Vương Cung là một dãy những cung điện xa hoa nối liền với nhau tạo thành một quần kiến trúc hùng vĩ, được xây dựng bằng đá cẩm thạch loại cao cấp, sức phòng ngự của nó có thể cản trở hết tất cả những công kích từ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống.
Đặc biệt, những nơi quan trọng như Chính Điện hay nơi cư ngụ của những người quyền quý, có cấp bậc cao, thì sức phòng ngự của nó kinh người, cho dù Trúc Cơ đỉnh phong muốn tấn công vào cũng phải mất một phen công phu.
Giờ phút này, một thanh niên đang bước chân theo hành lang, đi đến trước một cái thư phòng cổ xưa, trên nó tỏa ra đầy khí tức tang thương cùng với trang nghiêm, không khí yên lặng đến một chiếc lá rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Khung cảnh này chỉ có tiếng bước chân của thanh niên ấy từ từ điều nhịp vang lên, tướng mạo của người thanh niên tuấn mỹ, hai con mắt hữu thần, mái tóc dài được cột lên ở phía sau, thanh niên mặc một bộ đồ của vương gia.
Người thanh niên này chính là đại Vương Tử của Kinh Hồng vương quốc, Kinh Nhân Đức.
Kinh Nhân Đức vừa sinh ra đã biểu hiện thiên phú hơn người, từ mười hai tuổi bắt đầu tu luyện, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi đã tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong, được Yêu Nguyệt Tông ngỏ ý nói khi nào Kinh Nhân Đức đạt đến nửa bước Kết Đan sẽ thu nhận làm đệ tử hạt giống.
Phải biết đệ tử hạt giống của Yêu Nguyệt Tông sẽ nhận được Nguyên Anh công pháp, muốn trở thành hạt giống cần phải đạt đến nhất tinh Thiên Tài, cảnh giới còn phải đến Kết Đan sơ kỳ trở lên.
Kinh Nhân Đức được Yêu Nguyệt Tông coi trọng đến trực tiếp bỏ qua quy củ, cho hắn thành hạt giống đủ để biết thiên phú hắn mạnh đến mức nào.
Người người ở trong vương quốc Kinh Hồng đều chờ mong đại Vương Tử trở thành hạt giống, nhưng việc vui không được bao lâu, Kinh Nhân Đức tu luyện thêm năm năm nhưng cảnh giới không tăng một chút nào.
Yêu Nguyệt Tông còn phái cường giả đến kiểm tra cho hắn, nhưng vị cường giả kia kết luân Kinh Nhân Đức vô vọng Kết Đan. Chỉ trong vòng một đêm, Yêu Nguyệt Tông đã thu hồi lời nói của mình, làm cho Kinh Hồng vương quốc buồn bả mấy ngày.
Nhiều vương quốc giao hảo với Kinh Hồng để lấy lòng Kinh Nhân Đức nghe được tin tức, lập tức trở mặt, không một chút lưu tình.
Năm năm trôi qua, Kinh Nhân Đức vẫn không tiến bộ thêm một chút, cho nên hắn triệt để mất đi hi vọng về tu luyện.
Nhiều vị vương tử khác tu luyện tiến cảnh nhanh chóng, cũng sắp đạt đến cảnh giới của hắn, khi đó những vị vương tử kia sẽ có cơ hội gia nhập Yêu Nguyệt Tông, từ nay về sau địa vị của họ sẽ hơn Kinh Nhân Đức nhiều.
Bị chúng bạn xa lạnh cùng với những vương tử khinh bỉ, chế nhạo, Kinh Nhân Đức bị đả kích nặng nề, nhưng như vậy vẫn không làm hắn gục ngã.
Trong mắt các vương tử khác, bái nhập Yêu Nguyệt Tông mới là vùng trời của họ, từ này mặt sức chim bay, còn ở lại làm một cái Quốc Vương thì chẳng khác nào bị nhốt vào tù, giam cầm tương lai.
