Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 650: Chương 650: Khí vận sơ hiện, nhiệm vụ ở vực sâu




Vào lúc nghe thấy phần thưởng từ Hệ Thống, Quang Minh Thánh Thư vốn dĩ vẫn đang yên tĩnh bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng chói lóa, phóng thẳng vào bầu trời cao.

Quang Minh Thánh Thư biến mất khỏi Nhẫn Chứa Đồ của Thanh Vũ, nó biến thành một vệt sáng như thể là trung tâm của thế giới bay thẳng lên trời, muôn màn tia sáng đại diện cho Quang pháp tắc tạo nên Thánh Thổ đột nhiên nhận được lời dẫn, tất cả chúng càng ngày càng ngưng thực và phát sáng hơn.

Dường như Quang Minh Thánh Thư và Thánh Thổ đang dần liên kết lại với nhau theo một cách nào đó.

Dị tượng này rất lớn, không thể che dấu được các tu sĩ ở trong Vương Thành nên ai nấy đều ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt rung động và mờ mịt vì không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cảnh tượng đó không kéo dài quá lâu, chừng một phút đồng hồ, Thánh Thổ và Thánh Thư đã liên kết, một hàng chữ lấp lánh màu hoàng kim hiện lên trên một trang giấy của Thánh Thư.

Thánh Thổ: Không Vũ Vương Triều

Diện tích: ba trăm bảy mươi hai ngàn km2

Dân số: hơn sáu trăm ngàn người

Người đại diện cho Giáo Đình: Quốc Vương Không Yên

Độ phồn vinh: hai mươi ba

Vận Mệnh Thánh Giả: không



Vù!

Thánh Thư rơi xuống vào tay Thanh Vũ, dị tượng kinh người biến mất như chưa từng tồn tại, Thanh Vũ nhìn những khuôn mặt ngạc nhiên ở đối diện, hắn chỉ đành im lặng, hắn không biết việc đúc thành Thánh Thổ lại sinh ra sự rung động lớn cỡ đó.

Rốt cuộc thì Không Vũ Vương Triều đã được ghi lại ở trên Thánh Thư, công nhận nơi này là vùng đất tín ngưỡng chính thức của Quang Minh Giáo Đình.

Chỉ có được công nhận trên Thánh Thư thì quyền năng Thánh Thổ Siêu Phàm mới kích hoạt, gia tăng tốc độ tu luyện, gia trì sức chiến đấu cho người đại diện của Giáo Đình và những người khác lên rất nhiều tùy theo độ phồn vinh.

Với lại, khi được toàn thể người dân ở Không Vũ Vương Triều tin tưởng thì người đại diện có thể nhận được một dấu ấn thiêng gọi là Vận Mệnh Thánh Giả, không giới hạn Vận Mệnh Thánh Giả ở trong một Thánh Thổ, người nào đủ thực lực, danh vọng sẽ nhận được, Thanh Vũ không thể đưa tay vào quản lý nhưng lại có thể dùng thân phận Giáo Hoàng ban thưởng Vận Mệnh Thánh Giả cho người đủ tư cách, thuận theo ý của người dân.

Vận Mệnh Thánh Giả của Thánh Thổ có đẳng cấp càng lớn thì lợi ích nhận được càng nhiều, giống như là được chiếu cố bởi khí vận của Quang Minh Giáo Đình, tu luyện thuận buồm xuôi gió, không gặp phải tai ách gian nan, …

Đẳng cấp Thánh Thổ dựa vào độ phồn vinh, phân thành mười, cấp độ càng cao thì người dân lẫn các thành viên trong Giáo Đình nhận được càng nhiều phúc lợi như gia tăng tốc độ tu luyện, dễ dàng lĩnh ngộ ra cảnh giới tâm cảnh thứ nhất, tu luyện pháp thuật dễ hơn, …

Không Vũ Vương Triều đang ở đẳng cấp hai, gia tăng tốc độ tu luyện cho toàn thể người dân lên hai mươi phần trăm, gia tăng tốc độ phát triển của thực vật lên hai mươi phần trăm, cùng rất nhiều hiệu quả khác trong đó có việc đề cao khả năng lĩnh ngộ Quang pháp tắc của các thành viên trong Giáo Đình.

