Trận chiến này không kéo dài quá lâu, diện tích của sân đấu nhỏ, cho nên không có chổ để lui về sau nhiều, cuối cùng cô gái cầm song đao thắng hiểm một chiêu, nếu không có Hoàng Tinh Long ngăn cản chiêu đó thì người thành nên có lẽ đã chết.
“Trận đầu tiên, Diệu Anh chiến thắng!” Hoàng Tinh Long cao giọng tuyên bố.
Tiếng vỗ tay vang lên giống như sấm, ngoại trừ những thành chủ chỉ cười nhạt, thì hầu như tất cả người ở đây đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Trận chiến thứ hai, tuyển thủ có số thứ tự 3 chiến đấu với tuyển thủ có số thứ tự 4.” Hoàng Tinh Long nhìn đám đông đã háo hức, tiếp tục phân phó.
Kế tiếp, những trận đấu lần lượt diễn ra, hầu như tất cả tuyển thủ đều có tu vi ngang hàng nhau, hoặc có chênh lệch không đáng kể, vì thế họ đánh rất là ác liệt, từng tuyệt chiêu đều lấy hết ra, nhiều lần nhém xảy ra án mạng.
Cuối cùng, sau vài chục vòng đấu, thì đã tới lượt Không Huy lên sàn.
“Trận đấu kế tiếp, tuyển thủ có số thứ tự hai mươi hai và tuyển thủ có số thự tự hai mươi ba, mời hai người bước lên lôi đài.” Hoàng Tinh Long nói lớn.
Không Huy nhìn lại thẻ bài của mình, là số thứ tự 22, rồi hắn cười nhạt, bước từng bước tiến lên trên võ đài, tư thế hiên ngang cùng với nụ cười nhạt, tựa hồ hắn chính là người giỏi nhất lần này.
Sau khi bước lên trên võ đài, hai mắt Không Huy nhìn về phía trước, hắn thấy một nụ cười có chút quen thuộc, giống như là một con hung thú đang cười nhìn con mồi của mình, hai mắt Không Huy trợn to, đây không phải là Cù Minh Văn sao? Cái này quá hố cha đi, Cù Minh Văn lại có số thứ tự 23?
“Nhất định là nhầm rồi.” Trong lòng Không Huy hô to, cái này thật là bất khả tư nghị, tại sao lại có thể trùng hợp như vậy?
“Hê hê, tiểu tử mau quỳ xuống xin tha thì đại ca sẽ nhẹ tay với ngươi.” Cù Minh Văn nhìn về phía Không Huy, là tên tiểu tử này đã giơ cao chiến ý với hắn, không ngờ trận đầu tiên của hắn lại gặp, tên tiểu tử này tựa hồ quá xui xẻo đi?
“Ngươi-ngươi.” Không Huy chỉ tay hướng Cù Minh Văn, giận tím mặt, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng uy áp trên sàn đấu này, mà mục tiêu của Cù Minh Văn là hắn, người không ở trong trận đấu không cảm nhận được, áp lực quá khác xa khi trước.
Người ở dưới coi xem hai đối thủ đã lên sàn, hai người có khí chất khác xa nhau, căn bản không cùng một đẳng cấp, một người thiện chiến dũng mãnh, một người sống trong nhung lụa chỉ cần bị khí thế chấn động thôi là chiến ý đã biến mất gần phân nửa rồi.
Không Huy nghe được tiếng bàn luận, gần như một trăm phần trăm là không coi trọng hắn, sau đó hắn nghĩ đến biểu hiện thất thố của mình và vật phẩm mà cha của hắn chuẩn bị cho, lập tức Không Huy lấy lại tinh thần, tư thế hào hùng, nhìn Cù Minh Văn, cười nhạt nói:
“Cù tiểu nhi, mau mau qua đây bái kiến bổn thiếu gia, nếu không đừng trách bổn thiếu gia vô tình.”
Không Huy âm thầm cho mình một trăm điểm, lời thoại kết hợp thần thái này quá chuẩn xác, không uổng công hắn tập luyện nhiều ngày qua.
Cù Minh Văn nghe được, nụ cười càng nồng đậm, hắn làm tư thế định phóng ra, chuẩn bị đánh tới Không Huy.
Không Huy cảm nhận được nguy hiểm, một tay đặt trên túi trữ vật, một tay đề phòng.
“Hây da!” Cù Minh Văn hét lớn.
“Vào đây.” Tiếp theo là Không Huy hét.
Giữa bầu không khí nguy cấp này, có một thanh âm vang ra, thanh âm mang theo cảm giác cao cao tại thượng, giống như con người nhìn loài kiến hôi đang bò dưới đất.
“Thời gian đã tới, đã đến lúc ta xuất thủ.”
Kế tiếp thanh âm, là một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung, tay cầm một cái chiến phủ đang phát ra mùi máu tươi, uy áp giống như núi cao đè xuống toàn quảng trường, khí thế mạnh mẽ đến nổi gạch đá đều bị chấn phát ra từng âm thanh răng rắc.
Không Huy và Cù Minh Văn đột ngột dừng lại động tác, nhưng họ không suy nghĩ nhiều, đột nhiên nhô ra một tên phá hoại giây phút thiêng liêng giữa hai người đàn ông này, làm sao họ có FiIxV1Sr thể không giận giữ.
“To gan!” Không Huy cùng Cù Minh Văn cùng hét lớn, khi hai người hét xong, hai mắt không khỏi nhìn nhau một chút.
“Chết!” Thấy có người dám cả gan quát mình, thân ảnh trên không lạnh lùng nhìn hai người, một bàn tay vỗ xuống, ngưng tụ thành một bàn tay to đến che cả lôi đài, mang theo sức mạnh bá đạo tuyệt luân đè ép xuống.
