Vì Lion không còn đủ tâm lực dùng dị năng ẩn nấp nên trận chiến xảy ra bất ngờ giữa Behira và bảy người đã làm mọi người ở trong khu vực trung tâm kinh động.
“Có chuyện gì xảy ra thế, Behira?” Amoty giật mình nhìn năm sáu người đang nằm la liệt trên mặt đất, máu tươi nóng bỏng chảy dài bốc lên mùi tanh nồng, Amoty đưa mắt nhìn Behira rồi lên tiếng hỏi, âm thanh không che dấu được sự rung động.
Amoty dẫn theo một nhóm Hộ Vệ mười người, bọn họ dư khả năng phân tích ra sức mạnh trung bình của mấy người máu nằm ở nửa bước Tứ Dương kỳ, nếu liều mạng, dù tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ muốn giữ lại bọn chúng cũng khó khăn.
Ngoài ra, chúng còn vượt qua được lớp phòng vệ của đội Hộ Vệ chứng minh chúng chẳng phải là hạng người tầm thường, ấy vậy mà, chúng vẫn không thể đánh lại một người hầu gái trông rất chuyên tâm với công việc này.
Amoty từng gặp Behira vài lần, lúc nào cũng nhìn thấy Behira làm việc không biết mệt mỏi nên có ấn tượng tốt với Behira.
Behira bình tĩnh đứng quay lưng về đội Hộ Vệ, quần áo không dính một giọt máu, cô chậm rãi dùng một cái khăn tay để lau chùi lưỡi kiếm, thứ vũ khí đã giết chết đám người Lion.
Sau một vài giây, Behira vừa nói vừa cúi người cầm lấy khay đựng bình trà nóng:
“Một ít con ruồi không biết rõ phép tắc mà thôi.”
“Tôi đã diệt trừ chúng trước khi chúng làm nơi này dơ bẩn.”
“Và một tên vẫn còn sống sót, hãy bắt lấy hắn rồi tra khảo đi, tôi còn công việc phải làm, tạm biệt.”
Nói xong, Behira đã đi đến cuối hành lang, để lại một đám Hộ Vệ đang ngây người.
“Đội Trưởng, chúng ta nên làm gì đây?” Một người cười khổ.
“Dọn dẹp xác chết, tra khảo thông tin từ tên còn sống, gia tăng sự phòng vệ và báo cáo chuyện này cho Mặc Hàn Giáo Chủ!” Amoty thản nhiên nói và quay đầu bước đi, để lại một ít Hộ Vệ làm việc.
“Bọn chúng có thể qua mặt mình…”
Amoty bình tĩnh nói ra, ánh mắt lóe lên hàn mang, phải biết Amoty đã là tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, thêm dị năng thì anh ta dễ dàng đánh bại tu sĩ Tứ Dương trung kỳ, không ngờ một đám người không biết nhô ra từ đâu lại vượt qua canh phòng của anh ta, đây là một tội lỗi lớn, nếu Behira không xử lý sạch sẽ thì tội của nhóm Hộ Vệ càng lớn hơn nữa.
“Những tháng ngày sau nên cố gắng một chút!” Sau cùng, Amoty kiên quyết nói một câu, những Hộ Vệ đang đi theo sau cũng âm thầm gật đầu đồng ý.
“Cố gắng” là hai từ diễn tả nhẹ nhàng cho chuyến đi huấn luyện địa ngục ở Huyễn Linh Chiến Trường, càng vào sâu hơn, quái vật càng điên cuồng càng ranh mãnh, không cẩn thận liền gặp nguy hiểm sống chết.
Tuy nhiên, hành động của đám Lion đã kích thích thành công các tự tôn của các Hộ Vệ, lần sau, bọn họ chắc chắn không cho phép bất kỳ một ai vượt qua lớp tường rắn chắc này nữa.
…
“OA!!” Một người đứng chống tay vào tường, một tay đặt lên vùng ngực và miệng thì liên tục phun ra máu tươi màu đỏ, hắn là Lion, người sống sót duy nhất dưới sự tấn công của Behira.