Cho nên các vương tử không để ngôi vị Quốc Vương vào mắt. Quốc Vương cũng hết cách, bây giờ Kinh Nhân Đức tu vi không tiến thêm, coi như tương lai chỉ có bấy nhiêu, thích hợp làm Quốc Vương nhất, cho nên Quốc Vương đã gần như giao hết quyền hạn cho hắn.
Kinh Nhân Đức nhận lấy quyền hạn, hắn không cam lòng, một con đường tươi sáng đã bị gãy mất, cho nên hắn phải giết ra một con đường mới, hắn phải có thực lực, bây giờ Vương Quốc chính là thực lực của hắn.
Hắn phải làm cho Vương Quốc phát triển mạnh mẽ đến nổi tìm ra phương pháp giải quyết tình trạng thân thể F4Akgucp của mình.
Không Vũ vương quốc chính là bước đi đầu tiên của hắn, theo thông tin hắn nhận được từ một vị thành chủ hắn đã khống chế, Không Vũ vương thành xây trên một đầu mạch khoáng linh thạch, mặc dù chỉ có hạ phẩm nhưng nếu hắn chiếm được thì hắn sẽ đủ tài nguyên để giải quyết vấn đề của hắn.
Những vị thành chủ của Không Vũ vương quốc bị hắn dùng Kết Đan công pháp dụ dỗ từng bước mà thần phục với hắn. Đáng lẽ ra, Kinh Hồng vương quốc không có Kết Đan công pháp, nhưng Yêu Nguyệt Tông thấy thiên phú của hắn cao, đã ban cho công pháp cùng với đan dược nhiều vô số kể.
Mặc dù hắn đã phế đi, Yêu Nguyệt Tông cũng không thu hồi lại. Yêu Nguyệt tông khinh thường làm những chuyện đó, một số đan dược mà thôi, Yêu Nguyệt Tông không để vào mắt, coi như kết một cái thiện duyên.
Kinh Hồng vương quốc nhờ vào số lượng lớn đan dược, đã tạo nên nhiều cường giả Trúc Cơ, Kinh Nhân Đức nhận được tin tức về hạ phẩm mạch khoáng Linh Mạch, hắn bắt đầu mưu đồ chiếm đoạt Không Vũ vương quốc.
Kinh Nhân Đức đi đến trước cửa thư phong, tay của hắn nhẹ nhàng gỏ ba tiếng.
Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó có tiếng nói từ đó truyền ra: “Vào đi.”
Kinh Nhân Đức mở cửa phòng, hiện ra trong đó là một người đàn ông trung niên, đầu tóc gọn gàng, trong tay cầm một quyển sách, đôi mắt chăm chú nhìn vào quyển sách, không để ý đến Kinh Nhân Đức.
“Mặc lão.”
Kinh Nhân Đức cung kính nói.
Mặc lão rất vang dội, cho dù Yêu Nguyệt Tông cũng biết đến hắn ta, mặc dù Mặc lão chỉ ở Kết Đan sơ kỳ nhưng thanh danh của hắn còn vang dội hơn cả Kết Đan hậu kỳ.
Hắn nổi tiếng như một người có kiến thức uyên bác, trong cuộc đời của hắn đã không biết đọc bao nhiêu quyển sách, kiến thức của hắn mênh mông, cho dù Nguyên Anh đại năng cũng chưa chắc có kiến thức nhiều như hắn.
Mặc lão được người khác tôn kính bởi vì tính tình của hắn, hắn đi du lịch khắp nơi để tìm đọc sách, thuận tiện chỉ điểm một số người, Mặc lão giúp không biết bao nhiêu người đột phá cảnh giới, hay chỉ ra một con đường sáng cho họ.
Phải nói, Mặc lão là ân nhân của rất nhiều người, trong đó không thiếu Kết Đan cường giả. Hôm nay, Mặc lão đi tới Kinh Hồng vương quốc, muốn tìm đọc một số quyển sách ở đây, Kinh Nhân Đức được Mặc lão chỉ điểm ra một con đường.
