Quang vì lý do Ngạc Thiên Quang đã thu nhỏ và chạy mất, chỉ vừa muốn chạy trở về.

“Ngạc Thiên Quang, ta và ngươi cùng vây công nó.” Thanh Vũ truyền âm cho Ngạc Thiên Quang, một mình hắn không thể chống lại Zynei được.

“Giáo Hoàng đại nhân, tôi còn có vài đứa con chưa nở, ngài xem, có thể thương tình trả thù lao cho tôi được không? Tôi không cần nhiều…” Ngạc Thiên Quang bắt đầu lãi nhãi, đấu tranh vì nhân quyền, à không, vì sấu quyền, một cử chỉ cao cả tuyệt đẹp, theo như Ngạc Thiên Quang là vậy đó.

“Ngươi mau im miệng.” Thanh Vũ không chịu nổi nữa rồi, âm thanh của hắn truyền vào Ngạc Thiên Quang như sấm sét.

Nghe được âm thanh đó, Ngạc Thiên Quang cảm nhận được sự tức giận của Thanh Vũ, khiến hắn ngậm miệng lại ngay tức khắc, đôi mắt u oán, nhưng thần sắc lại nghiêm túc, một bộ dáng tận tâm làm việc hết mình.

“Thôi thôi, có một người chủ không có lương tâm là một chuyện bất hạnh, nhưng mình là Ngạc Thiên Quang, nào có để mấy việc cỏn con đó ở trong lòng?” Ngạc Thiên Quang lắc đầu, chạy nhanh đến gần chỗ Zynei.

“Haha.” Amoty cười to nói, hắn vừa nhảy tới gần Thanh Vũ, ánh mắt yêu dị nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ.

Thanh Vũ đang muốn đuổi theo Zynei, thằng Ngạc Thiên Quang này phun mạnh cực kỳ, Zynei bay khoảng vài km, mất hút khỏi tầm mắt của Thanh Vũ rồi, có lẽ Ngạc Thiên Quang cố tình làm như vậy vì an nguy của Thập Linh Hỏa thành, đúng là một hộ vệ tận tâm.

Thanh Vũ âm thầm gật đầu, có nhiều thiện cảm hơn với Ngạc Thiên Quang, đương nhiên trừ việc Ngạc Thiên Quang thích nói nhiều ra, thì mọi thứ vẫn tốt đẹp.

“Hây da, mình thật là thông minh, đẩy thằng Venger rời xa, nếu không nó tức giận phá hủy Thập Linh Hỏa thành, thì mình sẽ không có việc làm, theo như Giáo Hoàng, cái này gọi là thất nghiệp a.”

“Mình mà thất nghiệp thì làm sao có “tiền lương” để nuôi mấy đứa nhỏ đây.” Ngạc Thiên Quang nghĩ thầm trong lúc chạy tới, không được nói ngoài miệng, nghĩ thầm cũng tốt.

Amoty nhìn thấy Thanh Vũ không hề quay lại liếc nhìn hắn, dù hắn cố ý cười một nụ cười âm hiểm và tự tin.

“Thằng khốn kia, mày tưởng mày là Giáo Hoàng thì ngon sao? Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.” Amoty căm hận rống to.

“Ngươi là ai?” Thanh Vũ quay đầu qua hỏi.

“Hừ! Tao là người sẽ bắt mày, chiếm lấy tất cả bí mật của mày.” Amoty cười nhe răng trả lời.

“Giết hắn đi, Nolan.” Amoty gầm lên.

Một vệt bóng đen xuất hiện như mũi tên kim loại phóng tới Thanh Vũ đang ở trên không trung, âm thanh xé gió, Amoty nhìn thấy kế hoạch đánh lạc hướng thành công, tạo ra thời cơ cho Nolan đánh lén Thanh Vũ, hắn cười gằn nói.

“Mày chết chắc rồi.”

“Hai tên tâm thần?” Thanh Vũ nghi hoặc nói, quay qua nhìn vệt bóng đen đâm tới hắn với tốc độ cao, rồi bỗng nhiên Thanh Vũ quất ra một bàn tay, chuẩn từng cen ti mét trúng vào vệt bóng đen đó làm cho vệt bóng đen bay ra.

“AAA!”

Một tiếng hét thảm vang vọng trời xanh, nếu như có một máy thu hình quay chậm, có thể nhìn thấy Nolan đang ở trạng thái đầu chim, thân ngựa,, mỏ nhọn hoắc có thể xuyên thủng sắt thép, nhưng lúc này, một bàn tay của Thanh Vũ lại quất thẳng vào bên má của Nolan, khuôn mặt hắn vặn vẹo, mấy cây răng bay ra ngoài, đôi mắt ngây dại chưa kịp phản ứng, không phải hắn đang đánh lén Giáo Hoàng hay sao? Sao khuôn mặt hắn lại đau đến thế?.

“Cái gì vậy?” Amoty ngẩn người.

“Nolan thất bại?”