Một lúc sau, Lion đưa một tay gạt đi vết máu trên khóe miệng, hắn ta bước đi loạng choạng về phía trước, một con hẻm tối tăm ít có ánh sáng, thân thể của hắn dần dần biến thành vô hình, không một ai có thể nhìn thấy Lion dù cho hắn ta bước ngang qua.
Năng lực “Không Khí” đã cứu hắn một lần trước các đòn tấn công chớp nhoáng, tốc độ khủng khiếp của Behira.
Giờ dù đã thoát khỏi cái chết nhưng Lion vẫn luôn rùng mình mỗi khi nhớ lại ký ức điên rồ đó.
Nếu hắn không nhanh trí, nhờ vào mấy người kia hấp dẫn Behira ít giây thì hắn cũng là một trong những cái xác chết lạnh lẽo trên nền đá.
Hắn đã lựa chọn bỏ chạy khỏi khu vực trung tâm nhờ vào dị năng “Không Khí”.
“Ta là người tiến hóa cấp bốn sơ kỳ, tại sao lại có thể thê thảm đến vậy?” Lion vừa ôm ngực vừa nghĩ với ánh mắt bần thần.
Lion, người tiến hóa cấp bốn sơ kỳ, được Quốc Vương Martin Oliver tin tưởng giao cho nhiệm vụ bí mật cực kỳ quan trọng lại thất bại bởi vì có ý định bắt giữ một người hầu gái cho việc moi móc tin tức đường đi?
“Một người hầu gái nhỏ nhoi cũng sở hữu sức mạnh lớn lao đến nhường này sao?”
“Không được, bọn chúng đã phong tỏa Thập Linh Hỏa thành, với thương thế hiện giờ thì mình không thể vượt qua sự tra xét của bọn chúng nữa.”
“Phải tìm một nơi ẩn nấp rồi thực hiện kế hoạch thứ ba thôi…”
Lion nghĩ ngợi xong chuyện hắn cần làm kế tiếp, hắn ta hít sâu một hơi để lấy lại được sự bình tĩnh, nhiệm vụ của hắn vẫn chưa kết thúc nhưng hắn không thể quay trở lại ngôi nhà ở trong Thập Linh Hỏa thành nữa, hắn cần phải ẩn dấu bản thân!
Còn nữa, hắn vừa vận dụng dị năng vượt qua giới hạn nên tổn thương đến cơ quan nội tạng, cần nghỉ ngơi để hồi phục.
Chắc chắn Quang Minh Giáo Đình sẽ rất tức giận vì có một nhóm sát thủ đột nhập vào nơi quan trọng ngay giữa đêm và cử rất nhiều thành viên đi tìm kiếm sát thủ chạy thoát là Lion.
Lion tiếp tục bước đi với tốc độ khá nhanh, hắn ta nhìn thấy rất nhiều người đang chạy vội trên các con đường lớn, một ít rẽ ngang vào các con đường nhỏ hơn, điều tra từng nhà, từng nhà một, cả Thập Linh Hỏa thành đang bị đánh thức vào giữa buổi tối, rất nhiều người dân quan sát từ nhà để biết chuyện đang diễn ra.
“Quang Minh Giáo Đình yêu cầu tất cả mọi người ở yên trong nhà, một nhóm người vừa đột nhập vào trọng địa với mục đích xấu, chúng tôi nhận được mệnh lệnh từ Mặc Hàn Giáo Chủ truy tìm một người đàn ông, mong mọi người hợp tác.”
“Vì yên bình của Thập Linh Hỏa thành, vì an toàn cho mọi người, đừng chứa chấp tội phạm!”
“Đây là một tội phạm nguy hiểm, mong mọi người đừng mất cảnh giác, tiếp tay cho hắn ta làm việc xấu!”
