Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 480: Chương 480: Kỳ quan của Giáo Đình, ba người thú vị




Ba người đang thả câu, tâm trạng thì hào hứng, lâu lâu lại ngó xuống dòng sông xem cá có cắn câu chưa, trong đó có hai người nam và một người nữ.

Đặc biệt, một nam thì khác với hai người còn lại ở hình dạng vì có thêm đôi tai giống mèo và một cái đuôi màu trắng.

“Lâu rồi mới có thể nghỉ ngơi.” Người nam là yêu tộc vừa vươn người ra sau, thư giãn gân cốt vừa nói với giọng cảm động.

Hai người còn lại cũng gật đầu, đồng ý hết mực với lời nói của người kia.

“Nghe nói ở Luyện Đan Đường có rất nhiều người đạt tới Luyện Đan Sư một sao, chắc hẳn là áp lực với cậu lớn lắm phải không, Văn Lam?” Thiếu niên yêu tộc quay qua hỏi Văn Lam.

Văn Lam có tên đầy đủ là Nguyễn Văn Lam, một người ở trong ngôi làng mà Thanh Vũ đến đầu tiên, cũng được xem là người có kinh nghiệm, hiểu biết sâu rộng về Giáo Đình nhất trong ba người.

Ở hiện tại, Văn Lam đang là thành viên của Luyện Đan Đường, ước mơ của cậu ấy là trở thành một Luyện Đan sư cấp cao, nhiều người mến mộ.

Văn Lam gật đầu, than thở nói: “Thật không biết tại sao bọn họ lại tiến bộ nhanh đến thế, lâu vậy rồi mà tôi còn chưa luyện chế được Nguyên Linh Đan cấp hai.”

“Mỗi lần luyện chế đều thất bại, giờ kiểm tra tận ba lần rồi.”

Nét mặt của Văn Lam toát ra sự đau khổ.

“Thôi thôi, hôm nay là ngày nghỉ đừng nhắc đến chuyện đau buồn nữa.” Cô gái có tên Hạ Ly cười nói, chuyển đề tài cho hai người.

“Đúng vậy.” Văn Lam cười gật đầu, tiếp tục thả câu, khuôn mặt chăm chú nhìn xuống lòng sông như đang tìm xem có loài cá nào mắc câu không.

“Haha, giờ các Đường Chủ đang bận việc ở một nơi nào đó rất bí mật cho nên những thành viên bình thường như chúng ta không còn bị quản lý quá nghiêm ngặt nữa.” Thiếu niên yêu tộc cười hớn hở.

“Sao vậy Hoàng Trác, tôi thấy việc quản lý cũng đâu có chặt chẽ lắm đâu? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao trong một ngày là có thể tự do rồi mà.” Hạ Ly khó hiểu, cô là một học đồ của Luyện Đan Đường, giống như Văn Lam.

Hoàng Trác là một yêu tộc của Phù Đường, bởi vì Nguyệt Linh có dòng máu của Thất Vĩ Thiên Hồ, nên sau khi nhận chức Đường Chủ, Nguyệt Linh ra sức phát triển đan đường và chiếu cố cho các yêu tộc loại hồ ly.

Hoàng Trác là một yêu hồ vừa mới tu luyện không lâu, quê hương là một khu rừng nhỏ ở phía nam và cũng là thành viên của Phù Đường.

“Đúng vậy đó, rất là mệt mỏi, Đường Chủ cứ luôn bảo là phải cố gắng hơn nữa để sớm ngày thành tài, giúp đỡ cho Phù Đường vươn lên dẫn đầu, thế là bọn tôi cứ bị ép tu luyện và chế phù, hai người nhìn xem, tôi gia nhập Phù Đường còn chưa đến một tháng thì đã trở thành Phù Sư một sao rồi.” Hoàng Trác vừa nói với giọng khổ sở nhưng tại sao khi đến tai hai người kia thì lại trở thành khoe mẽ vậy?

“Một tháng liền đạt tới Phù Sư một sao?” Văn Lam giật nảy cả mình, nét mặt chấn kinh nhìn Hoàng Trác.

“Có thật không đó?” Hạ Ly cũng không giữ bình tĩnh được. Cô không ngờ người tên Hoàng Trác vẫn luôn chơi cùng hai người lại là Phù Sư một sao, địa vị cao hơn hai người rất nhiều.

Mà tài năng chế phù còn đáng sợ, một tháng ngắn ngủi!