Khi kết hợp với danh hiệu Trung Cấp Giáo Hoàng của Thanh Vũ thì hiệu quả càng vượt bậc hơn nữa.

Quyền năng của danh hiệu là tăng tốc độ tu luyện của Tín Đồ lên mười phần trăm, những thành viên cấp cao hơn như Tín Sư, Thánh Đồ, Thánh Sứ lên hai mươi phần trăm, Hồng Y Giáo Chủ tăng ba mươi phần trăm.

Khi tổng cộng lại thì mỗi một Tín Đồ được tăng lên tới ba mươi phần trăm tốc độ tu luyện khi so với một tu sĩ bên ngoài Giáo Đình.

Tín Đồ, Thánh Đồ, Thánh Sứ là bốn mươi phần trăm, Hồng Y Giáo Chủ là năm mươi phần trăm.

Đây là một hiệu quả diện rộng, thời gian càng lâu thì hiệu quả càng phát huy ra nhiều tác dụng lớn.

“Ngưng khí vận!” Thanh Vũ cao giọng nói ra trước những khuôn mặt sửng sốt của nhóm Không Yên.

Bỗng nhiên, Thánh Thư lại tiếp tục phát ra một tia sáng chói lóa bắn thẳng lên bầu trời Vương Thành rồi biến thành một vầng Mặt Trời nhỏ sáng rực.

“Đây là khí vận của Không Vũ Vương Triều, khí vận càng lớn, quốc gia càng mạnh, trợ giúp đối với mọi người càng nhiều, bây giờ ta giao nó cho ông, Không Yên, hãy đại diện cho Quang Minh Giáo Đình truyền bá tín ngưỡng ở Không Vũ Vương Triều và đưa Không Vũ Vương Triều phát triển thành một quốc gia cường thịnh!” Thanh Vũ trang nghiêm nói trong khi nhìn thẳng vào Không Yên.

“Vâng, tôi nhất định không phụ lòng tin tưởng của Giáo Hoàng!” Không Yên nghiêm nghị nói lớn.

Sau đó, vầng Mặt Trời khí vận liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, một dấu ấn hình Mặt Trời xuất hiện trên bàn tay phải của Không Yên, thông qua dấu ấn đó, Không Yên có thể cảm nhận khí vận của toàn bộ Không Vũ Vương Triều, cũng là dấu ấn đại diện cho người truyền bá tín ngưỡng ở Không Vũ Vương Triều.

Cùng lúc đó, những người còn lại cũng nhận được dấu ấn hình Mặt Trời nhưng lại nhỏ hơn, không sáng bằng dấu ấn của Không Yên, chứng minh bọn họ là thành viên của Giáo Đình đang làm việc dưới quyền Không Yên tại Không Vũ Vương Triều.

Đồng thời, một vầng Mặt Trời màu hoàng kim hiện ra giữa bầu trời Quang Minh Thánh Điện, đó là khí vận chung của toàn thể Quang Minh Giáo Đình, một trung tâm liên kết toàn bộ các khí vận từ các Thánh Thổ rồi gia trì sức mạnh cho tổng bộ Quang Minh Giáo Đình.

“Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu: Khí Vận Sơ Hiện.”

“Phần thưởng: Cao Cấp Giáo Hoàng, một Thiên Phú Chi Tinh.”

Giọng nói không cảm xúc của Hệ Thống tiếp tục vang lên, đến bây giờ, Thanh Vũ đang nắm giữ trong tay ba viên Thiên Phú Chi Tinh.

“Cao Cấp Giáo Hoàng, gia tăng tốc độ tu luyện cho Tín Đồ lên hai mươi phần trăm, Tín Sứ hai mươi lăm phần trăm, Thánh Đồ lên ba mươi phần trăm, Thánh Sứ là ba mươi lăm phần trăm, Hồng Y Giáo Chủ lên bốn mươi phần trăm, gia tăng tỷ lệ lĩnh ngộ tâm cảnh cho các thành viên lên một phần mười.”

Thanh Vũ nói thầm với vẻ mặt ngạc nhiên không thôi.

“Còn có thời gian kích hoạt Danh Hiệu để đạt được sức mạnh tăng lên năm phút đồng hồ.” Thanh Vũ thích nhất là dòng giới thiệu này của Hệ Thống, bây giờ hắn đã an tâm khi sử dụng Danh Hiệu vì thời gian đã kéo dài hơn.