Mặc lão kiểm tra thân thể của Kinh Nhân Đức, phát hiện hắn có thể chất đặc thù, cần phải có thiên tài địa bảo để kích hoạt, nhiều ngày điều tra, Mặc lão nói cho Kinh Nhân Đức cần sử dụng một loại hạt sen tên Hồng Liên.
Kinh Nhân Đức vui vẻ, phái ra thuộc hạ tìm kiếm thông tin, sau vài ngày, hắn cũng đã biết hạt sen Hồng Liên chỉ ở trong địa bàn Yêu Nguyệt Tông mới có bán, nhưng giá trị kinh người.
Cho dù Kinh Nhân Đức có sử dụng toàn bộ tài nguyên của vương quốc cũng không đủ để đổi lấy một hạt, vì thế mạch khoáng ở Không Vũ vương quốc là mục tiêu của Kinh Nhân Đức.
Mặc lão nghe được Kinh Nhân Đức gọi, nhìn hắn một chút, rồi gật đầu nói: “Có chuyện gì?”
Thật ra, Mặc lão rất thưởng thức Kinh Nhân Đức, hắn từng nghe tên của Kinh Nhân Đức, thiên tài bị đánh xuống phàm nhân nhưng vẫn không từ bỏ tu tiên đại đạo.
Kinh Nhân Đức nghe được tin tức mình có thể tu luyện tiếp, hắn không những không hối thúc, đẩy nhanh tiến độ làm việc mà còn cẩn thận từng bước hơn trước kia.
Kinh Nhân Đức nói: “Tà Đồ tấn công Không Vũ quốc, tình thế nguy hiểm vạn phần.”
Mặc lão nghe được vậy, hiểu ý nói ra: “Làm việc ngươi nên làm, đi thôi.”
Kinh Nhân Đức nghe vậy, trong lòng vui vẻ, hắn có ý định xin ý kiến của Mặc lão, nhưng từ đó đến giờ Mặc lão không hỏi thế sự, chỉ cầu kiến thức, nghe được Mặc lão ngầm đồng ý, Kinh Nhân Đức khom người cung kính nói: “Nhân Đức xin cáo lui.”
Kinh Nhân Đức bước ra khỏi phòng, Mặc lão nhìn bóng lưng của hắn rồi thở dài, hắn làm sao không biết việc này sẽ dẫn đến vô số người chết, hai quốc gia phân tranh, cho dù chỉ hạn chế ở giữa tu sĩ chiến tranh, nhưng người vô tội chết đi vẫn không tránh khỏi.
Cuối cùng, Mặc lão nói nhỏ một tiếng: “Người đều có con đường của mình.”
…
Sau khi Kinh Nhân Đức bước ra khỏi phòng, lấy ra một tờ thông tin mà thuộc hạ hắn thu thập được. Kinh Nhân Đức nhìn qua một chút, trầm ngâm:
“Nhiều thành trì ở trong Không Vũ quốc xuất hiện nhiều tu sĩ lạ mặt đến điều tra thông tin, phương pháp điều tra sơ sài, để lại nhiều dấu vết, trong đó có những thông tin cơ bản.”
“Xem ra có một thế lực mới muốn nhúng tay vào Không Vũ quốc đây.”
Kinh Nhân Đức cười khẽ, ở trong vòng mười mấy quốc gia xung quanh, quốc gia nào cũng biết thực lực của nhau cùng với những thông tin cơ bản. Lúc này lại có tình trạng kỳ lạ đó xảy ra, Kinh Nhân Đức đoán rằng có một thế lực từ xa đến muốn cắm rễ ở đây.
Cảnh giới của tu sĩ điều tra thông tin không cao, chỉ ở Luyện khí kỳ, cùng với thủ pháp điều tra thông tin sơ sài, cho thấy thế lực kia cũng không mạnh bao nhiêu.
Kinh Nhân Đức suy nghĩ một hồi, quyết định lấy ra một lá phù truyền tin nói:
“Bắt lấy những tên thám tử đó, chỉ để một tên chạy thoát, sau đó ám chỉ là ngươi làm.”
Kinh Nhân Đức nói xong, lá phù tự động đốt cháy thành tro.