“Mẹ nó, kế hoạch đổ vỡ rồi, tên Giáo Hoàng này lại đã dấu diếm sức mạnh?” Amoty nuốt một ngụm nước bọt, thần thái tự tin như có thể nhìn thấy viễn cảnh trong mơ vỡ nát, bây giờ hắn chỉ muốn chạy khỏi nơi này, hắn tinh tường Nolan cường đại đến cỡ nào, một người tiến hóa cấp ba, sở hữu năng lực tiến hóa biến hình thành động vật như loài Sư Thứu, sức mạnh tăng gấp mười mấy lần, còn có thể bay lượn, quả thực là một cỗ máy bay chiến đấu hình người.

Nay lại bị Thanh Vũ đánh ngất chỉ với một bàn tay “nhẹ nhàng” vuốt ve khuôn mặt Nolan.

“Fergal, Fergus, mau đến đây cứu ta.” Amoty câu thông với hai anh em song sinh bằng năng lực tiến hóa, trước khi bọn hắn đạt được nhận thức chung và vạch ra kế hoạch chiếm lấy bí mật của Thanh Vũ, Amoty đã dùng năng lực tiến hóa mê hoặc Fergal, Fergus, vì Amoty có một bí mật, hắn sử dụng hai viên tinh thể tiến hóa, có thể điều khiển linh hồn của hai cường giả cùng cấp.

Theo như Amoty tính toán, sau khi bắt lấy Thanh Vũ, hắn sẽ bất ngờ tấn công mấy người còn lại, một mình chiếm lấy bí mật, nói không chừng còn có thể điều khiển thêm vài người tiến hóa cấp ba.

“Muốn chạy trốn sao?” Thanh Vũ cười nhạt, đánh ra một chưởng, linh lực sôi trào ở không trung, biến hóa thành một bàn tay màu xám cứng rắn, đó là một loại pháp thuật hệ thổ, bàn tay đập xuống, thẳng đến Amoty ở xa.

Oanh!!

Amoty hoảng hồn chạy, nhưng nào ngờ bầu trời đột nhiên đen lại, giống như có một đám mây mù ở trên đầu hắn, chưa kịp làm gì, Amoty bị bàn tay pháp thuật đánh trúng, hắn nằm rạp xuống mặt đất, nét mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và đau khổ, một vùng đất sụp xuống tạo thành một hố sâu có hình bàn tay năm ngón, mà Amoty ở giữa bàn tay đó.

Amoty cố gắng đứng lên, một đòn pháp thuật của Thanh Vũ không đủ đánh chết Amoty, chỉ làm hắn bị thương nhẹ mà thôi, dù sao Amoty cũng có cảnh giới Tam Dương sơ kỳ, nếu không phải Thanh Vũ sử dụng Thiên Phú Chi Tinh và lĩnh ngộ ra ý cảnh thì Amoty có thể đánh ngang tay với Thanh Vũ.

“Không thể ở lại đây nữa, mau chạy trốn.” Amoty vội vã chạy về một phía, hắn muốn tụ họp với Fergal, Fergus, ba người mới có thể xuyên qua hoang dã được, hắn không nỡ bỏ đi hai thuộc hạ trung thành, dù kế hoạch thất bại, nhưng mưu đồ của Amoty không hề bị lay động, hắn muốn trở thành bá chủ của thế giới này.

“Giáo Hoàng, ngài mau đến cứu tôi!!” Ngạc Thiên Quang đã chạy đến chổ Zynei và chiến đấu với Zynei, tiếng truyền âm thảm thiết, giống như hắn đang bị ngược đãi vậy.

“Ta đến liền.” Thanh Vũ trả lời, không để ý đến Amoty và Nolan nữa, mặc dù hắn biết hành động của Amoty và Nolan rất khả nghi, hiện tại không phải là thời gian tốt để giải quyết chuyện đó.

“Giáo Hoàng.” Mặc Hàn từ xa bay tới, hắn kêu lên khi thấy Thanh Vũ đang vội vàng bay đi.

“Mặc lão, ngươi hãy bắt lấy hai tên khả nghi kia, rồi tới đây trợ giúp chúng ta tiêu diệt Venger.” Thanh Vũ vui mừng nói, không dừng lại một chút nào, tiếp tục phóng tới chiến trường ở xa.

“Hai người khả nghi?” Mặc Hàn nghiêm túc lên, khuôn mặt âm trầm, được Giáo Hoàng nói rõ là kẻ khả nghi, tất nhiên hắn phải cẩn thận đối đãi, thần thức của Mặc Hàn tràn ra khu vực ở xung quanh, thấy được cảnh tượng làm khóe mắt hắn giật giật.

Một Nolan đã chuyển về hình dạng con người đang ngất ở trên một bãi cỏ, vết thương ở trên khuôn mặt dữ tợn, Nolan quá thảm rồi.

Mà Amoty thì nhảy nhảy nhảy lên không trung để chạy trốn, đôi lúc còn nhìn lại sau lưng để kiểm tra xem Thanh Vũ có đuổi theo hay không.

“Haha, tên Giáo Hoàng không đuổi theo mình.” Amoty mừng rỡ, ánh mắt âm hiểm, hắn bắt đầu suy tính kế hoạch trả thù Thanh Vũ, dám khinh thường hắn một cách lộ liễu, thù này không đội trời chung.

“Đứng lại!” Mặc Hàn đột nhiên đứng chặn đường Amoty. Dù thanh âm nhàn nhạt, nhưng đó là một mệnh lệnh dành cho Amoty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.