Tóm lại, người đại diện cho Quang Minh Giáo Đình truyền bá tín ngưỡng sẽ nhận được phúc lợi bằng với đẳng cấp Thánh Thổ, còn những người ở tổng bộ Giáo Đình thì sẽ nhận được sự gia trì của khí vận Giáo Đình, một khí vận được ngưng tụ từ rất nhiều khí vận của Thánh Thổ khác.

Hiển nhiên, lợi ích mà khí vận trung tâm mang lại chắc chắn nhiều hơn khí vận ở một khu vực Thánh Thổ và thành viên ở tổng bộ cũng có thể vừa làm người đại diện Giáo Đình vừa làm thành viên chính thức ở tổng bộ, toàn tâm toàn ý làm việc cho Giáo Đình.

Còn trường hợp của Không Yên thì không thể làm thế được vì Không Yên là người lãnh đạo Không Vũ Quốc kiêm luôn chức Thánh Sứ truyền bá tín ngưỡng. Nếu ông làm việc cho tổng bộ thì không thể ngồi vào chức Quốc Vương được nữa.

Giữa Quốc Vương và thành viên chính thức của Giáo Đình nên có một sự phân biệt rõ ràng, quốc gia là quốc gia, Giáo Đình là Giáo Đình.

Thanh Vũ đã quyết định không đưa Giáo Đình lên quản lý một thế lực.

Quốc Vương thích hợp lãnh đạo hơn là một Thánh Sứ hay Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình.

Gọi Không Yên là người đại diện truyền bá tín ngưỡng giống như một công việc giúp đôi bên cùng hưởng lợi, Không Yên sẽ nhận được phần công lao xứng đáng là một phần mười điểm cống hiến của toàn thể người dân.

Giống như Mặc Hàn Giáo Chủ là đảm nhiệm hết mọi việc của Giáo Đình ờ Thập Linh Hỏa thành bao gồm việc truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, tuy nhiên, ông ta không thể ra lệnh cho tất cả người dân đang sống ở đó phục tùng ông ấy như một người nắm giữ quyền năng của quốc gia Niyensa.

Việc này là cấm kỵ!

Quốc Vương có thể kiêm luôn Hồng Y Giáo Chủ, nhưng một Hồng Y Giáo Chủ lại không thể kiêm Quốc Vương, chỉ có thể là người truyền bá tín ngưỡng, đặt song song với người đứng đầu một thế lực.

Cả hai bên sẽ nhận được phần thù lao xứng đáng, Quốc Vương là một phần mười điểm cống hiến, người đại diện là một phần mười.

Khi cả hai cùng hợp tác với nhau phát triển thế lực thì hiệu quả sẽ hơn hẳn một người làm.

Vì vậy, dù Không Yên kiêm luôn hai chức cũng chỉ nhận được một phần mười điểm cống hiến, chẳng phải là hai phần mười, bù lại, ông ta rất tự do, không bị một người đại diện truyền bá tín ngưỡng nhìn chằm chằm mỗi khi ra quyết sách ảnh hưởng đến người dân.

Quốc Vương lo việc phát triển đất nước.

Người đại diện phụ trách mảng tín ngưỡng.

Ví dụ người đại diện là thành viên ở tổng bộ, nhận phúc lợi theo khí vận của Giáo Đình, không phải là khí vận của Thánh Thổ thì điều đó sẽ làm giảm hiệu quả đáng kể vì người đó có làm tốt bao nhiêu cũng chỉ nhận được phần phúc lợi chung của Giáo Đình, không thể làm bao nhiêu nhận bấy nhiêu giống như một người đại diện không phải là thành viên tổng bộ.

Chỉ ở những trường hợp thiếu người, Thanh Vũ mới đưa người ở tổng bộ đảm nhận công việc truyền bá tín ngưỡng đó.

Các việc liên quan đến tín ngưỡng, chức vụ đã được bàn bạc kỹ lưỡng trong cuộc họp dài trước đó, Thanh Vũ quyết định ban bố sự cải cách tại Quang Minh Giáo Hội.

“Giáo Hoàng, tôi có điều muốn nói với ngài.” Không Yên chợt lên tiếng.

