“Giáo Hoàng… mạnh kinh khủng!!” Vương Tinh nuốt một ngụm nước bọt, trừng to hai mắt nhìn cảnh tượng ở ngoài kia.
“Thật đáng sợ!” Richard ngưng trọng lẩm bẩm.
“Derek Phó Đoàn Trưởng bị đánh bại rồi?” Những thành viên của Quân Đoàn Gaia đang quan sát trận chiến cũng ngây người.
Derek không hề yếu chút nào, ngược lại ông còn là một kẻ địch khó chơi đối với bất kỳ một người nào ở đây vì năng lực tiến hóa tái sinh cấp tốc, chỉ cần Derek còn năng lượng thì ông ta gần như không thể bị đánh bại.
Ấy thế mà, đứng trước một đòn thần thông của Thanh Vũ, Derek không có một chút xíu lực lượng phản kháng, mọi thứ từ pháp thuật, Thánh Thật hay thần thông Chân – Cuồng Sát Trảm cũng yếu như chiếc lá lúa.
Vừa chạm phải Thánh Thương Phong Ma liền tan vỡ thành bụi phấn, chẳng thể cản được thần thông của Thanh Vũ đến một giây ngắn ngủi nữa.
“Một trận chiến khá thú vị.” Thanh Vũ cười nhẹ trong khi phất tay lên cao, xóa bỏ thần thông của chính mình.
Thánh Thương Phong Ma bắt đầu tan vỡ thành nhiều mảnh linh khí thuần khiết, chúng tiêu tán ở trong không khí như chưa bao giờ tồn tại.
Derek rơi xuống từ giữa lòng bàn tay khổng lồ, với một đôi mắt vẫn còn in sâu vẻ kinh hãi, chứng tỏ ông ấy cũng gặp phải đả kích rất lớn đến mất đi sự khống chế thân thể và tinh thần của ông đang lâm vào trạng thái mê mang.
Ầm!
Derek mạnh bạo đập vào mặt đất rồi nằm yên ở đó, Thanh Vũ nhìn thoáng qua Derek rồi không để ý đến nữa, Derek dám to gan khiêu chiến cả Giáo Hoàng thì nên nhận một chút trừng phạt, Thanh Vũ không ra tay giết hại Derek vì đó là một giới hạn không thể bị vượt qua.
Đối với Quang Minh Giáo Đình, sinh mệnh là thứ cao quý nhất ở cõi trần gian này, một khi Thanh Vũ coi sinh mạng của kẻ khác là thứ vô giá trị thì đó là một điều đáng hổ thẹn, Thanh Vũ sẽ không còn tư cách đứng ở địa vị cao nhất của Quang Minh Giáo Đình vì hắn không xứng đáng.
“Derek!” Richard lo lắng kêu một tiếng rồi vội vàng chạy lại gần để kiểm tra tình trạng của Derek.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Vương Tinh thì khom người chào với Thanh Vũ ngay khi Thanh Vũ tiến lại gần phòng tuyến của Quân Đoàn Gaia.
“Giáo Hoàng!” Hơn một ngàn thành viên của Quân Đoàn Gaia đồng thanh chào hỏi.
Hống!
Tiếng thú gầm gừ vọng đến từ bên ngoài làm mọi người tập trung vào chiến trường ở trước mặt, nguồn linh áp kinh khủng phát ra từ Thanh Vũ đã tản đi mất, đám quái vật tiếp tục gào thét tấn công Quân Đoàn Gaia vì bọn chúng không bị linh áp kia đè tới ngạt thở nữa.
“Bách Thánh Trảm!” Hàng chục vầng Mặt Trời treo cao ở đỉnh đầu của mười Bách Thánh Trận, chúng biến thành một thanh kiếm sáng chói rồi chém thẳng xuống, mạnh mẽ vô cùng.
