Không Yên thành gần đây rất náo nhiệt, số lượng người tràn vào thành tăng cao, nhờ vào chính sách của Không Yên thành chủ làm cho tòa thành trì này nổi tiếng gần xa.
Người thu thập thông tin của nhiều thế lực đã truyền về tin tức này, những thành chủ khác nghe được thì có những biểu lộ khác nhau, người thì cười khinh thường, người thì chẳng quan tâm, có người thì càng tận lực thu thập thông tin tại sao Không Yên lại như vậy.
Nói chung, họ không có những hành động quá khích này bài xích, vì Không Yên là thân vương của Vương Quốc, mặc dù tu vi không cao nhưng cũng đủ đại diện cho bộ mặt của Vương Thất, đương nhiên họ chỉ biết Không Yên tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ, thuộc dạng tầng thấp nhất trong đám thành chủ.
Vương Thất cũng không có nhiều hành động chỉ trích, thời thế bây giờ khó khăn, Tà Đồ hoành hành bá đạo, không kiêng kỵ gì mà đồ sát người để hiến tế, Vương Thất không còn tinh lực để chú ý việc khác.
Không Yên ngồi trên một cái ghế, tiện tay uống một hớp trà, linh khí tỏa ra từ chén trà lan tỏa ra xung quanh, một chén trà thôi cũng đủ thể hiện sự giàu có của hắn hiện giờ.
Việc phát dương Quang Minh Giáo Đình tiến triển rất thuận lợi, chủ yếu người dân đang ở trong tình trạng sợ hãi, Tà Đồ giết người tung lung đã để lại một dấu ấn trong lòng người dân, họ bây giờ đang ở trạng thái bất an, tín ngưỡng một thứ gì đó ở thời điểm này, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Người dân trong Vương Thất đa số đều là dân thường, đương nhiên số lượng tu sĩ vẫn không ít, chủ yếu là tán tu, mỗi một người trở thành Tín Sứ thì Không Yên đều nhận được điểm cống hiến, nếu người đó là tu sĩ thì điểm cống hiến tăng rất cao.
Đặc biệt, Không Yên biết trong Giáo Đình có một đan đạo đại sư, cấp bậc nhất tinh đan sư, còn có thể luyện chế Trúc Cơ đan, vài ngày qua hắn đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu để luyện chế Trúc Cơ đan, kèm theo một ít dược liệu để tặng vị đan đạo đại sư kia.
Không Yên lăng không bay đến ngôi làng, khi hắn bay đến, khung cảnh từ trên cao nhìn xuống ngôi làng làm hắn chấn động mãnh liệt, khí huyết như thủy triều từ trong ngôi làng bay lên, hình thành một cổ khí thế mạnh mẽ, mỗi người dân trong làng đều có tu vi ít nhất là Luyện Khí tầng hai, sinh cơ bàng bạc, ngay cả Không Yên thành của hắn cũng không bằng ngôi làng này.
Trong lòng Không Yên cảm khái, không hổ là Giáo Hoàng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã làm cho một ngôi làng từ phàm trở thành tu sĩ, mà còn mãnh mẽ như thế, Giáo Hoàng sâu không lường được, phải biết hắn tạo một đội thân vệ tiêu hao tài nguyên cực lớn, mấy chục năm qua mới có thể tạo nên một đội như thế.
Không Yên đáp xuống đất, bước đi từ từ vào ngôi làng, hắn cảm nhận được một bầu không khí an bình, hòa hợp, tựa hồ nơi đây không phải là nơi tu sĩ ở, giống như một nơi thế ngoại đào viên, không dính một chút bụi trần, nơi đây hoàn toàn rời xa cảnh tượng máu tanh tàn khốc của Tu Chân giới.
Không Yên hơi có chút không thích ứng, hắn đã quen với việc ngươi tranh ta đấu, dùng thủ đoạn để hạ đối thủ, cuộc sống của hắn là những chuỗi ngày dài trên lưỡi dao, không cẩn thận một chút là vạn kiếp bất phục.
Hắn có một chút ước ao mình sẽ sống một nơi như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rằng nơi đây không thuộc về mình, nơi đây chỉ thuộc về những Tín Sứ của Quang Minh Giáo Đình, hắn thân là một thành viên của Quang Minh Giáo Đình tất nhiên sẽ ở trên đầu sóng, ra sức cống hiến cho Quang Minh Giáo Đình, quan trọng hơn hết, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, hắn khác biệt với những người nơi đây.
Không Yên đi đến trước một tòa đại điện, gặp được Ngọc Trang.
“Bái kiến Giáo Chủ.”
Không Yên cung kính nói.
“Ngươi đến đây là có chuyện gì?”
Ngọc Trang gật đầu, nhìn hắn một chút rồi hỏi.
Không Yên tư thế hạ thấp, không kiêu ngạo không nịnh hót nói ra:
“Thuộc hạ muốn bái kiến Giáo Hoàng đại nhân.”
Ngọc Trang nhìn thấy biểu hiện của Không Yên như vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng, không hổ là một thành chi chủ, cô cười khổ nói ra: “Giáo Hoàng đại nhân đang bế quan, ngươi có việc gì cứ nói với ta.”
Không Yên thở dài, nói: “Không có việc gì quan trọng, thuộc hạ chỉ muốn tham kiến Giáo Hoàng một lần, nếu Giáo Hoàng đại nhân đã bế quan, vậy thì thuộc hạ xin phép.”
Lần này, Không Yên đến đây để gặp Giáo Hoàng một lần, chiêm ngưỡng phong thái của Giáo Hoàng, hắn nghĩ rằng, thân là Giáo Hoàng được Quang Minh Chi Thần lựa chọn tất nhiên sẽ phi phàm, nếu hôm nay không thấy được thì có lẽ lần sau lại đến vậy, Không Yên rời khỏi, đi về phía Nguyễn Thanh.