Hoàn thành nhiệm vụ đúc Thánh Thổ, nắm giữ khí vận Không Vũ quốc vào tay, Không Yên đã trở nên rất khác lạ, khí chất cao quý hơn trước, hai mắt có thần vận giống như một người đã ngồi ở ngai vàng lâu năm, không giận tự uy.

Và ông ta cũng đã cảm nhận được sự kỳ diệu cho Thánh Thổ đem đến, tâm trí thông suốt, thân thể nhẹ nhàng, dù không tập trung tu luyện thì linh lực vẫn đang tăng lên một cách thong thả.

Đó chỉ là Thánh Thổ cấp hai mà thôi, khi đạt Thánh Thổ cấp mười, Không Yên sẽ nhận được tài năng vượt bậc bằng thiên tài năm sao, nghe thì rất mê người, nhưng để làm được thì cực kỳ khó khăn.

Giống như Thập Linh Hỏa thành, tu sĩ mạnh mẽ rất nhiều, tỷ lệ người có thể chiến đấu vượt cấp cũng cao nhờ vào dị năng nhưng độ phồn vinh còn chưa đạt tới sáu mươi.

Nhưng khi nói chuyện với Thanh Vũ, Không Yên lại hết sức bình tĩnh, hòa nhã, trong suy nghĩ của Không Yên, hình ảnh Giáo Hoàng đang thay đổi dần qua năm tháng, từ một người thanh niên bình thường với lòng tốt mong muốn giúp đỡ người khác cho đến một Giáo Hoàng đầy uy vọng.

“Ông có việc gì cứ nói.” Thanh Vũ khẽ trả lời.

“Thưa Giáo Hoàng, theo thám tử hồi báo, vì sự xuất hiện của một vực sâu kéo dài từ đầu bắc xuống tận cùng phía nam, lại còn phun trào ra rất nhiều Ngũ Hành Linh Thạch hạ phẩm, trung phẩm thậm chí là thượng phẩm cho nên nhiều thế lực ở gần vực sâu kia đã nhấc lên màn tranh đoạt tàn nhẫn ảnh hưởng đến mấy tỷ người dân bình thường và rất nhiều yêu tộc, hung thú cũng tham gia vào.” Không Yên nhẹ nhàng nói với ánh mắt trang trọng.

“Số người vô tội bị liên lụy rất lớn, mỗi ngày đều có vô số người chết, tôi nghĩ rằng chúng ta không nên đứng nhìn tình cảnh đó cứ tiếp tục diễn ra.”

“Kính xin Giáo Hoàng hãy dang rộng vòng tay nhân từ cứu lấy người vô tội!” Không Yên vừa nói vừa khom người.

“Kính xin Giáo Hoàng hãy cứu người vô tội!” Những người ở sau lưng Không Yên đồng thanh nói lớn, vẻ mặt nghiêm túc.

Ngoại trừ các Thánh Sứ là Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Liễu Sơ Tinh, Triệu Thiên Ánh và một ít Thánh Sứ lạ lẫm với Thanh Vũ đang là thành viên chính thức thì những người khác đều là nhân vật lớn của Không Vũ quốc.

Đại Nguyên Soái Tăng Tư Đạo, Đại Thừa Tướng Vương Lăng, Thành Chủ Vinh Mộc, Hạ Dương, Liên Sử Hiền, cùng khoảng mười Thành Chủ, Đại Tướng Quân, hay mười mấy Văn Võ Bá Quan khác, mỗi người đều sở hữu thực lực Tam Dương kỳ trở lên, trong đó mạnh nhất là nửa bước Tứ Dương kỳ, Tăng Tư Đạo.

Có thể nói, nhờ vào sự cố gắng của bọn họ nên Thanh Vũ mới hoàn thành nhiệm vụ Đúc Thánh Thổ.

Diện tích Thập Linh Hỏa thành không bằng thế lực một sao nên không được Hệ Thống chấp nhận.

“Chúc mừng ký chủ nhận được nhiệm vụ mới: Cứu Người!” Thanh Vũ vừa định lên tiếng trả lời Không Yên thì một âm thanh thoáng hiện ở trong đầu.

Nhiệm vụ: Cứu Người!

Thông tin: Quỷ hồn vô thức bay lên từ vực sâu, các thế lực tranh chấp tài nguyên làm hàng tỷ sinh linh lầm thán, thân là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, không thể bỏ mặc không lo! Hãy cứu lấy một tỷ sinh linh bất kể chủng tộc ra khỏi cuộc xung đột đẫm máu ở vực sâu đi!