Hoàng Trác gật đầu, thở dài nói: “Tôi đã rất chăm chỉ để được như ngày hôm nay và phải bỏ ra nhiều mồ hôi nước mắt, thật là mệt mỏi đó.”

Văn Lam, Hạ Ly im lặng nhìn Hoàng Trác, rõ ràng cái thằng này đang khoe khoang chứ than vãn cái gì hả?

Ít lâu sau, Văn Lam, Hạ Ly tập trung câu cá để lấy lại sự bình tĩnh vốn có, hôm nay bị đả kích hơi nặng nên tâm trạng của họ không tốt cho lắm, còn Hoàng Trác thì vui vẻ kéo cần câu, chẳng mấy chốc sau cái rổ cá đầy ắp.

Nhìn mấy con cá béo mập màu bạc lấp lánh mà Hoàng Trác thèm đến chảy nước miếng, yêu hồ luôn thích ăn cá, đặc biệt là mấy con cá trong khúc sông bên dưới Thánh Điện, qua vài tháng bọn chúng cũng hấp thụ linh lực, thịt ngon hơn cá thường gấp mấy lần.

Hạ Ly cười gượng nhìn Hoàng Trác không hề có phong độ của Phù Sư một sao, cô hiếu kỳ hỏi: “Hoàng Trác, tại sao cậu không tham gia vào chuyến đi bí mật của các Đường Chủ, Phù Sư một sao đủ điều kiện đi cùng họ rồi mà.’

Lắng nghe câu hỏi của Hạ Ly, ngay cả Văn Lam cũng ngó đầu sang ngóng chuyện.

Khóe miệng Hoàng Trác thì giật giật, nhỏ giọng nói ra: “Đừng kể ai nghe nha, tôi có thể luyện chế phù cấp hai nhưng tôi không kiểm tra vì thế chẳng ai biết tôi là Phù Sư một sao đâu.”

“Cậu trốn tránh bài kiểm tra lên cấp?” Văn Lam bất ngờ thốt lên, Hoàng Trang nhanh nhẹn bịt miệng của Văn Lam lại, ánh mắt thì nhìn xung quanh xem có ai ở đây không.

“Làm vậy không tốt đâu?” Hạ Ly nói nhỏ, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng cho Hoàng Trác.

“Không phải Phù Sư một sao có rất nhiều phúc lợi từ Giáo Đình sao? Cậu làm vậy đồng nghĩa với việc không nhận các phúc lợi đó.”

Văn Lam gật đầu, đồng tình với Hạ Ly nên cậu ta lên tiếng khuyên nhủ: “Tôi nghĩ cậu nên đi kiểm tra lên cấp thì hơn, không nên chơi bời nữa, giống như chúng tôi này, có cố gắng cách mấy cũng không xong, toàn làm mọi chuyện thất bại thôi.’

“Văn Lam nói đúng đó, Hoàng Trác cậu nên đi kiểm tra lên cấp Phù Sư một sao đi, chắc hẳn là Nguyệt Linh Đường Chủ sẽ vui vẻ lắm cho coi.” Hạ Ly gật đầu nói.

Nghe hai người bạn thân mà Hoàng Trác vừa quen biết một tháng, nhớ lại kỷ niệm khi vừa đặt chân lên Thánh Điện, chứng kiến cảnh tượng vĩ ngạn của nó, choáng ngợp trong bầu không khí trang nghiêm và náo nhiệt, đâu đâu cũng có con người xa lạ.

Hoàng Trác sợ hãi đi từng bước một đi theo sau Nguyệt Linh, và vào thời gian ngỡ ngàng kia, Hoàng Trác được hai người đến bắt chuyện, dẫn Hoàng Trách chơi đùa, dạy cho cậu từng lễ nghi của con người, dạy cho cậu cách cầm đũa, cách gắp thức ăn và cả cách câu cá nữa.

Hoàng Trác cười nhẹ một tiếng, nét mặt thản nhiên nói: “Tôi không thể, nếu làm thế thì tôi không thể ở bên cạnh hai người được nữa.”

“Hoàng Trác.” Văn Lam, Hạ Ly cảm động nói. Người bạn yêu tộc thú vị không những tài giỏi mà còn có trân trọng tình cảm giữa ba người, thậm chí thà chậm trễ tương lai vẫn ở bên cạnh họ.

“Một câu chuyện về tình cảm rất cảm động.” Giữa lúc ba người đang nhìn nhau một cách thân thương, nào ngờ một giọng nói vang vào tai làm họ giật bắn người.