“Không ổn.” Không Yên ở bên dưới, nhìn thấy cảnh tượng này, vượt quá sự phán đoán của hắn, thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt Không Huy, một thanh kiếm hiện ra trong tay rồi chém xuống, nhiệt độ của không khí lập tức giảm xuống nhanh chóng.
Ầm! Ầm!
Hai luồng sức mạnh đánh vào nhau, tạo ra một cơn gió mạnh phát tán ra xung quanh, làm cho mặt đất nứt nẻ, người ở gần đều bị đánh ra xa.
Trong khói mù kia, có ba thân ảnh văng ra ngoài, đó là ba người đang ở trên võ đài. Còn Hoàng Tinh Long đã biến mất, không ai thấy hắn ở đâu.
Giờ khắc này, thân thể của Không Yên nhốm đầy máu, đôi tay run rẩy, ở sau lưng là Không Huy và Cù Minh Văn, chỉ bị dư âm đánh trúng thôi đã chật vật không chịu nổi.
“Kết Đan cường giả.” Không Yên chăm chú nhìn thân ảnh kia, đó không phải là Nguyễn Vu sao?
Tại thời điểm này, người đứng được trong quảng trường chỉ có cường giả ở cảnh giới Trúc Cơ trở lên, người còn lại đều bị cuồng phong thổi bay ra ngoài xa.
“Ngươi muốn tạo phản hay sao?” Không Bá Hưng lạnh lùng nhìn Nguyễn Vu, thanh âm mang theo tức giận.
Những vị thành chủ ngơ ngác nhìn Nguyễn Vu, đại tướng quân muốn làm phản hay sao? Phải biết ở đây có một phần ba là theo phe của Nguyễn Vu, nếu họ đồng loạt ra tay thì một tràng chiến tranh thảm thiết sẽ xuất hiện, khi đó Không Vũ vương quốc cách diệt vong không xa.
Nguyễn Vu cười lạnh, nhìn Không Bá Hưng rồi nói: “Quốc vương bệ hạ, ta cũng không muốn làm phản, có điều ta đã đến Kết Đan kỳ tất nhiên sẽ không ở nơi nhỏ bé này làm gì nữa.”
“Vậy thì ngươi cứ việc đi, tại sao lại làm ra chuyện này?” Không Thiên Hà nói với giọng chất vấn.
Nguyễn Vu lắc đầu một cái, rồi nói trả lời: “Ta thật là muốn rời khỏi đây nha, nhưng ta đã làm đại tướng quân đã lâu, tất nhiên cũng có công lao, bây giờ ta chỉ muốn phần công lao của mình mà thôi, xin quốc vương bệ hạ cho phép thần lấy đi phần của mình.”
“Ngươi muốn thế nào?” Không Bá Hưng cố nén sự tức giận của mình, cắn răng nói.
Nguyễn Vu nhìn Không Bá Hưng, ánh mắt khinh bỉ, cười nhạt nói ra: “Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần một trăm vạn linh thạch mà thôi.”
“Ngươi thật là quá đáng, đừng nói là một trăm vạn linh thạch, cho dù là ba mươi vạn cũng không có, đừng tưởng ngươi đột phá Kết Đan kỳ rồi muốn làm gì cũng được.” Không Bá Hưng khôi phục tâm tình, dù sao hắn cũng là một quốc vương, học khống chế tâm tình là thứ cần thiết đầu tiên.
“Quốc vương bệ hạ, ngươi coi ta là đồ ngu hay sao? Ngươi có thể đào ba trăm vạn linh thạch trong mạch khoáng dưới lòng đất này nha, chỉ cần ngươi đưa ta thì ta sẽ quay đầu đi ngay.”
“Ngươi đang bức ta hay sao?” Không Bá Hưng khép hai tay thành nấm đấm.
Nguyễn Vu nói không sai chút nào, một trăm vạn linh thạch có thể khai thác trong mạch khoáng, việc này quá dễ dàng, nhưng làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không thể bù đắp đối với mạch khoáng. Thí dụ như mạch khoáng sẽ hư hỏng, không còn phun trào ra linh thạch như trước.
Mỗi một ngày trôi qua, một cái mạch khoáng hạ phẩm linh thạch có thể phun trào từ 50 đến 1000 linh thạch, trong đó có linh thạch chứa đầy tạp chất, cấp bậc không đạt đến hạ phẩm, gọi là mảnh vụn.
Nếu làm theo lời của Nguyễn Vu, từ nay về sau, mạch khoáng kia coi như là phế khoáng, không còn phun trào ra linh thạch nữa, thiệt hại quá khủng khiếp cho dù là Không Bá Hưng cũng không dám nghĩ đến, tên Nguyễn Vu này thật là ác độc, đây là muốn đoạn tuyệt căn cơ của Không Vũ quốc.
Giữa bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, có một tiếng vỗ tay vang lên, không gian im lăng giống như bị định trụ này, vì một tiếng vỗ tay mà phá vỡ.
Chỉ thấy bên ngoài vương cung, có một đoàn người đi đến, tên dẫn đầu là một người thiếu niên, hai mắt hữu thần, trên người tản ra cảm giác tự tin mãnh liệt, bên cạnh, đang đi song song với hắn là một người trùm áo bào dài màu đen, bao kín cả khuôn mặt, ở sau lưng là hơn bốn mươi người, phát ra khí tức mãnh liệt đều là cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ trở lên.
Một đội ngũ mạnh mẽ có thể uy hiếp đến sự sống còn của vương quốc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Không Bá Hưng nhìn thấy người thanh niên đi đầu, cảm thấy ngoài ý muốn, rồi lạnh lùng nói: “Là ngươi—“
“Kinh Nhân Đức!?”