Tử Mộ Thú, chủng tộc hung thú bá chủ của Tử Mộ Sâm Lâm, sự đáng sợ của chúng nằm trong khả năng sử dụng tử khí từ xác chết, đó là phương thức tấn công và giết chết kẻ địch của Tử Mộ Thú.
Nói theo một cách nào đó, tử khí còn mạnh mẽ hơn tà khí về mức độ phá hoại. Tà khí dễ dàng ăn mòn, áp đảo linh lực thông thường, còn tử khí thì nghiền nát chúng.
Một cái khá hòa hoãn, một cái thì mạnh bạo. Không thể phân biệt được đâu là khí mạnh nhất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mọi người lắng nghe tiếng bước chân nặng nề vọng ra từ đằng sau thú triều, một con quái vật lớn đang đi với tư thế hiên ngang, đứng trên tất cả hung thú, thân hình to lớn của nó phản chiếu ở bên trong hai con ngươi của mọi người.
Tử Mộ Thú!
Thân thể lớn hơn ba mươi mét, những đường cong của cơ bắp, nó cuồn cuộn và chứa đựng thứ lực lượng thân thể đáng kinh ngạc, bốn vó chân to trông như cột thép cứng cáp không thể bị phá hủy, khuôn mặt thuộc về loài trâu đất nhưng lại dữ tợn hơn nhiều, cặp sừng chỉ thẳng lên trời và lóe lên ánh sáng lạnh giá, hai con ngươi u ám lạnh lùng nhìn thẳng vào Đinh Ngọc Thạch.
Ầm! Ầm! Ầm!
Không chỉ dừng lại ở đó, một ít tiếng bước chân vang lên cùng với Tử Mộ Thú dẫn đầu, bọn chúng cũng là Tử Mộ Thú nhưng phát ra linh áp yếu kém hơn so với con dẫn đầu rất nhiều, số lượng lên đến hơn hai mươi con, cảnh giới gần ngang bằng với các Trưởng Lão của Khai Sơn Tông.
Không thể không thán phục trước lực lượng tích tụ qua nhiều năm tháng, mặc dù hơn mười Trưởng Lão chết trong trận chiến với thú triều nhưng lực lượng còn sót lại của Khai Sơn Tông vẫn lớn mạnh, mấy chục Trưởng Lão cảnh giới Kết Đan kỳ.
Bọn họ đứng từ xa nhìn bọn Tử Mộ Thú yếu kém, đó chính là kẻ địch của các Trưởng Lão.
Hai cỗ sức mạnh lớn nhất của trận chiến hiện thân, nó là một dấu hiệu cho thấy trận chiến tàn khốc này đang đi đến gần kết thúc.
“Gừ!” Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan hậu kỳ hống lớn, tiếng hống áp đảo mọi âm thanh xung quanh, tất cả hung thú đều cúi thấp đầu trong khi nhìn đến Tử Mộ Thú, đây là cường giả số một của Tử Mộ Sâm Lâm, bọn chúng đang sinh sống dưới khe hở của Tử Mộ Thú.
“Gừ!” Hơn hai mươi Tử Mộ Thú khác cũng hét dài, tạo ra một uy thế mạnh bạo lấn áp cả sĩ khí của tu sĩ.
Nhận thấy linh áp đáng sợ phát ra từ Tử Mộ Thú, nhiệt huyết của mọi người liền lạnh lẽo, nội tâm bắt đầu cảm thấy hoảng sợ vì cái chết đang đứng trước mặt của bọn họ, cách bọn họ chưa đến hai trăm mét.
“Các vị Thái Thượng Trưởng Lão, mời các vị xuất thủ!” Đinh Ngọc Thạch ngưng trọng nhìn số lượng chiến lực thua kém Tử Mộ Thú, thế là Đinh Ngọc Thạch bình tĩnh lên tiếng.
Giọng nói chứa đựng linh lực giúp nó truyền ra xa, chạy đến vùng đất bí mật của Khai Sơn Tông, và rồi một ít luồng áp lực bỗng dưng phóng lên cao, các tu sĩ đang hoảng hốt lập tức vui mừng vì biết Đinh Ngọc Thạch vừa nhắn tin cho ai.
Thái Thượng Trưởng Lão!
Một loại tồn tại thua kém Tông Chủ nhưng địa vị lớn hơn Trưởng Lão bình thường rất nhiều, bọn họ tuổi tác đã cao nên từ bỏ chuyện vụn vặt của Khai Sơn Tông, quy ẩn ở khu vực quan trọng, linh khí sung túc để tập trung tu luyện.