“Tuy nhiên, đừng giấu diếm tài năng của cậu, để rồi hai người bạn tốt của cậu tự trách bản thân rằng họ đã làm chậm bước chân của cậu, Hoàng Trác.” Thanh Vũ nhẹ giọng khuyên bảo trước ánh mắt ngạc nhiên của ba người.

“Vâng!” Hoàng Trác đáp lại Thanh Vũ bằng giọng hơi run run. Còn Văn Lam, Hạ Ly thì đã không thể cất tiếng nói thành lời, bởi vì bọn họ biết người vừa lên tiếng là ai.

“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Văn Lam, Hạ Ly kéo Hoàng Trác đứng lên rồi chào Thanh Vũ.

“Ừ!” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu, chấp nhận lời chào hỏi của ba người.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã nhắc nhở.” Hoàng Trác nghiêm giọng nói.

“Giáo Hoàng nói rất đúng, cậu đừng làm chúng tôi tự trách bản thân chứ.” Hạ Ly nhìn Hoàng Trác rồi lên tiếng nói.

“Phải đó, trách bản thân là một chuyện rất đau đớn.” Nguyễn Văn Lam chăm chú gật đầu.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn ở cạnh hai người thật lâu thôi mà.” Hoàng Trác nhẹ giọng nói.

“Còn hai người nữa, đừng làm một Hoàng Trác bé bổng chậm chân chứ, tiếp tục cố gắng lên tiếng, ta coi trọng ba người.” Thanh Vũ cười hòa ái nói.

“Giáo Hoàng đại nhân.” Ba người nhìn Thanh Vũ bằng ánh mắt cảm kích, giờ đây thì bọn họ mới hiểu vì sao tất cả mọi người, bao gồm cả các Đường Chủ, Nguyễn Vu Đại Tướng Quân đều tôn kính Thanh Vũ.

Có lẽ bởi vì sự chu đáo và quan tâm đến mọi người của Giáo Hoàng đối với mọi người xung quanh.

“Đây là loại cá gì vậy?” Thanh Vũ khẽ hỏi trong khi nhìn rổ cá trắng bạc của ba người, có khoảng hơn hai mươi con cá như thế, chúng to dài cỡ một mét và nhìn sơ qua liền biết thịt chúng rất ngon rồi.

“Thưa Giáo Hoàng, chúng tôi nghe người dân ở gần đây gọi chúng là Cá Thu Trắng.” Hạ Ly nhanh nhẹn trả lời.

“Cá Thu Trắng sao?” Thanh Vũ gật đầu.

“Nếu Giáo Hoàng thích thì chúng tôi có thể tặng ngài.” Văn Lam mỉm cười nói.

“Không cần đâu.” Thanh Vũ vừa lắc đầu vừa trả lời.

“Ta đến đây vì có chuyện phải làm.”

“Là chuyện gì vậy Giáo Hoàng?” Hoàng Trác liền hỏi với giọng hiếu kỳ.

“Này Hoàng Trác, cậu đang hỏi Giáo Hoàng đó.” Hạ Ly vội vàng lên tiếng nhắc nhở Hoàng Trác, một người bình thường lại hỏi về chuyện của một Giáo Hoàng đứng trên cao của Giáo Đình sao?

Hành động kia của Hoàng Trác rất thô lỗ và không kính trọng Thanh Vũ.

“Không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là tạo ra một thác nước thôi.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời.

“Được rồi, ba người lùi ra xa một chút đi.” Thanh Vũ chỉ tay về phía sau rồi ra lệnh.

“Vâng.” Mặc dù ba người rất muốn đứng gần nhìn xem Thanh Vũ làm gì tiếp theo nhưng vẫn lùi lại theo lời Thanh Vũ, còn đôi mắt thì cứ khóa chặt Thanh Vũ.

“Hệ Thống, ta chọn vị trí này để đặt Bản Nguyên Huyết Mạch Thác.” Thanh Vũ nói chuyện với Hệ Thống đang ở trong đầu.

“Đã xác nhận vị trí do ký chủ chọn.” Hệ Thống lạnh nhạt trả lời.

“Ký chủ có muốn xây dựng Bản Nguyên Huyết Mạch thác tại đó không?”

Thanh Vũ trả lời mà không cần suy nghĩ: “Xây dựng thác nước đi.”