Phần thưởng: năm Linh Hồn Tự Nhiên, năm Thiên Phú Chi Tinh, một Lục Dương Thánh Quả, mười Ngũ Dương Thánh Quả, năm Địa Mạch cao cấp.

Hai con ngươi Thanh Vũ lóe lên ánh sáng kỳ dị nhìn Không Yên, trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã nhận ra Không Yên làm vậy là có tâm tư, nhưng tâm tư đó hợp ý với Quang Minh Giáo Đình.

Sương mù quỷ dị có thể ngăn cản thần thức bao phủ vùng đất gần bên vực sâu, Ngũ Hành Linh Thạch phun trào, vong hồn, quỷ hồn khát máu khó đối phó nhưng lại ngưng tụ Hồn Châu, mỗi một viên đều là bảo vật giúp tu sĩ nhỏ yếu gia tăng cường độ linh hồn.

Bấy nhiêu tài nguyên thôi đủ cho Không Yên lều một lần, mong muốn chiếm giữ một vị trí ở gần vực sâu để khai thác tài nguyên bên cạnh việc cứu giúp người vô tội.

Thế nhưng, một mình Không Vũ Vương Triều không nuốt nổi một vị trí gần vực sâu đó bởi vì rất nhiều thế lực trên Thiên Quy Đảo đều đang lên đường tham dự vào bàn tiệc tài nguyên này, muốn có một vé tham dự thì đều phải là thế lực hai sao trở lên.

Ngoại trừ Yêu Nguyệt Tông, Đà La Môn, Hợp Ma Tông đang ở trạng thái bất ổn ra thì những thế lực hai sao gần đây là Kỷ Hằng Vương Triều, Hoàng Cương Đao Tông đã gửi lời mời cho các thế lực dưới trướng tham gia vào đội quân tiến thẳng đến vực sâu.

Tu sĩ gọi đó là Vực Sâu Vong Sương!

Bởi vì càng đi vào gần vết nứt thì sương mù càng dày đặc, quái quỷ, áp chế luôn cả thần thức của tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, nghe nói, một ít Đại Tôn thăm dò vết nứt gặp phải nguy hiểm lớn, vội vàng bỏ chạy nhưng vẫn bị thương rất nghiêm trọng, theo đó, một ít tin tức ngầm truyền ra, ở gần vực sâu có quỷ hồn cực kỳ cường đại, đã đạt tới Đại Quỷ Vương!

Một mình không đi được thì nhờ một thế lực mạnh kéo đội!

Đó là suy nghĩ của Không Yên.

“Được, ta sẽ cho Ảnh Bộ dò xét vực sâu rồi đưa ra quyết định khởi hành trong thời gian ngắn nhất! Khi đó, ông có thể cử người theo quân đoàn của Giáo Đình!” Thanh Vũ trầm giọng nói ra.

“Giáo Hoàng nhân nghĩa, Không Yên khâm phục từ tận đáy lòng, sau hôm nay, trên dưới Không Vũ quốc quyết tâm tu luyện, đề cao thực lực để có thể giúp đỡ Giáo Đình trong việc cứu người vô tội!” Không Yên nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Những người ở sau Không Yên cảm thấy thoải mái khi Thanh Vũ đồng ý, đây là một thời cơ tốt giúp quốc gia tích lũy nội tình, sau đó chuyển thành sức mạnh tại Huyễn Linh Chiến Trường, bọn họ không thể bỏ qua.

Với lại, nói không chừng Không Vũ quốc lại đón nhận thêm rất nhiều người lưu vong, tăng cao số nhân khẩu, thúc đẩy phát triển thế lực với quy mô to lớn hơn.

“Việc này không thể lơ là, Giáo Đình cần chuẩn bị kế hoạch kỹ càng, nhất là khi Giáo Đình đang đối mặt với nhiều kẻ thù.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.

“Thôi được rồi, Không Vũ Vương Triều có công đúc Thánh Thổ, ta đại diện Quang Minh Giáo Đình ban thưởng cho Không Vũ Vương Triều hai bảy cơ hội đột phá và những Thánh Sứ tham gia đều có phần.” Thanh Vũ từ tốn nói.

