Thanh Vũ vừa bay ra khỏi tường thành thì một người đã đứng trên đường bay của hắn, đó là Không Thiên Hà, cậu ta mặc một bộ quần áo trắng theo kiểu tu sĩ của Tu Chân Giới.
Mặc Hàn mang theo Gankil và Vincy theo sau, ông cũng nhìn thấy Không Thiên Hà.
“Giáo Hoàng.” Không Thiên Hà khom người nói.
“Có chuyện gì sao?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi, khuôn mặt hiếu kỳ.
“Xin ngài cho phép tôi tham gia tấn công bọn cướp.” Không Thiên Hàn khẩn cầu với tư thái thấp.
“Được thôi, cùng đi nào.” Thanh Vũ gật đầu rồi tiếp tục bay về phía trước để đuổi theo Quân Đoàn Gaia do Dieter chỉ huy.
“Mặc lão.” Không Thiên Hà thở dài một hơi, cậu gật đầu với Mặc Hàn.
Mặc Hàn với khuôn mặt suy tư, ông không nói gì và bay theo Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng, ngài đã tới rồi.” Dieter chỉ huy năm trăm người tiến về phía đông với tốc độ khá chậm. Một vài phút sau, Thanh Vũ liền đuổi kịp bọn họ.
“Tình hình thế nào rồi?” Thanh Vũ nhìn Dieter rồi hỏi.
“Trinh Sát Đoàn đã thăm dò toàn bộ khu núi Vivian, bọn cướp có năm tháp canh đặt xung quanh ngọn núi, số lượng của chúng lên đến hai trăm ba mươi tên, và người bị bắt đang được giam cầm tại dưới lòng đất.” Dieter điềm tĩnh nói.
“Chúng tôi vừa phát hiện một kho vũ khí hiện đại, có khoảng năm trăm súng lục Railgun PS3 và một trăm Railgun SS.” Bọ Cánh Cam đang bay theo Dieter đột ngột lên tiếng. Dieter ngạc nhiên nhìn Bọ Cánh Cam, cậu còn chưa biết ngọn núi Vivian là khu sản xuất vũ khí hiện đại của tổ chức K.A.K, một tổ chức hoạt động ngầm trong lĩnh vực quân sự và sát thủ.
“Tốt lắm, chúng ta cách bọn chúng khoảng tám mươi km nữa, hãy chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến.” Thanh Vũ từ tốn nói ra, ánh mắt nhìn về phía xa.
…
“Ai cho phép mày ra tay với Scarlet?” Một giọng nói giận dữ vọng ra từ phía cuối con đường hầm tối tăm, chỉ có vài cây đèn dầu đang thiêu đốt và tỏa sáng.
Âm thanh vọng mãi cho đến tận cùng của đường hầm khiến một vài người đang đứng canh gác giật mình và sợ hãi. Vì người nói chính là thủ lĩnh của bọn họ.
“Hả! Nói cho tao nghe! Là ai cho mày lá gan đó, thằng khốn nạn Sulai!”
Chát! Chát! Chát! Âm thanh của sợi dây roi dài quất thẳng vào cơ thể của Sulai vang lên, hắn liền kêu lên thảm thiết, ánh mắt đau đớn và hận thù nhìn người đàn ông đang tra tấn hắn.
Người đàn ông có khuôn mặt hung ác và đầy vết sẹo, ông ta đang cởi trần và khoe bộ thân thể đầy cơ bắp, tay ông ta liên tục cầm sợi roi rồi quất vào Sulai.
“A! A! A!” Sulai tiếp tục kêu gào trong đau đớn tận cùng, hắn đã bị tra tấn mấy ngày rồi, kể từ khi hắn để Vincy và Scarlet chạy trốn, hắn đã đuổi theo Scarlet nhưng hắn chỉ tìm được một cái xác chết, sau khi trở lại dinh thự, hắn liền bị người đàn ông trước mắt, người thủ lĩnh khủng khiếp và tàn bạo bắt giữ rồi tra tấn.
“Nói đi, Scarlet đang ở đâu? Mày đã làm gì cô ta?” Người đàn ông gầm lên, tâm trạng ông ta có vẻ không được tốt cho lắm, cũng phải thôi, Scarlet Kennedy, cô tiểu thư danh giá của gia tộc Kennedy, gia tộc chuyên buôn bán vũ khí công nghệ cao của quốc gia Niyensa, người đứng đầu gia tộc là một thành viên của tổ chức K.A.K.
Còn người đàn ông có tên Ming chỉ là một thành viên có chức vụ khá cao trong tổ chức và được giao nhiệm vụ trông chừng ngọn núi Vivian, hay nói đúng hơn là số vũ khí kia. Sau hỗn loạn vì tiến hóa, Ming mất đi liên lạc với tổ chức K.A.K, dã tâm hắn bộc lộ rõ ra, hắn bắt lấy Scarlet và khống chế cô ta, không cho phép cô ta rời khỏi đây, nhờ vào tính tình hung ác và quyết đoán, hắn thành công chiêu mộ đường nhiều người, và số vũ khí trong kho tạo điều kiện cho hắn phát triển căn cứ.