“Ngũ Hành Thánh Thuật!” Các ký hiệu huyền ảo trôi nổi giữa trời cao, bọn chúng nhiều đến chẳng thể nào đếm xuể, lít nha lít nhít, chúng hội tụ với nhau rồi chuyển hóa thành những vòng tròn pháp thuật rực rỡ đủ loại màu sắc, ngọn lửa bùng cháy xông thẳng thiên khung, hàng trăm cột đất nhọn hoắc đâm thủng thân thể của lũ quái vật, dòng lũ nước cuốn tới nhấn chìm chúng vào sự chết chóc…
“Gia cường sức mạnh!” Một Bách Thánh Trận vừa sử dụng kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, bằng một loại tốc độ vượt trội đám quái vật, người khổng lồ màu trắng pha lẫn một chút ánh vàng kia trực tiếp xông thẳng ra bên ngoài, một khiên lớn đập xuống giết chết nhiều quái vật, một kiếm chém xuống quét ngang cả vùng đất lớn. Người khổng lồ này cực kỳ nhanh nhẹn, nghiền nát bọn quái vật như đang chơi đùa.
“Nhị Dương Thánh Thuật – Kim Dương Kiếm!” Một thanh kiếm sáng rực to hơn năm mươi mét chém thẳng xuống giữa bầy quái vật, chém nát mọi thứ cản đường thành hai nửa rồi nổ tung, vụ nổ tạo nên một cơn địa chấn mạnh và hủy diệt tất cả mọi vật ở gần đó.
“Dù bọn họ vừa mới tới Huyễn Linh Chiến Trường nhưng biểu hiện của họ rất tốt.” Thanh Vũ nhẹ nhàng đánh giá Quân Đoàn Gaia sau khi xem bọn họ chiến đấu.
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Richard trở về khu vực phòng tuyến của Quân Đoàn Gaia, ông còn vác theo Derek vẫn đang mê mang bất định.
“Giáo Hoàng, Derek Phó Đoàn Trưởng có tính tình nóng nảy, nghĩ gì làm đó, nếu Derek có gì không phải xin Giáo Hoàng hãy rộng lượng bỏ qua cho anh ta.” Richard khẽ nói trong khi nhìn Thanh Vũ.
“Richard, ông yên tâm đi, bản tính của Derek không xấu, ta biết về Derek cũng khá lâu rồi.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời, tư thái thong dong không để chuyện Derek khiêu chiến bản thân vào trong lòng.
Nếu như ở một thế lực khác, không phải tổ chức như Quang Minh Giáo Đình, hành động ngang ngược không biết cao thấp của Derek được xem là một tội danh lớn, thậm chí có thể bị giết chết và những người ở gần sẽ đứng yên tại chỗ để xem chuyện vui, cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Tuy nhiên, Quang Minh Giáo Đình sẽ giống như những thế lực khác ư?
]
Đáp án không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Richard thở phào nhẹ nhõm, nội tâm đang căng thẳng cũng thoải mái hơn nhiều vì câu trả lời khoan dung của Thanh Vũ.
Hầu như, từ khi quen biết Giáo Hoàng đến giờ phút này, Richard chưa từng nhìn thấy Thanh Vũ nổi giận với bất kỳ ai, sự độ lượng của Giáo Hoàng làm những thành viên trong Giáo Đình khâm phục và ngưỡng mộ.
Sự thông thái ở về giao tiếp lẫn quan tâm mọi người của Giáo Hoàng giống như một vầng hào quang mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn, theo bọn họ nghĩ, loại tính cách kia chỉ được nhìn thấy ở con người hiểu biết sâu rộng, kiến thức uyên thâm, và loại người kia đều cao tuổi cả rồi, vậy càng chứng minh sự chững chạc của Thanh Vũ khi hắn vừa mới bước qua tuổi hai mươi không bao lâu.
“Giáo Hoàng, ngài có thể…” Richard nhìn sang Derek, ông ấy thấp giọng nói ra.