Nhóm người Không Yên, Trần Liễu nghi hoặc khi nghe đến mấy chữ “cơ hội đột phá” bởi vì họ chẳng biết đó là gì.

“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Không Yên đành nói lớn tiếng.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân!” Những người khác đồng thanh nói.

Mỗi một cơ hội đột phá cảnh giới nhỏ đều rất quý giá, hơn một triệu tín đồ nhưng Thanh Vũ chỉ nhận được có hơn một trăm lần, Thanh Vũ và các thành viên trong Giáo Đình đã sử dụng hai mươi mấy lần, còn lại gần tám mươi lần.

Cơ hội đột phá cho phép con người đi vào Thần Niệm Trần Ai Giới để đối mặt với thử thách do chính họ chọn trong thế giới kỳ lạ đó, mỗi một thử thách có phần thưởng khác nhau, chủ yếu là tích lũy số vật phẩm cao cấp vào trong Cửa Hàng giúp Thanh Vũ.

Tuy nhiên, khi Ngọc Trang đặt chân vào cảnh giới Thiên Địa Nhị Dương thì đã khác, Thần Niệm Trần Ai Giới đã mở ra nhiều giới hạn, bao gồm cho tu sĩ đột phá từ phân đoạn đỉnh phong lên viên mãn, hoặc từ viên mãn lên hoàn mỹ, sau cùng là Thiên Địa!

Mỗi người chỉ sử dụng được một lần trong một cảnh giới lớn cho nên họ phải quyết định sử dụng nó khi nào, hoặc là dùng đột phá đỉnh phong lên viên mãn, hoặc là viên mãn lên hoàn mỹ, hoàn mỹ lên Thiên Địa.

Bây giờ, không có tu sĩ nào đạt Tam Dương viên mãn, hoàn mỹ nên nhóm Không Yên chỉ có thể dùng đột phá từ đỉnh phong lên viên mãn mà thôi.

Với lại, ngoại trừ giúp đỡ tu sĩ đột phá một cảnh giới nhỏ, Thần Niệm Trần Ai Giới còn có nhiều tạo hóa giúp tu sĩ gia tăng tư chất, rèn luyện thể phách, chiết xuất linh lực trở nên tinh thuần hơn., làm tu sĩ có được căn cơ vững chắc, thậm chí là chiến lực vượt qua cùng cấp.

Giống như nhóm Thánh Sứ Trần Liễu, hay Đại Nguyên Soái Tăng Tư Đạo đang ở cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ, bọn họ cũng đạt được nhiều lợi ích khi có cơ hội đột phá quý báu này.

Còn nhận được bao nhiêu tạo hóa thì trông chờ vào sự thể hiện của bọn họ với Thủ Hộ Giả tại Thần Niệm Trần Ai Giới.

“Mọi người hãy nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, ta sẽ trao tặng cho mọi người một cơ hội đột phá!” Thanh Vũ nhìn lướt qua từng gương mặt lạ lẫm hay quen thuộc trong khi nói.

“Vâng!” Mọi người gật đầu đáp rồi ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí, tập trung cao độ.

“Hệ Thống, ta quyết định sử dụng bốn mươi cơ hội đột phá để họ tiến vào Thần Niệm Trần Ai Giới!” Thanh Vũ liên lạc với Hệ Thống ở trong đầu.

“Xác nhận yêu cầu của ký chủ, số cơ hội đột phá bị trừ đi bốn mươi, còn lại ba mươi chín lần.” Hệ Thống lập tức trả lời Thanh Vũ, thanh âm lạnh nhạt, không cảm xúc.

Tiếp đó, bốn mươi người đang ở đối diện Thanh Vũ đều bị Hệ Thống đưa vào Thần Niệm Trần Ai Giới, Thanh Vũ ở lại chờ đợi bọn họ và thuận tiện làm người bảo vệ.

Thanh Vũ chẳng đợi lâu, chừng ba mươi phút trôi qua, một số người lần lượt tỉnh lại với vẻ mặt phấn khởi, linh áp tản mát tăng mạnh lên một bậc nhỏ, dù vui vẻ nhưng họ vẫn không làm ảnh hưởng đến người khác, đi sang một bên, nói chuyện nhỏ nhẹ trong lúc chờ đợi

Lâu lâu, bọn họ lại nhìn Thanh Vũ bằng sự cảm kích lớn.

