“Nếu Quân Đoàn đi vào trong chiến đấu với huyễn ảnh thì họ có thể chết không?” Richard lên tiếng hỏi han, ánh mắt ngưng trọng hơn nhiều.
Ngay cả Rinka, Dieter hay những người khác cũng bày tỏ thái độ quan tâm tới vấn đề này, tốc độ thời gian trôi nhanh hơn gấp năm mươi lần, một mê hoặc làm người khác khó cưỡng lại.
Quân Đoàn Gaia hay các Quân Đoàn khác vào trong Huyễn Linh Chiến Trường với mục đích luyện binh, diễn hóa trận pháp làm tăng độ ăn ý giữa các thành viên với nhau, vậy thì tại sao những người khác không thể?
Một ngày bằng năm mươi ngày, rút ngắn tốc độ học tập luyện đan, luyện khí, luyện phù của mọi người, góp phần tạo ra thêm nhiều người với nghề nghiệp cấp cao hơn.
“Ta cũng không rõ nữa.” Thanh Vũ lắc đầu.
“Vậy thì chúng ta hãy kiểm tra Huyễn Linh Chiến Trường.” Thanh Vũ cười nói trong khi nhìn vào Rinka, người đang giữ chiếc nhẫn.
“Được.” Rinka gật đầu nói, sau đó cô dùng linh lực chuyển vào Huyễn Linh Giới Chi, và chiếc nhẫn kia sáng lên, một tia sáng bắn thẳng về phía khu vực trống trải tạo thành một cánh cửa hư huyễn nhấp nháy.
“Không cần vào trong.” Thanh Vũ bình tĩnh nói, rồi hắn sử dụng pháp thuật để chiếu hình ảnh bên trong Huyễn Linh Chiến Trường.
Một màn sáng khá rộng xuất hiện giữa không gian, phản chiếu hình ảnh là một vùng đất hoang vu, gió mạnh gào thét thổi tung bay một lớp đất cát, linh lực thì nồng đậm làm người ta khó tin.
“Linh lực nhiều hơn Thánh Điện gấp một trăm lần.” Nguyễn Vu ngạc nhiên nói.
“Với lượng linh lực nồng đậm cỡ này thì không lo vấn đề tu luyện của mọi người.” Dieter gật đầu, vui vẻ nói.
Nếu như ở trong Huyễn Linh Chiến Trường không có linh lực, vậy người ở bên trong phải sử dụng linh thạch để hồi phục linh lực mỗi giây mỗi phút, tiêu hao nhiều tài nguyên và làm giới hạn khả năng cũng như hiệu suất của Huyễn Linh Chiến Trường.
“Đây là khe hở không gian?” Mặc Hàn đột ngột nói trong khi chỉ tay vào một khe nứt màu đen, trải dài hàng ngàn mét ở trên bầu trời, và mọi người lập tức nhìn lại, không nén nổi sự rung động trước hình ảnh đó.
“Chúng là huyễn ảnh khát máu, và chúng đến từ khe hở kia.” Thanh Vũ lên tiếng nói.
“Tại sao chúng không qua được vùng đất bên này?” Vũ Hy cau mày hỏi.
Bởi vì mọi người nhìn thấy có đến hàng chục ngàn huyễn ảnh đang bay lượn, gào gú ở trên bầu trời, mỗi một huyễn ảnh đều tỏa ra khí tức Nhị Dương, Tam Dương kỳ, ở sâu hơn về phía khe nứt còn có huyễn ảnh với hơi thở trầm lặng, thâm sâu chứng minh thực lực của nó mạnh ngang thậm chí là hơn Tứ Dương kỳ.
Mặc dù mạnh mẽ cỡ đó nhưng tất cả bọn chúng đều không thể đi qua một lằn ranh giới mờ nhạt, dường như lằn ranh giới kia có một sức mạnh kỳ vĩ nào đó ngăn cản huyễn ảnh.