“Derek không sao cả.” Thanh Vũ thấy rõ vẻ mặt lo toan của Richard, thế là Thanh Vũ mỉm cười lên tiếng trong khi bước tới gần Derek.
“Nhưng mà anh ta có vẻ không ổn cho lắm.” Richard vẫn cắn răng lên tiếng, đúng như Richard suy đoán về thất bại một cách thảm hại của Derek trước Giáo Hoàng, và Derek đang đón nhận cơn đau vì nhận ra sự thật phũ phàng kia, sức mạnh giữa hai bên không cùng một đẳng cấp.
Sợ là Richard cũng chẳng thể tốt hơn Derek là bao nếu bị đánh bại giống như Derek.
May rằng Richard chưa hề nghĩ đến việc khiêu chiến Thanh Vũ, một hành động Richard chắc chắn không bao giờ làm vì Richard đã coi Thanh Vũ là một người đáng kính trọng, lại còn là ân nhân cứu mạng của Richard nữa.
“Này, Derek, tỉnh lại đi, đừng làm Quân Đoàn Trưởng của anh lo lắng chứ.” Thanh Vũ cười lên tiếng, một tay đặt lên vai Derek với một lực lượng vừa phải.
“A!” Derek kêu khẽ một tiếng vì cảm thấy cơn đau truyền đến từ vùng vai, sau đó Derek trở lại như bình thường, vẻ mặt ông vẫn còn hơi hoang mang nhìn Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng…” Derek hồi hộp nói, một người gan to như ông cũng phải sợ Thanh Vũ, chứng tỏ ở trong lòng Derek đã công nhận Thanh Vũ và bắt đầu kính trọng Thanh Vũ hơn xưa.
Hay nói đúng hơn, Derek bị đánh cho bầm dập đến chủ động nhận thua!
“Được rồi, ta không tính toán với anh về chuyện vừa xảy ra đâu.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã tha thứ cho tôi, tôi sẽ cố gắng hơn nữa để báo đáp lại ân tình của ngài dành cho mọi người.” Derek chân thành nói trong khi cúi đầu.
“Richard Đoàn Trưởng, cảm ơn ngài ủng hộ tôi thực hiện nguyện vọng.” Derek quay sang cười nói với Richard.
“Anh không sao thì tốt rồi, Quân Đoàn Gaia còn phải nhờ cậy vào anh rất nhiều.” Richard nở nụ cười tự nhiên và cất tiếng nói trả lời Derek.
“Tôi hiếu kỳ tại sao anh lại mất thần khi thua Giáo Hoàng vậy?” Richard bỗng dưng hỏi.
Derek nghe vậy, ông ta trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Tôi sửng sốt trước thần thông của Giáo Hoàng, nó thật hào hùng và mỹ lệ, tựa như tôi đang đối mặt với một thứ không thể bị vượt qua được.”
“Vậy sao?” Richard suy tư sau khi nghe câu trả lời từ Derek, đúng là thần thông kia rất nguy hiểm, tuy nhiên Richard còn cảm nhận được một sự nguy hiểm lớn hơn còn ẩn sâu trong Thánh Thương Phong Ma đó.
Một khi sự nguy hiểm tiềm ẩn kia bộc phát thì Richard chưa từng gặp một người nào đủ sức sống sót sau thần thông Thánh Thương Phong Ma.
Thậm chí là Hồng Y Giáo Chủ Mặc Hàn, Ngạc Thiên Quang hay Lilith và Linda cũng không được!
Ít nhất thì tính theo thực lực của bọn họ vào hai trăm ngày trước khi tham gia vào buổi huấn luyện tàn khốc là vậy.
“Vương Tinh, ngươi ở đây làm gì thế?” Thanh Vũ nhìn Vương Tinh rồi hỏi.