Trong ba mươi phút sau nữa, những người còn lại đều vượt qua thử thách, bọn họ chọn thử thách vừa tầm nên không bị thất bại.

“Kim Linh Thể, Hỏa Linh Thể, Phong Linh Thể, …” Thanh Vũ nhìn một số người đang ngơ ngác nhìn lại chính bản thân họ vì họ còn chưa tin tưởng mình đã trở thành một thiên tài có thể chất đặc biệt.

“Năm người sở hữu Linh Thể à?” Thanh Vũ âm thầm gật đầu, ngoài Linh Thể ra thì bọn họ giúp cho Cửa Hàng Hệ Thống phong phú hơn trước với những loại bảo vật, nguyên liệu, linh dược quý giá, khó gặp, còn có cả một ít chủng loài hung thú không tệ nữa.

“Đó là thú hỏa!?”

“Kỳ mộc!?”

“Kim khí, thổ bảo?”

“Trần Minh Nguyệt tìm hiểu ra huyền diệu của Mặt Trăng, Thần Thông tăng tiến một bậc!”

Thanh Vũ nhìn các Thánh Sứ vừa tỉnh dậy liền tỏa ra ánh sáng lung linh một vài giây ngắn ngủi rồi biến mất, điều đó cho thấy họ lấy được đồ tốt.

Cuối cùng, Thanh Vũ nhìn vào Trần Liễu và Không Yên, một người chiếm lấy thể phách có thể thu nạp nhiều linh lực gấp mười lần người thường và một người có được thể chất Thiên Thể.

“Linh Vương Thể Phách và Bạch Vụ Thiên Thể!” Thanh Vũ từ tốn nói.

Trần Liễu, Thánh Sứ tự sáng tạo Thần Thông “Vô Tận Nhân Sinh” rất thâm ảo sở hữu Linh Vương Thể Phách vì nhận được một sự rèn luyện của tạo hóa trong Thần Niệm Trần Ai Giới, lực chiến tăng mạnh.

Không Yên, người đột phá Nhị Dương hoàn mỹ nay lại càng mạnh mẽ với Bạch Vụ Thiên Thể, linh lực biến thành sương mù màu trắng hệ băng, kết hợp với Thần Thông độc bản “Thiên Băng Kiếm Vũ” thì chiến lực rất tốt, thậm chí có thể thử sức chạm vào cảnh giới Thiên Địa Nhị Dương.

Một kết quả làm Thanh Vũ không thể tưởng tượng ra được, quả nhiên mỗi người đều có tạo hóa của riêng họ, giống như Hệ Thống từng tiết lộ, khi gia nhập Giáo Đình, tạo hóa, vận mệnh của họ càng tỏa sáng rực rỡ hơn trước.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng!” Và rồi, cả nhóm Không Yên, Trần Liễu dẫn đầu nói lớn, những người khác thì hơi khom người biểu lộ cảm ơn.

Mới đầu họ còn không biết cơ hội đột phá là cái quái gì, sau một giờ thám hiểm ở Thần Niệm Trần Ai Giới, kết quả đạt được làm họ ngạc nhiên không thôi.

Mà người đã cho họ cơ hội đó chính là Giáo Hoàng.

“Cố gắng tìm hiểu cơ duyên mà mọi người đã nhận được đi.” Thanh Vũ cười khẽ.

Qua hôm nay, hắn lại biết thêm nhiều thông tin về Thần Niệm Trần Ai Giới.

Càng hiểu nhiều hơn thì mới biết thế giới kia quả thật là một kho tàng lớn!

Dị hỏa, dị mộc, kim khí, thủy bảo, thổ bảo, đủ loại huyền diệu, bảo vật luyện thể phách, bảo vật tăng cường linh hồn…

Mỗi lần sử dụng một cơ hội, một bảo vật lại góp mặt trong Cửa Hàng của Hệ Thống, sau này, Thanh Vũ có thể mua chúng một cách trực tiếp bằng điểm tín ngưỡng hay điểm tín ngưỡng cố định.