Lion lắng nghe giọng nói nghiêm nghị của một người Vệ Binh đang phụ trách tìm kiếm ở khu vực này, Lion không để ý cho lắm, hắn tự tin vào năng lực “Không Khí’ nhưng hắn lại đang dần cảm thấy trầm trọng vì hắn phát hiện ra một ít lực lượng bí ẩn rất mạnh của Giáo Đình.
Một người đàn ông gọi là Thanok với ánh mắt thô bạo, khi nhìn vào đôi mắt của ông ta, tim của Lion đập nhanh hơn một nhịp.
Một bóng đen gần như hòa nhập vào bóng đêm lướt ngang qua Lion, sau đó bóng đen ngưng tụ thành một người thiếu niên rất trẻ tuổi, đó là Vincy, người sở hữu năng lực “Cái Bóng”.
Mấy chục bóng người lạnh nhạt đứng trên các tòa nhà cao rồi nhìn xuống với đôi mắt sắc lạnh, những người tiến hóa sở hữu dị năng thuộc Tiểu Đội Đặc Biệt cũng đã xuất động, áp lực tản ra bởi mỗi một người trong số họ đều khiến Lion khó thở.
“Kia là Quân Đoàn Trưởng Rinka…” Lion ngẩng cao đầu nhìn một cô gái đang chỉ huy nhiều người ở ngoài xa, dáng vẻ oai nghiêm, rất đặc biệt, quả đúng là một Quân Đoàn Trưởng có danh vọng cực lớn.
“Những người mặc trọng giáp kia lại là thứ quái quỷ gì nữa?” Lion kinh ngạc nhìn một nhóm người đi ngang trên đường.
Bọn họ mặc những bộ giáp nặng màu trắng bạc, sau lưng là một cái áo choàng màu đỏ tung bay, tướng tá ai nấy cũng uy nghiêm nên trông từ xa rất nổi bật, rất nhiều người dân cũng dành sự chú ý với nhóm người mặc trọng giáp này.
“Phó Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả, Nguyễn An!” Sau khi nghe ngóng một lúc, Lion biết thân phận của nhóm người nhìn rất mạnh mẽ đó.
“Công Hội Mạo Hiểm Giả là cái gì thế?”
“Lại có Luyện Đan Đường? Phù Đường? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
“Tại sao bọn họ lại có nhiều kỹ thuật vượt trội như thế?”
Muôn vàn câu hỏi hiển hiện lên trong đầu Thiếu Tá Lion, một người đã từng tự tin hoàn thành nhiệm vụ do Martin Oliver giao phó, thế nhưng, hôm nay, vào tại thởi khắc này, sự tự tin của Lion không còn lại một chút gì.
Đứng trước Quang Minh Giáo Đình vừa thần bí, vừa lớn mạnh, một Lion chẳng khác gì một viên gạch đá nhoi trên đường, số phận của viên sỏi đá đó là bị đạp vỡ.
Lion không thể nào mường tượng ra được rốt cuộc Quang Minh Giáo Đình là tổ chức như thế nào, thực lực tổng thể mạnh ra sao?
Hắn cứ nhìn từng người nổi trội đi ngang trên những con phố lớn để tìm kiếm hay bảo đảm an toàn cho Thập Linh Hỏa thành, rất nhiều, rất nhiều những tồn tại làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Người tiến hóa cấp bốn sơ kỳ, có thêm dị năng đang hoảng sợ!
“Không được! Mình đã trở thành kẻ địch của bọn chúng, mình phải hủy diệt bọn chúng trước khi chúng tiêu diệt mình!” Lion trầm giọng nói, nắm đấm xiết chặt.
Hắn là một Thiếu Tá, không thể quay trở lại căn cứ quân sự Siruan ngay khi nhiệm vụ thất bại, hắn còn có một đứa em gái cần sự chăm sóc của hắn, nếu hắn trở về đó với bộ dáng này thì chắc chắn hắn sẽ bị trừng phạt, và rồi không còn ai bảo vệ đứa em gái thân thương đó nữa.