Vù! Vù! Vù!
Ba luồng gió thổi mạnh đến trước mặt mọi người, bọn họ mở to mắt ra nhìn ba ông lão, người nào cũng có râu tóc trắng phiếu, khí chất bất phàm, tựa như người đã cắt đứt trần duyên, từ bỏ thế tục, người trông như vậy chẳng khác nào thế ngoại cao nhân!
“Ba vị Thái Thượng Trưởng Lão!” Một đệ tử của Khai Sơn Tông nói với vẻ mặt cuồng nhiệt.
“Ba vị, Khai Sơn Tông đang đứng trước nguy cơ hủy diệt!” Đinh Ngọc Thạch nhìn ba người, lời nói ngắn gọn.
“Tông Chủ vất vả rồi, hãy để chúng ta giúp đỡ Tông Chủ vượt qua kiếp nạn lần này, Khai Sơn Tông vĩnh tồn!” Ba người cùng nhau lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thú triều.
“Tốt lắm! Hôm nay Khai Sơn Tông dốc toàn bộ lực lượng tham chiến, tiêu diệt thú triều, cứu lấy lê dân bách tính!” Đinh Ngọc Thạch nghe xong, ông cười to, tiếng cười bùng nổ khiến bầy hung thú cảm thấy không tốt.
“Giết!” Vừa cười xong, Đinh Ngọc Thạch liền rat ay trước, hai bàn tay nâng hai ngọn núi hư ảo lớn đập tới thú triều, ông chọn mục tiêu là Tử Mộ Thú dẫn đầu.
“Giết!” Ba Thái Thượng Trưởng Lão, hơn mười Trưởng Lão khác cũng bắt kịp nhịp độ, bọn họ từng chiến đấu bên cạnh nhau, sống sót ra nhiều tình cảnh khó khăn nên hợp tác rất hoàn hảo.
Ầm! Ầm! Ấm
Mấy chục pháp thuật phóng giữa không khí, các ánh sáng hoa lệ nhưng lại đáng sợ, bọn thú triều chịu đựng trực tiếp đòn tấn công phủ đầu của Khai Sơn Tông.
“Giết!” Các đệ tử của Khai Sơn Tông cũng hò hét, điều khiển pháp bảo, phù chú tấn công.
Tử Mộ Thú đứng đầu cố sức rống lớn, nó lao nhanh tới Khai Sơn Thành, ngăn chặn công kích của Đinh Ngọc Thạch, cả hai lập tức lao đầu vào chiến đấu với nhau.
Các Trưởng Lão cũng không nhờ vào đại trận hộ tông nữa, bọn họ lao ra ngoài đại trận, chọn lấy mục tiêu là Tử Mộ Thú rồi ra sức đánh giết.
Bầy thú triều giống như một mũi khoan nhọn đâm tới Khai Sơn Thành, cả hai bên lâm vào trận chiến gian khổ, ngươi chết ta sống!
…
“Trước mặt của chúng ta là Khai Sơn Thành!” Lý Duy Mạnh bồn chồn nói, ông đang đứng trên lưng Lam Sương Thiên Điểu và chỉ đường cho nó bay.
Đi được một khoảng cách xa, Lý Duy Mạnh xác định rằng mọi người gần tới Khai Sơn Thành rồi.
“Không biết trận chiến thế nào rồi!” Lý Duy Mạnh cứ tiếp tục bẩm lẩm với khuôn mặt lo lắng, hận không thể đứng ở đó sát cánh bên Khai Sơn Tông.
“Đừng quá lo lắng.” Không Yên bình tĩnh an ủi một câu.
Khai Sơn Tông nổi danh giữa thế lực một sao chứng tỏ thực lực của tông môn này không hề yếu kém chút nào, thú triều không thể phá vỡ Khai Sơn Tông trong thời gian ngắn ngủi được.
Không Yên là người đứng đầu của Không Vũ quốc nên có thể đoán ra số tu sĩ ẩn trong tối của Khai Sơn Tông.
“Tôi không thể ngăn cản bản thân lo sợ được.” Lý Duy Mạnh thở dài trả lời.
“Tôi có thể hiểu cảm giác của anh.” Không Yên cười gật đầu, hai người trò chuyện trong suốt chuyến đi để tìm hiểu sâu hơn về Khai Sơn Tông, học tập cách thức quản lý của thế lực khác, sàng lọc ra đặc điểm tốt của bọn họ rồi chuyển hóa thành của mình, đó là một cách tiến bộ nhanh nhất.