Mọi người nói chuyện một hồi lâu, Thanh Vũ cũng muốn biết về sự thay đổi của Không Vũ quốc, sau đó Thanh Vũ còn cảnh báo Không Yên về những kẻ thù đang dòm ngó xung quanh.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, một người lính hốt hoảng chạy vào khu vườn xanh biếc đang trồng mấy trăm loại cây linh dược tại Vương Cung, nơi Không Yên đang tiếp đón Thanh Vũ.

“Thưa Quốc Vương bệ hạ, một nhóm tu sĩ đến từ các quốc gia ở phía bắc bỗng nhiên chạy tới trước cửa Vương Cung gây sự!” Người lính gác kia thấp thỏm báo cáo.

“Họ đến từ nơi nào?” Không Yên trầm giọng hỏi, vẻ mặt thì đang suy tư.

Người lính gác thở phào một hơi vì Không Yên không trách tội cả đội lính gác không thể bảo vệ Vương Cung, người linh tiếp tục nói ra:

“Thưa bệ hạ, bọn họ đến từ năm thế lực một sao là Đại Hạng Vương Triều, Đại Từ Vương Triều, Linh Kiếm Tông, Phong Ma Động, Cổ Kiếm Sơn, bọn họ đang áp giải một nhóm tu sĩ lạ mặt rồi nói rằng muốn tìm bệ hạ để chất vấn.”

“Chất vấn?” Không Yên lạnh lùng nói.

“Bọn chúng không biết tự lượng sức mình hay sao?”

“Giáo Hoàng vừa nói về kẻ thù của Giáo Đình, có vẻ như chúng chính là một dấu hiệu!” Trần Liễu trầm tư nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tăng Tư Đạo ngưng trọng gật đầu.

“Bọn chúng muốn gây sự với Không Vũ Vương Triều!”

“Năm thế lực một sao ở phía bắc thuộc về các thế lực dưới trướng Đà La Môn, bọn chúng chắc chắn có ý đồ!” Trần Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, gương mặt trắng noãn, đôi mắt như ngọc, làn tóc dài màu đen rất mượt mà, cô đang mặc một bộ đồ cổ đại rất trang nhã, quả là một vẻ đẹp thuần khiết như câu “Hoa Nhan Nguyệt Mạo”, sau khi tìm hiểu huyền diệu của Minh Nguyệt, thì thần vận của cô càng nổi bật hơn.

“Chúng ta đi gặp gỡ bọn họ một lần nào.” Thanh Vũ vừa đứng lên vừa nói, hắn đang chờ một hành động từ Đà La Môn, và có thể năm thế lực một sao chính là dấu hiệu bắt đầu.

Thanh Vũ dẫn đầu, mọi người đi theo sau, cả nhóm đi ra khỏi vườn hoa, sau đó đến cổng Vương Cung.

Lúc này, một nhóm lính gác đang đề phòng mười lăm tu sĩ đứng trước cánh cổng lớn, mỗi một tu sỉ đều tản mát ra linh áp Tam Dương trung kỳ, hậu kỳ.

Mười lăm tu sĩ đó đang mặc những bộ đồ khác nhau chứng minh họ đến từ nhiều thế lực khác nhau, ngoài ra, có mấy chục tu sĩ đang bị trói, tình trạng không tốt, quần áo rách nát, vết thương chằng chịt trên cơ thể.

Cả đám tu sĩ Tam Dương kỳ cao giọng nói, thái độ thô bạo, hùng hổ.

“Mau gọi tên Quốc Vương của các ngươi ra đây!”

“Hắn dám thả mấy tên tu sĩ đi sang lãnh địa của chúng ta phá hoại à? Ai cho hắn lá gan đó?”

“Mau mau ra đây, tên Quốc Vương kia!”

“Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng dám gây hấn với bọn ta?”

Thanh Vũ vừa đến gần liền nghe mấy lời nói từ đám tu sĩ kia, họ không hề kính trọng Không Yên như một vị Quốc Vương ngang bằng với người đứng đầu thế lực một sao, rõ ràng, họ đang cố ý.

Thanh Vũ vốn định không xen vào chuyện này, đứng bên ngoài nhìn Không Yên xử lý nhưng bất thình lình, hắn nhìn thấy một người quen đang bị trói chặt, gương mặt hơi dơ bẩn, vết thương vẫn còn chảy máu.

“Trương Hằng?!” Thanh Vũ kinh ngạc thốt lên, sau đó vẻ mặt lạnh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.