Ít nhất, khi hắn chết ở đây vì nhiệm vụ, có lẽ Martin Oliver sẽ không ác đến nỗi trừng phạt Lecti.
Lion không làm thế vì bản thân, hắn làm tất cả chỉ vì để Lecti được sống tốt, đơn giản vậy thôi.
Nếu như hắn là một người máu lạnh thì hắn đã không dẫn theo một tiểu đội tới căn cứ của Amoty để tìm kiếm Lecti, giết hại những người từng làm chuyện xấu với Lecti.
Lion bôi hết lớp trang điểm rồi mang một cái mặt nạ trong suốt để thay đổi gương mặt, chờ khi trời sáng, hắn ta trà trộn vào người dân bình thường, không những vậy, cứ đi được một đoạn đường khá dài thì Lion lại cúi người đặt một vật màu đen hình tròn rồi chôn vùi nó bằng cát bụi hay để nó vào các góc tối để không ai nhìn thấy chúng.
Sau khi dấu một vật cuối cùng, Lion rất thông minh, hắn ta quyết định đến nơi đông người để ấn nấp, đó chính là một khu chợ nhộn nhịp nhất trong Thập Linh Hỏa thành.
Với hàng trăm, hàng ngàn gian hàng bày đủ loại đồ vật bao gồm cả đan dược, phù chú, pháp bảo, con non quái vật, da thú, lông thú, các bộ giáp kim loại trông rất bắt mắt…
Lion đi dạo khu chợ một vòng, hắn ta mua rất nhiều đồ vật như đan dược, nghe nói thứ vật kỳ lạ này có thể giúp hắn chữa trị vết thương.
“Nó thật thần kỳ!” Lion trầm trồ nhìn viên đan dược màu xanh lục trên tay, hắn ta vừa sử dụng một viên và không còn cảm thấy đau nhói ở trên lồng ngực nữa.
“Chẳng trách tại sao Martin Oliver lại dấu đi sự tồn tại của đan dược, ông ta muốn chiếm làm của riêng, không phân phát cho ai hết.”
Lion nghĩ lại số chiến lợi phẩm lấy được từ căn cứ của Gankil, chắc hẳn phải có ít nhất mấy trăm, gần ngàn viên đan dược thần kỳ giống vậy.
“Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần ngồi đợi mấy ngày nữa, lúc Martin Oliver tấn công nơi đây thì mình sẽ tìm cơ hội rời khỏi tòa thành này.” Lion thở dài ra một hơi rồi nghĩ thầm.
Có vẻ như vì không tìm thấy Lion nên người của Quang Minh Giáo Đình đã rút hết, sau này, hắn không cần phải cẩn thận từng ly từng tí tránh cho người khác phát hiện nữa.
“Cá đây! Cá đây! Cá ngon ngon ngon đây!!!” Bỗng nhiên, một giọng nói to rõ vang lên giữa khu chợ đông đúc, mọi người đang nói chuyện, trả giá hay rao hàng đều im lặng rồi đưa mắt nhìn tới một gian hàng lớn.
Gian hàng này rộng bằng hai mươi cái gian hàng bình thường khác, chiếm trọn vị trí trung tâm của khu chợ.
Âm thanh cực kỳ lớn như pháo nổ nên ngay cả Lion đang ở rất xa cũng phải quay đầu nhìn.
Lúc này, một người đàn ông cao to đang đứng trước gian hàng, miệng thì hô to trong khi một tay đang chỉ vào một con cá khổng lồ to chừng mười mét.
Con cá này tản mát ra hung uy khủng bố, thậm chí còn vượt qua cả Lion, sức mạnh của con cá ít nhất ngang bằng với người tiến hóa cấp bốn trung kỳ, đặc biệt, trên đầu con quái vật sông còn có một cái sừng nhọn dài chừng nửa mét, toàn thân được bảo bọc trong một lớp vảy xanh da trời.