Nhưng cho đến một tháng trước, hắn đã bị một xô nước lạnh đổ lên đầu, dã tâm bùng cháy tàn lụi đi trong nháy mắt, K.A.K chủ động liên lạc với hắn và nói về Scarlet cùng ngọn núi Vivian, họ cần ngọn núi đi vào hoạt động, tiếp tục sản xuất vũ khí cung cấp cho tổ chức và họ sẽ đón Scarlet về tổng bộ, một người có họ Kennedy chỉ thẳng tên Scarlet và có vẻ cô ấy là một nhân vật cực kỳ quan trọng với người kia.
Ming bị hoảng hồn, hắn liền thả tự do cho Scarlet, và để cô ta tùy ý làm gì cô ấy thích trong dinh thự, cùng với căn dặn đám thuộc hả bảo vệ Scarlet, nào ngờ, một dị biến đã xảy ra khiến Ming gần như phát điên, tất cả chỉ vì dục vọng của Sulai.
“Tôi không biết.” Sulai khốn khổ nói, hắn chưa làm gì Scarlet nhưng hắn lại tìm thấy xác của Scarlet, hắn quyết định dấu diếm toàn bộ mọi chuyện với Ming.
“Mày dám nói láo à!”
“Tao sẽ trừng trị mày!” Ming gầm lên, khuôn mặt vặn vẹo, hắn lại tiếp tục quất roi Sulai cho đến khi Sulai bất tỉnh, nhưng Ming chưa dừng lại, hắn tra tấn Sulai bằng cách in một cục sắt nóng bỏng lên da thịt Sulai, Sulai tỉnh lại trong cơn đau xé tim, và Ming tiếp tục tra tấn cho đến khi Sulai tắt thở.
Dù vậy, Sulai vẫn im lặng, không nói một chút thông tin gì về Scarlet, Ming với cơn giận đỉnh điểm đã quăng xác Sulai vào lò lửa, đốt Sulai cháy thành than.
“Chết tiệt, chỉ còn một tháng nữa thì bọn họ sẽ tới đây, mình phải làm gì bây giờ.” Ming ôm đầu nói, ông thật sự túng quẫn.
“Hay là mình chạy trốn đi?” Ming đột nhiên nghĩ ra cách.
“Đúng vậy, chỉ cần mình chạy trốn thì mình sẽ thoát khỏi K.A.K, họ không thể tìm mình trong thời buổi loạn lạc như thế được.” Ming quyết định, ông liền rời khỏi căn hầm ngục, dọc đường đi, Ming lạnh lùng nhìn đám con người đang bị nhốt trong lồng sắt, chúng được Ming cho ăn thức ăn thừa trộn với rau dại để duy trì sự sống, và nhiệm vụ của chúng chỉ có một, dẫn lũ quái vật về trước dinh thụ để Ming thu hoạch tinh thể tiến hóa, lấy thịt từ lũ quái vật.
Cả tháng nay, Ming chẳng hề rời khỏi dinh thự một bước, tuy nhiên ông đã tiến hóa đến bậc ba trung kỳ, còn thức tỉnh năng lực tiến hóa hệ hỏa nữa chứ.
“Chỉ một mình mình rời khỏi, không thể để người khác tìm thấy mình, che dấu tất cả vết tích.” Ming ngồi trong căn phòng và bắt đầu lập ra kế hoạch cả đêm, hắn tới nhà kho ra lệnh cho mấy người đang canh gác rời khỏi, sau đó Ming lấy toàn bộ thuốc nổ đặt vào vị trí, nó bao trùm cả dinh thự Vivian.
“Bọn chúng ăn của mình nhiều như vậy, đây là lúc bọn chúng phải đền ơn rồi.” Ming dữ tợn nói, kế hoạch chỉ vừa mới hoàn thành không đến sáu phần mười, Ming phải dụ dỗ đám thuộc hạ tập trung tại một chỗ, kích hoạt thuốc nổ dưới chân chúng để chúng chết sạch.
Thân là một người được đào tạo chuyên sâu, kỹ càng và có đầy kinh nghiệm giết chóc, Ming liền tập trung hai trăm ba mươi thuộc hạ đi tới phòng họp, nó là một phòng khách cũ của dinh thự, nơi dùng để tổ chức những buổi tiệc quý tộc.
Đám thuộc hạ nghe Ming gọi, bọn họ liền vào trong căn phòng khách và họ chẳng biết rằng, bên dưới căn phòng có đầy chất nổ, cả bên ngoài, thậm chí là toàn bộ khu vực gần phòng khách này, Ming tính toán kỹ càng, hắn làm sao để người nào thoát được?
Tất cả manh mối về Ming phải được che dấu một cách hoàn mỹ nhất!
Chín giờ sáng.