Vương Tinh là người thế nào, Thanh Vũ hiểu rõ hơn mọi người ở Giáo Đình vì biết Vương Tinh từ khi Giáo Đình vừa thành lập, một kẻ luôn lười biếng, ăn nhiều cho mập thây lại chạy đến vùng đất nguy hiểm với tỉ lệ tử vong cực cao sao?
“Thưa Giáo Hoàng, tôi vừa kiểm tra đám Linh Mộc xong và được Nguyễn Thanh Đường Chủ nhở vả chuyển đan dược cho Quân Đoàn Gaia sử dụng, đó là Thanh Tâm Đan, giúp cho bọn họ không bị suy nghĩ tiêu cực quấy rầy, củng cố tinh thần cho vững vàng hơn trước đợt huấn luyện rất khắc nghiệt.” Vương Tinh nhẹ nhàng trả lời, thần thái thản nhiên đối mặt với Thanh Vũ.
Người không quen thuộc với Thanh Vũ còn sợ Thanh Vũ vì sức mạnh khổng lồ do Thanh Vũ thể hiện trong những cuộc chiến, thế nhưng Vương Tinh còn lạ mặt với Thanh Vũ sao?
Vương Tinh cho rằng không cần thiết lo sợ Giáo Hoàng làm gì cho mệt mỏi, Vương Tinh từng đột kích Thanh Vũ nhưng rồi giờ phút này hắn đang làm một Đường Chủ!
Còn sự khoan dung nào lớn hơn thế không chứ?
Đổi lại là Vương Tinh khi bị tấn công đột ngột, hắn sẽ cho kẻ đánh lén ấy biết thế nào là lễ độ.
“Còn nữa, tôi muốn bàn bạc với Quân Đoàn Trưởng kỹ càng hơn về kế hoạch bảo vệ rừng Linh Mộc.” Vương Tinh nghiêm túc nói tiếp.
Quân Đoàn Gaia đang không tự tin lắm, bọn họ đã đánh giá thấp áp lực ở Huyễn Linh Chiến Trường, và ở tương lai về sau, Quân Đoàn Gaia sẽ không thể bảo vệ rừng Linh Mộc mỗi phút, mỗi giây được, còn bọn quái vật thì bị Linh Mộc – một loại cây chân thực xen lẫn giữa hằng hà sa số thứ hư ảo, chúng không cưỡng lại sức hấp dẫn này đâu, thậm chí là chúng còn cảm nhận Linh Mộc dù Linh Mộc đang ở trong một trận pháp do Mặc Hàn bố trí.
Trận pháp kia có tác dụng che lấp sự tồn tại, giữ cho số linh khí từ Linh Mộc không tản mát ra bên ngoài.
Chẳng trách các thành viên của Quang Minh Giáo Đình luôn luôn bị đám quái vật tấn công dù bọn họ không trêu chọc chúng.
“Vương Tinh Đường Chủ, tôi nghĩ anh không nên để số Linh Mộc kia phát triển hơn năm năm vì sức hấp dẫn kia lớn tỷ lệ thuận với tuổi thọ của Linh Mộc, Quân Đoàn Gaia sẽ thất bại trong việc bảo vệ khu rừng.” Richard nghiêm giọng nói ra.
“Tôi hiểu, vì vậy tôi đề nghị là hãy để ít nhất một trăm Linh Mộc tiếp tục phát triển, Quân Đoàn Gaia sẽ nhận được năm phần mười số Linh Mộc đó, còn những Linh Mộc cấp một khác sẽ được chuyển về Thập Linh Hỏa thành, để chúng tự do sinh trưởng, cung cấp linh khí cho mọi người ở trong thành trì.” Vương Tinh bình tĩnh gật đầu đồng ý.
“Một đề nghị rất hợp lý, một trăm Linh Mộc thì diện tích bảo vệ sẽ giảm đi nhiều, dù là những thành viên dự bị của Quân Đoàn Gaia cũng có thể bảo vệ được chúng.” Richard thản nhiên nói ra.