Lần này, Hệ Thống không hề lên tiếng trả lời nữa, nhưng cảnh tượng kỳ lạ đột ngột hiện ra giữa không gian ở trên Thánh Điện, ánh sáng Mặt Trời bỗng nhiên bị lấn át bởi một thứ ánh sáng lớn hơn rất nhiều.

Ánh sáng màu tím xuyên thủng không gian hư huyễn, xé tan mọi vật cản đường, sau đó bao phủ Thánh Điện vào trong một màu tím kỳ ảo và đẹp một cách mỹ lệ.

Cảnh tượng khác thường khiến mọi người đang ở trong Thánh Điện lẫn những người đang ở gần đây đều bỏ công việc qua một bên để ngẩng đầu, ngắm nhìn sự đẹp đẽ thần bí cuốn hút ở trên bầu trời, nét mặt thì rung động và đôi mắt thì đắm chìm trong ánh tím.

Văn Lam, Hoàng Trác, Hạ Ly ở gần với Thanh Vũ nhất nên được chiêm ngưỡng cảnh tượng giống như thần tích, ánh sáng kia không những đẹp không gì sánh được, nó còn mang đến một vật khổng lồ từ trong không gian vô định.

“Một cái thác nước khổng lồ!!!” Hoàng Trác ngạc nhiên thốt thành lời, còn Văn Lam, Hạ Ly thì ngẩn người ra nhìn không chớp mắt.

Thác nước bay ra từ không gian đen kịt sau đó nó nhẹ nhàng rơi xuống ở đằng trước Thanh Vũ, nó có hình dạng giống với các thác nước bình thường khác nhưng khuôn viên thì rất to lớn, chiếm trọn gần một km theo chiều ngang, nước cuồn cuộn đổ xuống dòng sông bên dưới, màu nước màu tím nhạt thơ mộng và lấp lánh, tỏa ra một sự mê hoặc lạ kỳ.

Đặc biệt nữa là nguồn nước chảy ra từ một không gian đen ngòm không nhìn thấy cuối, rất nhanh ngay cả mảng không gian bị xé rách kia cũng liền lại, sau cùng, nước bắt nguồn từ một không gian không có gì, phảng phất nó chảy ra từ một hơi không tồn tại, một nơi mà thời gian, không gian, vạn vật giao hòa với nhau làm một.

“Đây là thần tích gì?” Văn Lâm trừng mắt hết cỡ.

“Giáo Hoàng đại nhân vừa tạo ra một thần tích!!” Hoàng Trác thì nói với giọng sùng bái.

“Ngài ấy chỉ làm một chuyện nhỏ thôi sao? Vậy chuyện lớn đối với ngài ấy là gì chứ?” Hạ Ly thì ngập ngừng nói, hình ảnh bóng lưng của Thanh Vũ vẫn đang phản chiếu trong con người của Hạ Ly bỗng chốc cao lớn đến không thể hình dung.

“Thế nào? Nó có đẹp không?” Thanh Vũ gật đầu, nét mặt hài lòng với thác nước, theo Thanh Vũ đánh giá thì thác nước xứng đáng nằm trong mười kỳ quan của Giáo Đình ở hiện tại và luôn cả tương lai sau này, một vật trang trí tuyệt mỹ mà không nơi nào có được, sau đó Thanh Vũ quay đầu hỏi ba người.

“Rất đẹp.” Hoàng Trác, Văn Lam, Hạ Ly lập tức gật đầu, đồng thanh nói.

“Nhưng ngoài cái đẹp hoàn hảo kia ra thì tôi còn cảm nhận được một thứ nữa.” Hoàng Trác chợt lên tiếng nói nhỏ.

“Cảm giác kia bắt nguồn từ dòng máu đang chảy trong người tôi, dòng máu của tôi đang kích động!”

“Cậu có sao không, Hoàng Trác?” Văn Lam, Hạ Ly nghe vậy, hai người liền hỏi thăm, sợ Hoàng Trác xảy ra chuyện gì.

“Không sao đâu, việc này rất bình thường.” Thanh Vũ từ tốn trả lời thay cho Hoàng Trác.

“Giáo Hoàng biết tại sao ư?” Hoàng Trác nhìn sang Thanh Vũ.

“Tất nhiên rồi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hắn nở nụ cười thân thiện hỏi.

“Vậy, giờ cậu có muốn không?”

“Muốn gì thưa ngài?” Hoàng Trác đáp lại.

“Nhảy thác!” Thanh Vũ chậm rãi trả lời.

Nguyễn Văn Lam, Trần Hạ Ly, Hoàng Trác: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.