“Tại sao các tu sĩ khác không giúp đỡ Khai Sơn Tông vậy?” Hắc Tinh hỏi khẽ, vấn đề mà cậu ta không hiểu nhất nằm ở đây, xung quanh Khai Sơn Tông có mấy thế lực một sao, nhưng các tu sĩ đó không phái ra cường giả để giúp đỡ Khai Sơn Tông.
“Hiện giờ, các thế lực xung quanh đều đề phòng lẫn nhau, bọn họ đang quan tâm đến Trúc Cơ Cốc nên không muốn giúp đỡ Khai Sơn Tông chúng tôi.” Lý Duy Mạnh cười khổ.
Ai cũng suy nghĩ cho bản thân họ, việc cử viện binh đến chiến trường chống lại thú triều sẽ giảm suy giảm thực lực của bọn họ, nên không một ai vui vẻ làm chuyện đó, họ chỉ cử mấy đệ tử không nổi bật đến giúp đỡ Khai Sơn Tông cho có lệ mà thôi.
Cho dù Khai Sơn Tông có bị hủy diệt thì Yêu Nguyệt Tông, thế lực hai sao đang quản lý vùng đất rộng lớn cũng sẽ phái tu sĩ đến ngăn cản tai nạn từ thú triều, nên các thế lực một sao gần đây có vẻ khá nhàn hạ.
“Bọn họ không quan tâm đến mạng sống của người dân ở Khai Sơn Tông à?” Dương Khả bất bình nói.
“Bọn họ có quan tâm, nhưng chỉ quan tâm khi Khai Sơn Tông bị hủy diệt và làm thế nào để chia cắt lãnh địa của Khai Sơn Tông.” Lý Duy Mạnh lại thở dài, vẻ mặt sầu muộn, ông nhớ rằng ngày trước Khai Sơn Tông cũng từng chia cắt lãnh địa của thế lực khác, giờ đây quả báo đã gõ cửa Khai Sơn Tông rồi.
“Đó là Khai Sơn Thành!” Trong lúc nói chuyện, Lam Sương Thiên Điểu vượt qua khoảng cách lớn, mọi người nhìn thấy ba ngọn núi khổng lồ xếp theo hình tam giác, và có mấy ngàn linh áp lan tỏa từ phía đó, ngoài ra còn có sát khí, tiếng kêu gào và tiếng rống của hung thú, tất cả đang giao hòa lẫn nhau tạo nên cảnh tượng máu tanh.
“Không! Thái Thượng Trưởng Lão!”
“Giết!”
“Giết!!!!”
“Thái Thượng Trưởng Lão tự bạo giết chết ba Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan trung kỳ, chúng ta không được phụ sự hi sinh của ông ấy, giết bọn chúng, giết sạch bọn chúng!” Các tu sĩ hét lớn, bọn họ nhào ra khỏi tường thành rồi chém giết trực diện với hung thú vì đại trận hộ tông vừa bị vỡ nát vì Đinh Ngọc Thạch sử dụng hết số linh thạch bổ sung cho đại trận.
Khai Sơn Tông đang dần chết đi! Kho chứa rỗng tếch, các đệ tử thì đang chết mòn, một ít tu sĩ ngoại lại bắt đầu tính đến con đường chạy trốn.
Định Ngọc Thạch đẫm máu liều mạng với Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, vì nó có thiên phú mạnh mẽ nên lực chiến ngang với Kết Đan đỉnh phong khiến Đinh Ngọc Thạch thua kém, và càng tồi tệ hơn khi mất đi nguồn sức mạnh gia trì cho ông là đại trận hộ tông.
“Xin các vị giúp đỡ Khai Sơn Tông, Lý Duy Mạnh này nguyện làm trâu, làm ngựa để báo đáp.” Nhìn thấy tình cảnh xấu của Khai Sơn Tông, Lý Duy Mạnh đột nhiên quỳ gối về phía Thanh Vũ và mọi người, giọng nói có chút tuyệt vọng.
“Ông là người dân của Khai Sơn Tông?” Thấy Lý Duy Mạnh không màng đến tôn nghiêm của một Chân Nhân, quỳ gối cầu xin người khác giúp đỡ cho Khai Sơn Tông, Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, tôi là dân bản địa, lúc sáu tuổi được đệ tử của Khai Sơn Tông chọn trúng, dẫn về Khai Sơn Thành bắt đầu tu luyện, đến nay đã qua một trăm bảy mươi hai năm, Khai Sơn Tông là ngôi nhà duy nhất của tôi, tôi không thể đứng nhìn nó bị phá hủy bởi hung thú được.” Lý Duy Mạnh nhỏ giọng trả lời, vì còn bị ảnh hưởng bởi vết thương từ trận chiến với Cuồng Phong Thú, và sự kích động mạnh, máu tươi tràn ngược lên miệng của ông.