“Thập Linh Hỏa thành chuẩn bị trồng Linh Mộc?” Derek ngạc nhiên nói.
Số linh khí ở trong không khí của Thập Linh Hỏa thành ít đến đáng thương cảm, chưa đủ cho một người tu luyện đến cảnh giới Nhị Dương kỳ chứ nói gì hơn hai mươi ngàn người cùng hấp thụ?
Nếu có Linh Mộc bổ sung linh khí thì quá tuyệt vời, đó là một điều mà tất cả mọi người ở đây công nhận!
Vẻ mặt của những thành viên Quân Đoàn Gaia trở nên sáng sủa vì nghe thấy tin tức đó, nồng độ linh khí của Huyễn Linh Chiến Trường khiến họ ao ước và thích thú, còn gì hơn khi Thập Linh Hòa thành – quê hương thứ hai của họ cũng có hoàn cảnh giống ở đây?
“Cần ít nhất hơn một tháng nữa để số Linh Mộc sinh trưởng đến tuổi thọ năm năm, cũng là Linh Mộc cấp một, khi đó chúng có thể chuyển hóa không khí, ánh sáng, nguồn nước thành linh khí.” Vương Tinh nhẹ nhàng nói ra.
“Chỉ một tháng nữa thôi sao? Thời gian ít hơn tôi tưởng nhiều lắm.” Derek giật mình nói.
“Đừng quá vui mừng, số Linh Mộc kia bằng với một Linh Mạch hạ cấp mà thôi, không đủ để cho tất cả người dân hấp thụ đâu.” Thanh Vũ bỗng nhiên nói ra, phá tan đi ảo tưởng của Derek và những người của Quân Đoàn Gaia.
“Giáo Hoàng nói đúng đó, nếu chúng ta muốn hơn nữa thì cần phải tiếp tục nỗ lực, bảo vệ số Linh Mộc, để chúng lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất, và một ngày nào đó, tôi tin chắc rằng Thập Linh Hỏa thành còn hơn cả Huyễn Linh Chiến Trường về nồng độ linh khí!” Richard lớn tiếng nói ra, mọi người ai cũng nghe rõ ràng lời nói của Richard và bị nội dung trong lời nói đó hấp dẫn, một dòng máu nóng chạy xuyên qua cơ thể bọn họ, dòng máu kia gọi là nhiệt huyết.
“Quả nhiên không hổ danh là Quân Đoàn Gaia, xóa đi sự thất vọng và vực dậy tinh thần của mọi người chỉ bằng một câu nói.” Thanh Vũ nghĩ thầm ở trong lòng.
Đang lúc sôi nổi của mọi người, Thanh Vũ đột ngột sử dụng một lá phù màu hoàng kim, lá phù bị thiêu cháy bởi linh lực và một vệt sáng màu hoàng kim bắn thẳng lên trời cao, tạo thành hình một vầng Mặt Trời to hơn năm mươi mét, vầng Mặt Trời tỏa ra tia sáng chiếu rọi xuống mặt đất.
“Đây là…” Vương Tinh bất ngờ nói ra.
“Quang Minh Phù!” Richard trầm giọng nói.
“Thứ được dùng để triệu tập những cường giả của Giáo Đình, bất cứ ai khi nhìn thấy nó cũng phải bỏ mọi việc đang làm và lập tức tiến về phía Quang Minh Phù.”
“Nhưng lá phù này không dành cho những người ở bên kia, Quang Minh Phù đang chiếu rọi tia sáng hoàng kim về phía vùng đất nguy hiểm của Quang Minh Giáo Đình. Tia sáng kia còn ẩn chứa một Quang pháp tắc đặc trưng của Giáo Hoàng.”
“Không lẽ, Giáo Hoàng đang triệu tập bọn họ?” Richard nói với vẻ mặt rung động.
“Bọn họ đã ở bên kia quá lâu rồi, hai trăm ngày.” Derek khẽ nói, hai con người hiện lên sự chờ mong.