“Đây là một con cá ngon ngon ngon mà tôi vừa mới bắt được, lúc tôi nhìn thấy thì nó đang ngắc ngoải trên lớp băng nên tôi kéo nó về đây bán cho mọi người, đặc biệt, giảm giá chín phẩy chín mươi chín phần trăm!” Người bán cá vừa nhìn xung quanh vừa nói lớn tiếng.
“Ông chủ, một kg bao nhiêu tiền?” Có người lên tiếng hỏi vì chất lượng thịt cá còn rất tươi mới, nếu làm thành một món ăn ở nhà cũng giúp bọn họ gia tăng một chút tu vi.
Đây là một loại bảo vật không thể bỏ qua, chẳng đủ tài lực mua cả con thì mua một ít là đủ rồi.
Thịt của quái vật cấp bốn trung kỳ đủ để những đứa trẻ tẩy gân phạt cốt hay giúp cho tu vi của tu sĩ Nhị Dương, Tam Dương tăng lên một đoạn lớn.
“Một kg ba ngàn Linh Thạch hạ phẩm, giảm giá còn hai ngàn bảy trăm, mua nhanh, mua nhanh nào mọi người!” Người bán cá cảm thấy giọng nói không đủ lớn, ông ta còn đặc biệt mang ra một cái loa nhỏ để rao hàng.
Người đứng hơi gần liền bịt tai lại giống như một thói quen, rõ ràng người bán cá từng sử dụng nhiều loa phát thanh để rao bán.
“Được, tôi mua năm kg!”
“Tôi mua mười kg!”
“Tôi mua hai mươi kg, đừng ai giành với tôi!”
“Mọi người hãy xếp hàng, một người được mua năm kg, không thể nhiều hơn nữa, chúng ta phải biết sẻ chia, phát huy đức tính tốt đẹp, đồng lòng gắn kết chứ!” Người bán hàng nói với vẻ mặt trang trọng.
“Ông chủ quả là một người tốt!”
“Chúng tôi sẽ ghé quán của ông thường xuyên.”
“Nào ông chủ, mau mau bán hàng đi chứ!”
Thế là rất nhiều người đến gần sạp hàng cá khổng lồ, con quái vật nặng gần nửa tấn đang bị chia cắt, người bán cá thể hiện kỹ năng dùng dao tuyệt vời và đã mắt, ông ta cắt con quái vật thành từng khúc rồi bán cho những người mua.
Ai nấy đều tỏ vẻ hài lòng với phần thịt cá họ mua được và cảm thấy người bán cá rất tốt, hòa đồng.
Bao gồm cả Lion, hắn ta đang đứng gần sạp hàng cá đặc biệt, ánh mắt không rời khỏi con quái vật cấp bốn một giây nào bởi vì thân thể hắn đang gào thét muốn có được con quái vật kia để gia tăng sức mạnh, đột phá cấp bốn trung kỳ!
“Nếu mình có được nó thì chắc chắn trong vòng mười ngày nữa mình sẽ trở thành người tiến hóa cấp bốn trung kỳ!” Lion hít thở thật sâu, tuy nhiên, hắn biết rõ bản thân không thể chiếm được con quái vật cá khổng lồ bằng bất kỳ cách nào, hắn không đủ tiền là Linh Thạch hạ phẩm, hắn lại không dám cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt.
Điều này làm Lion cảm thấy không thoải mái, cơ hội để trở thành cường giả đang ở rất gần nhưng không thể đặt tay chạm vào, hô hấp của Lion trầm trọng hơn qua mỗi phút giây.
“Ấy chết, tôi quên lấy đi viên tinh thể của nó rồi!” Người bán hàng đột ngột với bằng nét mặt tươi cười.
Lion nhìn xuyên qua dãy người đông đang xếp hàng mua thịt cá, hắn thấy được một viên tinh thể lấp lánh ở gần với phần tim con quái vật, viên tinh thể chứa nguồn năng lượng khổng lồ.
Người bán cá có vẻ không để ý nhiều tới viên tinh thể, ông ta đặt nó sang một bên rồi tiếp tục làm công việc cắt thịt cá.