“Anh Thanh Vũ, chúng ta nên giúp đỡ Khai Sơn Tông.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói với Thanh Vũ.
Dương Khả, Tiêu Mị hay Hoa Linh đang ăn kẹo ngọt cũng đưa đầu nhìn Thanh Vũ, ánh mắt chờ mong câu trả lời.
“Được thôi, nếu ông đã thành khẩn đến vậy thì ta cũng không thể từ chối, còn chuyện báo đáp thì miễn đi.” Thanh Vũ cười nhạt nói trong khi nhìn Lý Duy Mạnh.
“Cảm ơn ngài!” Lý Duy Mạnh lại cúi đầu.
“Lâm Phong, Không Yên, Hắc Tinh, ba người xuống đó tham chiến, Dương Khả, Tiêu Mị thì ở trong tường thành, đừng tham dự vào trận chiến làm gì.” Thanh Vũ bình tĩnh ra lệnh.
“Vâng!” Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh gật đầu.
“Còn hai người thì sao?” Dương Khả hiếu kỳ hỏi, cô và Tiêu Mị mới đạt Nhị Dương đỉnh phong, không góp được bao nhiêu sức lực trong cuộc chiến với quy mô lớn cỡ này, nên hai người hiểu mệnh lệnh của Thanh Vũ đang bảo vệ họ.
“Tất nhiên là đi gặp kẻ bắt đầu mọi chuyện rồi.” Thanh Vũ thản nhiên nói, đôi mắt nhìn về phía Tử Mộ Sâm Lâm, bỏ qua thú triều, bỏ qua mấy chục Tử Mộ Thú và cường giả của Khai Sơn Tông, hắn đang nhìn xa hơn nữa, thẳng đến tận cùng, trung tâm của Tử Mộ Sâm Lâm.
“Em cũng cảm nhận được phải không?” Thanh Vũ chuyển dời ánh mắt nhìn Ngọc Trang.
“Vâng, có một linh áp mờ nhạt đang ở giữa Tử Mộ Sâm Lâm, nó là tồn tại mạnh nhất của Tử Mộ Thú.” Ngọc Trang nghiêm túc trả lời.
“Chúng ta đi gặp nó một lần nhỉ?” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Nó tạo ra nhiều sát nghiệp, chúng ta nên diệt trừ nó.” Ngọc Trang lạnh lùng nói.
“Được thôi, đánh giặc thì bắt vua trước, đây là một cách hiệu quả nhất để giải quyết thú triều.” Thanh Vũ cười nhẹ nói.
Lý Duy Mạnh nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người, ông ta cũng nhìn sang Tử Mộ Sâm Lâm nhưng chỉ thấy toàn cây cối cao lớn, lớp vỏ thì sần sùi, chẳng hề cảm nhận được một sinh vật nào mạnh như hai người nói cả.
Thế nhưng Lý Duy Mạnh tự biết thân biết phận, ông ta im lặng từ đầu đến cuối. Lúc nhìn thấy tràng cảnh đồ sộ, máu me khốc liệt thì Lý Duy Mạnh cho rằng Thanh Vũ và những người khác sẽ e sợ và từ chối nên ông lại tiếp tục cắn răng nhờ vả, ông không ngờ rằng Thanh Vũ vẫn đồng ý, lại còn cảm nhận ra thật sự đứng sau mọi chuyện nữa chứ, phần năng lực thần bí khiến ông cẩn thận hơn trong việc giao tiếp và ứng xử.
“Đi thôi.” Thanh Vũ bình thản nói.
Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh cùng với Lý Duy Mạnh gật đầu, bốn người lao thẳng vào chiến trường ác liệt rồi cứu người, đánh giết hung thú nguy hiểm, còn Dương Khả, Tiêu Mị hay dẫn theo Hoa Linh đứng ở tường thành, phụ trách giúp đỡ, cứu người bị thương.
Vù!
Lam Sương Thiên Điển vỗ đôi cánh bay ngang qua thú triều, không ai nhận thấy sự xuất hiện của Lam Sương Thiên Điểu, nó bay xuyên suốt qua khu rừng, mục tiêu là nơi trung tâm, nơi bắt nguồn của thú triều.