Ngọc Trang nhìn hắn rời khỏi, trong lòng cũng biết được mục đích của hắn một chút, có lẽ là nhờ Nguyễn Thanh luyện chế đan dược để bồi dưỡng một nhóm thân tín, dù sao trong Quang Minh Giáo Đình cũng có cạnh tranh, nhưng nó không tàn khốc như trong một Vương Triều hay Tông Môn, trong đó quy tắc sinh tồn được thể hiện hoàn toàn, mạnh được yếu thua, giống như nuôi cổ vậy, chí có con cổ sống sót cuối cùng mới có thể sống.
Không Yên đi đến một khu nhà, có hai người thị vệ đang đứng bảo vệ cổng, hai tên hộ vệ đều mang một bộ giáp to lớn tỏa ra từng tia bảo quang, hai tay cầm lấy một thanh trường kiếm to hơn người đặt mũi kiếm xuống nhất, thân thể không động đậy chút nào, hai chân vững như bàn thạch, chỉ có con mắt quan sát xung quanh.
Không Yên nhìn thấy hai tên thị vệ như vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng, đây mới gọi là tận chức trách, mặc dù xung quanh chỉ toàn là người phe mình, nhưng hai tên thị vệ vẫn không lơ là một chút nào.
Nếu hai tên thị vệ mà biết được Không Yên đánh dM0pVkvg giá mình như thể, hẳn là hai tên thị vệ sẽ nhổ nước bọt, đại ca a, đây là công việc kiếm sống của ta a, nếu làm tốt sẽ có khen thưởng.
Nhìn thấy Không Yên bước đến, một tên thị vệ lập tức kiểm tra thông tin của Không Yên, hắn sử dụng chức năng ‘nhìn’ của hệ thống, tất cả Tín Sứ đều có chức năng này, chỉ cần tâm niệm khẽ động sẽ xuất hiện một số thông tin bên ngoài, tất nhiên chức năng này chỉ được sử dụng khi cả hai đều ở cấp bậc Tín Sứ trở lên.
Tên thị vệ kia kiểm phát, phát hiện Không Yên tu vi không những mạnh mẽ đến kinh người, mà cấp bậc đạt đến Thánh Đồ, hắn di chuyển thân hình, đi đến trước mặt Không Yên, cười nói:
“Xin chào, không biết Không Yên đại nhân đến đây có việc gì?”
Không Yên nhìn thấy tên thị vệ như vậy, hắn gật đầu nói ra: “Ta đến đây muốn gặp Nguyễn Thanh đường chủ, không biết Nguyễn Thanh đường chủ có ở đây không?”
Nghe được Không Yên nói, tên thị vệ vội vàng nói ra: “Nguyễn Thanh đường chủ đang ở bên trong, xin mời đi theo ta.”
Tên thị vệ nói xong, quay đầu đi vào bên trong, Không Yên đi theo sau, theo tên thị vệ đi đến một cái hành lang, hai bên hành lang là những khu đất trên đó đặt một cái đan lô, đương nhiên cấp bậc đan lô này chỉ ở học đồ mà thôi.
Không Yên nhìn thấy những khu đất trên đó đều có vài người thanh niên hoặc thiếu nữ, nhiều người trên tay cầm quyển sách đọc một chút, sau đó kiểm tra dược liệu đang đặt trên kệ, nhiều người sử dụng linh lực thành hỏa diễm nung nấu đan lô để luyện đan, đan dược họ luyện ở cấp bậc học đồ cho nên tiêu hao linh lực không có bao nhiêu, dược liệu thì đã có người trồng sẵn để cung cấp.
Không Yên đếm sơ qua, trong khu nhà này có khoảng hơn một trăm người đang học tập luyện đan, tiêu hao dược liệu kinh người, cho dù là Không Yên thành cũng chưa chắc chịu nổi số lượng tiêu hao lớn như vậy, trong lòng Không Yên ước ao nhưng mà hắn không đủ điều kiện để cung cấp cho nhiều người luyện đan.
Trong Không Yên phủ thành chủ, chỉ có vài người là đan sư, cấp bậc chưa đến Nhất tinh, chủ yếu luyện những loại đan dược tăng cao tu vi hay chữa thương cho Luyện Khí kỳ, còn Không Yên muốn mua đan dược phải tiêu tốn một khoảng tiền lớn để nhờ luyện đan sư trong Vương Thành luyện chế, mỗi lần đều bị luyện đan sư ăn chặn một khoảng lớn.
Không Yên nhìn thấy nhiều loại đan dược được luyện chế ra, xác xuất thành công khá cao, độ tinh khiết cũng ở mức cao, trong lòng hắn càng cảm thấy Giáo Đình cường đại, nhất là hắn biết được Giáo Đình có nhiều loại đan phương, ngay cả Trúc Cơ đan cũng có, phải biết rằng đan phương ở bên ngoài bán giá rất cao, cho dù đan dược cho Luyện Khí kỳ sử dụng đều cao đến mức quá đáng.
Không Yên không biết những loại đan phương đó đều là do Thanh Vũ mua trong cửa hàng hệ thống, đan phương chỉ có đường chủ hoặc những người đường chủ ban cho chức vị cao mới có thể mua được, tất cả cũng là vì bảo mật, nếu một tên Tín Sứ đều có thể mua được đan phương thì hậu quả rất nghiêm trọng, tên Tín Sứ đó không cẩn thận bị địch nhân bắt được thì địch nhân sẽ có đan phương, tình huống như vậy diễn ra nhiều thì đan phương sẽ phân phát khắp nơi.