“Tinh thể tiến hóa cấp bốn trung kỳ!!” Lion nuốt một ngụm nước bọt.
“Không, nó còn hơn cả thế!”
“Nó chính xác lá một viên tinh thể biến dị cấp bốn trung kỳ!!” Lion lặng người nhìn viên tinh thể lấp lạnh kia, nó như thể một món ăn ngon lành đang đặt trước một người đói meo bảy ngày chưa ăn một miếng gì, quá hấp dẫn, từng tế bào trên cơ thể Lion đang rít gào lên.
“Nếu mình có được nó thì mình sẽ mạnh hơn nữa, ít nhất là cấp bốn hậu kỳ trong vòng chưa tới hai tuần!” Lion vừa cắn chặt rằng vừa nghĩ nhanh, rất nhiều ý niệm đang đấu đá lẫn nhau bên trong tâm trí của Lion.
Sau cùng, Lion quyết tâm: “Mình phải có được nó!”
Quyết định xong, Lion liền đứng ở một chỗ quan sát mọi người, hắn nhìn thấy tất cả người dân đều không quan tâm đến viên tinh thể tiến hóa cho lắm, họ chỉ thành thật mua thịt cá mà thôi, còn người bán hàng đang chú tâm vào làm việc, bỏ viên tinh thể ở một cái bàn gỗ cạnh bên.
“Đây là cơ hội của mình!” Lion ngưng trọng.
“Người bán cá không tỏa ra áp lực nên hắn ta chẳng thể ngăn cản mình.”
“Tất cả những gì mình có là một giây đồng hồ, lấy được tinh thể biến dị bằng dị năng trước khi bọn họ nhận ra nó biến mất và mình sẽ rời khỏi đây!”
Lion tự tin với năng lực tiến hóa của mình, “Không Khí” hắn có thể hoàn toàn vô hình trước mọi người rồi dùng tốc độ nhanh nhất cuỗm đi viên tinh thể mê người kia, khi bọn người ở đó nhận ra thì quá muộn màng rồi.
Lion đứng chờ đợi một cơ hội thoáng hiện qua, đó là khoảnh khắc người đàn ông bắt tay vào cắt thịt cá, ông ta sẽ chú ý đến con cá mà lơ là cảnh giác.
Cơ hội kia đến rất nhanh, ngay khi người đàn ông cầm chặt cây dao lớn rồi chặt mạnh vào một thớ thịt cá ngon lành, Lion lập tức biến mất tức khắc, hắn ta lao vọt tới, dùng năng lực đẩy mạnh bản thân nhằm gia tăng tốc độ.
Vù! Vù!
Một cơn gió nhỏ thoảng qua, Lion đã ở gần viên tinh thể biến dị, hắn đưa một bàn tay ra rồi định chạm vào viên tinh thể, ánh mắt không kiềm nén được sự vui sướng.
Có viên tinh thể này thì hắn sẽ trở thành những người mạnh mẽ nhất trong căn cứ quân sự Siruan, cho dù Martin Oliver cũng không dám tùy tiện khinh thường hắn.
Và chỉ cần có viên tinh thể nhỏ nhoi này thôi… hắn có thể bảo vệ Lecti nhiều hơn nữa…
Không một người nào phát hiện ra sự tồn tại của Lion.
Vào lúc một ngón tay Lion vừa chạm vào viên tinh thể biến dị, bỗng nhiên, tất cả ảo tưởng vừa hiện ra trong đầu Lion sụp đổ!
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Lion.
Hắn là liền mở to mắt ra rồi quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, hắn thấy được người đàn ông bán cá đang nhìn hắn, một tay của ông ta đã đặt lên phần cổ tay của Lion không biết từ khi nào.
“Ngươi muốn cướp đồ của ta ư?” Người đàn ông lạnh nhạt cất tiếng hỏi tiếp, không hiểu tại sao, Lion lại nhìn thấy một sự hưng phấn thoáng hiện qua trong hai con ngươi hình viên đạn của người đàn ông bán cá.