“Huyễn Linh Chiến Trường là một thế giới thần kỳ, nằm giữa ranh giới hư và thực, huyễn ảnh ở bên hư giới, còn bên đây là thực giới.” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng, vì hắn nhớ lại những thông tin mà Hệ Thống giới thiệu dành cho Huyễn Linh Chiến Trường.
Một thông tin rất bổ ích.
“Thì ra là vậy, huyễn ảnh thì làm sao bước chân vào thực giới được? Bọn chúng bị vây nhốt trong vùng đất hoang vu kia, tuy nhiên những linh dược, khoáng vật trên mặt đất là gì?” Rinka gật đầu nói, sau đó cô hỏi với giọng hiếu kỳ.
Ở sâu bên vùng đất hư giới, khác hẳn với vẻ hoang vu giống như đất chết ở bên thực giới, vùng hư giới có đồng cỏ xanh tươi, có con suối uốn lượn và thác nước đang chảy mạnh phảng phất như đang giận trút cơn giận của tự nhiên lên bề mặt đất, rừng cây xanh tươi kéo dài hàng trăm km, hoang mạc với những loài cây và huyễn ảnh là thú vật hình bọ cạp, hình rắn rết dữ tợn đầy xương xẩu.
Giữa từng khu rừng có tiếng thú hống vọng ra tận chân trời làm cả bầy huyễn ảnh hỗn loạn, đủ loại hình thù từ sư tử, báo đốm khổng lồ, vượn đỏ với hơi thở bùng cháy nóng bỏng, từng loài chim với hình dạng đặc thù nguy hiểm như chứng minh chúng đến từ thời đại hồng hoang nào đó.
Rất nhiều, càng đi xa hơn pháp thuật của Thanh Vũ càng không ổn định và hình ảnh thì mờ dần, Thanh Vũ không đi tới điểm cuối và cũng không rút ngắn được một chút khoảng cách nào với vết nứt màu đen ngòm ở trên bầu trời.
Chúng nhìn thật là gần nhưng lại ở xa đến thiên cổ!
“Một thế giới quá nguy hiểm.” Nguyễn Vu trầm giọng lên tiếng, ánh mắt chấn động tuy nhiên lại ẩn chứa một sự hưng phấn, được chiến đấu với huyễn ảnh mạnh rèn luyện bản thân là một chuyến đi không tệ chút nào.
“Có những huyễn ảnh chiến đấu vượt cấp.” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng nói.
“Trong bọn chúng cũng có thiên tài, thậm chí là huyễn ảnh có thể chất mạnh mẽ.” Vũ Hy gật đầu.
“Các loại khoáng vật kia có sử dụng được không nhỉ?” Lý Quỳnh Chi cười hỏi.
Nếu các vật bên hư giới cũng sử dụng được thì nghĩa là các huyễn ảnh kia cũng có thể đem về thực giới, khi đó Lý Quỳnh Chi có một ngàn lẻ một cách khiến bọn chúng thần phục, ngoan ngoãn nằm vẫy đuôi ở trong trang trại của cô.
“Ta e rằng tất cả chỉ là huyễn ảnh.” Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu.
“Rốt cuộc thì thế giới này rộng lớn bao nhiêu.” Vương Tinh khó hiểu hỏi.
“Ta không biết câu trả lời, nhưng chắc chắn nó rất lớn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng được.” Thanh Vũ lắc đầu nói. Mọi người gật đầu đồng ý vì bọn họ thấy rõ, pháp thuật của Thanh Vũ đảo một vòng ở bên trong, đi xa hơn mấy trăm km và còn di chuyển theo cả hình tròn, diện tích lớn kinh khủng, đủ loại hoàn cảnh môi trường xuất hiện ở bên trong.
Có núi lửa đang nổ tung, tạo ra từng đám mây tro bụi mang theo sức mạnh hủy diệt chiếm lấy bầu trời, có cả một con sông khổng lồ với những loài cá kinh khủng lớn mạnh và con sông thì không có điểm cuối, có từng vòi rồng đang gào thét phá tan bầu trời xé nát huyễn ảnh cản đường chúng.