“Thủ lĩnh gọi chúng ta tới đây làm gì vậy nhỉ? Có phải ông ta muốn ban thưởng cho chúng ta vài con nhỏ để hầu hạ không?” Một người mặc quần áo sạch sẽ cười nói trong khi đi cùng vài người.
“Haha, chắc chắn là vậy rồi, anh em chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ!” Một người cười to gật đầu nói. Dù công việc của họ chỉ là đứng trên vách tường rồi bắn chết lũ quái vật, đôi khi họ còn bắn trúng cả “mồi nhử” nữa.
“Thế nào? Mấy ngày trước mày tìm được một đứa mà, nó chết rồi à?” Có người cười lạnh hỏi.
“Nhỏ kia quá yếu đuối, tao chỉ mới hành hạ nó có vài ngày đã tắt thở.”
“Lo gì, chúng ta có lò xử lý xác chết mà, quăng nó vào trong là xong, lũ Venger kia sẽ chén sạch đống xác đó.” Có người lắc đầu, lạnh nhạt nói.
Hai trăm ba mươi tên cướp với khuôn mặt hớn hở, cười lạnh, hay bàn tán về những thành tựu đáng kim tởm, nhưng chúng lại nói về việc đó bằng sự tự hào, và dường như, một con Bọ Cánh Cam len lỏi trong bọn họ, ghi lại tất cả hành động, lời nói của chúng.
…
Sau hàng giờ di chuyển, Thanh Vũ và Quân Đoàn Gaia đã tới gần ngọn núi Vivian, Trinh Sát Đoàn liền bắt tay vào công việc, họ cho hàng chục con Bọ Cánh Cam vào điều tra lũ cướp và thông báo chúng lại cho Thanh Vũ.
“Lũ cặn bã!!” Dieter bỗng nhiên cắn răng nói. Bọ Cánh Cam ở gần cậu chiếu lên không trung một màn ảnh hư ảo, và Dieter cùng tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ mặt tàn ác của lũ cướp.
“Giáo Hoàng, bọn chúng đang tập hợp tại một chỗ, chúng ta nên tấn công vào lúc này.” Mặc Hàn nhìn không được nữa, ông lên tiếng nói với Thanh Vũ.
Thanh Vũ gật đầu nói: “Dieter chỉ huy Quân Đoàn Gaia tấn công trực diện, tiêu diệt bọn chúng, Mặc Hàn và Không Thiên Hà có nhiệm vụ canh chừng xung quanh, đừng để ai chạy trốn, trong khi đó hai người hãy bảo vệ người vô tội.”
Tay Thanh Vũ nắm chặt lại, lòng thì nổi giận và ngột ngạt, lũ cướp kia quá tàn bạo, chúng chẳng hề có một chút gì thuộc về con người nữa, nó khiến Thanh Vũ phải sững người, lần đầu tiên, hắn đối mặt với những kẻ vô nhân tính, và hắn biết mình phải đứng ở đây vào giờ phút này.
Dù Thanh Vũ có lãng trách về việc giết người, nhưng cuối cùng, hắn chẳng thể trốn chạy được bao lâu. Giết hàng chục ngàn Venger từng khiến Thanh Vũ khó chịu, và bây giờ, hắn phải tự thân trải nghiệm cảm giác giết người, dùng Quang Minh xua tan đi Hắc Ám, bước ra thêm một bước chân của sự trưởng thành.
“Vâng!” Mọi người gật đầu, còn Gankil và Vincy thì thở dài trút bỏ gánh nặng, họ chẳng có công việc gì để làm cả ngoài đứng xem.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bố trí trận pháp cấp ba, Khốn Linh Trận.” Mặc Hàn bay lên trên bầu trời, ông lấy ra bốn cây cờ có hình ảnh kỳ lạ, Mặc Hàn kết ấn, bốn cây cờ vù một cái rồi cắm xuống mặt đất, chiếm lấy những vị trí tạo thành thế bao vây cả ngọn núi Vivian.
“Khốn Linh Trận, mở ra!” Mặc Hàn quát khẽ, ông lấy vài ngàn viên linh thạch hạ phẩm quăng lên bầu trời, chúng nhanh chóng bị hút thành bụi phấn bởi bốn cây cờ, và một luồng khí tức nặng nề xuất hiện, bao trùm toàn bộ ngọn núi Vivian, một cái màn sáng hiện ra che phủ tất cả.
“Đó là trận kỳ, vật phẩm dùng để bố trận, Mặc lão đã bố trí Khốn Linh Trận thành công.” Không Thiên Hà lên tiếng giải thích cho mọi người.
“Mặc lão là một trận pháp sư?” Dieter ngạc nhiên.
“Giáo Hoàng, tôi đã làm xong, bây giờ thì những người có cảnh giới dưới Tam Dương sơ kỳ không thể rời khỏi ngọn núi được rồi.” Mặc Hàn đặt chân vào mặt đất, ông phủi tay rồi nói.
“Làm tốt lắm Mặc lão, còn bây giờ thì hành động thôi.” Thanh Vũ gật đầu và ra lệnh.