Thậm chí có cả vực sâu, hiểm địa như rừng cây không lá âm u với sương mù đen tối nguy hiểm, một cơn bão màu vàng nhưng thật ra lại là hàng trăm triệu tia kiếm khí mạnh mẽ đang chém loạn, có vùng đất nguy hiểm bao phủ trong những ngọn núi treo lơ lửng ở trên bầu trời, có cả những loài sinh vật từ thời cổ đại, khủng long to hơn một trăm mét với đôi mắt màu đỏ hồng, Kỳ Lân một sừng với vảy giáp màu bạc mỹ lệ nhưng lại có khí tức kinh thiên, có quái thú một chân giẫm nát cả vùng đất rộng lớn trong mỗi lần nhảy, …
Một thế giới điên cuồng!
“Chúng ta chưa biết rõ gì về hư giới này, vì vậy ta cần một người thử nghiệm, tiến vào trong đó.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Để tôi đi thưa Giáo Hoàng.” Nguyễn Vu đứng lên rồi trầm giọng nói.
“Được, ông là người thích hợp nhất.” Thanh Vũ gật đầu đồng ý.
Rinka, Dieter, Richard, Lucas, Derek, Fergal, Fergus liền nhìn Nguyễn Vu với đôi mắt thăm dò, mấy người này cũng nghe về Nguyễn Vu, một Đại Tướng Quân nghỉ hưu nhưng đang sở hữu một đội quân trung thành tuyệt đối, và đội quân kia cũng không phải hạng xoàng, họ trải qua hàng trăm trận chiến đấu với tu sĩ, Tà Đồ, về khí thế và tinh nhuệ thì nhỉnh hơn Quân Đoàn Gaia, nhưng thua về số lượng.
Nguyễn Vu đi vào con đường xuyên tới Huyễn Linh Chiến Trường, Thanh Vũ sử dụng pháp thuật theo dõi Nguyễn Vu.
“Chúng ta vào trong thì sẽ xuất hiện ở bên thực giới.” Mặc Hàn bình tĩnh phân tích.
Mọi người gật đầu đồng ý vì nhìn thấy Nguyễn Vu đi ra từ một cánh cửa huyền bí lập lòe, Nguyễn Vu hít sâu một hơi và bắt đầu giãn gân cốt, chuẩn bị xông về phía hư giới, đối mặt với hàng trăm ngàn huyễn ảnh đáng sợ.
So với hư giới, thực giới nhỏ hơn nhiều, chỉ là một khoảng đất trống to lớn khoảng vài km, lâu lâu lại có những huyễn ảnh to lớn giống như con chuồn chuồn đâm sầm vào lằn ranh giới rồi ngất đi, chúng tạo ra âm thanh đùng đùng khó chịu, và nhất là khi Nguyễn Vu xuất hiện ở trong tầm mắt, chúng càng bạo loạn hơn nhiều lần.
“Pháp thuật của ngài không bị ảnh hưởng bởi tốc độ thời gian trôi.” Mặc Hàn nâng lông mày lên cao rồi nói, ông là người tinh tế và cũng có nhiều kiến thức nhất ở đây và cũng là người đang quan sát tỉ mỉ nhất.
“Đúng vậy, thật là lạ lùng.” Vũ Hy gật đầu nói.
“Chẳng lẽ tốc độ thời gian trôi vẫn như cũ, giống như ở bên này sao?” Vương Tinh hỏi tiếp.
“Chúng ta hãy kiểm nghiệm.” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng, sau đó sử dụng pháp thuật truyền âm vào cánh cổng huyền ảo để nói chuyện với Nguyễn Vu.
“Nguyễn Vu, ông cảm thấy thế nào?” Âm thanh của Thanh Vũ vọng vào tai Nguyễn Vu.
Nguyễn Vu bất ngờ nhưng ông liền trả lời: “Rất tốt, linh lực nồng đậm và thanh khiết hơn nhiều so với Tu Chân Giới, toàn thân tôi tràn đầy lực lượng và đương nhiên ngoại trừ đám côn trùng ồn ào ngoài kia.”
Nói xong, Nguyễn Vu cười và chỉ tay về phía ranh giới, cả bầy chuồn chuồn màu xám, các chân là lưỡi đao bén đang ra sức tấn công lằn ranh giới, tuy nhiên chúng vô vọng rồi.
“Bị một đám côn trùng vây nhốt có cảm giác gì?” Dieter cười hỏi.
“Tất nhiên là ghê, tôi chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh này.” Nguyễn Vu thoải mái trả lời.
“Haha, chúng tôi cũng đã ở trong hoàn cảnh của ông vào mấy tháng trước, nhưng lại không có lằn ranh giới kia bảo vệ và máu tươi thì cứ tạt vào mặt chúng tôi.” Dieter cười nói tiếp.
“Ồ? Hoàn cảnh của cậu tệ đến vậy sao?” Nguyễn Vu ngạc nhiên hỏi.
“Còn tệ hơn thế nhiều.” Dieter thở dài một tiếng rồi trả lời.
Mọi người im lặng trước cuộc đối thoại giữa hai người là Richard và Dieter, cách một thế giới nhưng họ vẫn cười nói bình thường chứng minh tốc độ thời gian giống nhau.
“Xem ra tốc độ thời gian là như nhau rồi.” Thanh Vũ nhàn nhạt kết luận.
“Nguyễn Vu, ông hãy tiến về phía hư giới thử xem.” Thanh Vũ ra lệnh cho Nguyễn Vu.
Mọi người thì có vẻ hơi thất vọng, nhất là Nguyễn Thanh, Vũ Hy, nghề nghiệp của họ cần thời gian lâu dài để học tập, và việc đó làm họ tiếc nuối.
Rinka, Richard, Dieter và mọi người không khá hơn là bao.
Phải chi thực giới có tốc độ thời gian nhanh hơn thì mọi người có thể để người vào trong đó sinh sống, vừa tránh xa khỏi đám huyễn ảnh đáng sợ vừa tu luyện hay học tập nhanh hơn nhiều so với thế giới bên ngoài.
Đáng tiếc là so với tính toán nhỏ nhặt để chiếm lợi ích của mọi người thì Hệ Thống thông minh hơn nhiều, hầu như là hoàn mỹ, xóa hết những thứ lỗi lầm không đáng có.
“Vâng!” Nguyễn Vu bình tĩnh gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn, ông cầm thanh chiến phủ to lớn, hơi thở kéo lên cao, linh lực ầm ầm tạo nên một trận gió mạnh gào thét thổi bay cát bụi, Nguyễn Vu bước vào bên hư giới, vượt qua làn ranh giới phân chia đất trời.
Ngay tại thời khắc đó, pháp thuật chiếu hình ảnh của Thanh Vũ hơi rung động một chút, và hình ảnh của Nguyễn Vu cùng các huyễn ảnh thì mờ dần và nhanh hơn.
Mặc Hàn kinh ngạc thốt ra: “Thời gian trôi thay đổi rồi!”
“Đúng là thế, khi Nguyễn Vu bước vào hư giới thì đã kích hoạt một thứ gì đó.” Nguyễn Thanh gật đầu nói.
“Vậy là chỉ ở hư giới mới có tốc độ thời gian trôi gấp năm mươi lần, Nguyễn Vu đã kích hoạt Huyễn Linh Chiến Trường, từ giờ trở về sau, hư giới và thực giới sẽ khác biệt.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, pháp thuật không nhìn thấy Nguyễn Vu nữa, và lằn ranh giới thì mờ nhạt đến mức không thể tiếp tục quan sát hư giới nữa.
Thanh Vũ điều khiển pháp thuật vượt qua ranh giới mới có thể tiếp tục dõi theo hình ảnh của Nguyễn Vu.
Mọi người chăm chú, đôi mắt lặng lẽ nhìn để xem thế giới thần kỳ này còn có những gì mà họ chưa biết đến.