Lilith và Linda rời khỏi căn phòng lớn, Thanh Vũ nhìn theo bóng lưng họ cho đến khi họ khuất khỏi tầm mắt, lúc này, Thanh Vũ đứng lên và duỗi người một cái, gân cốt kêu lên rắc rắc, toàn thân thoải mái không gì sánh được.
Ngày hôm nay quá dài và mệt mỏi, từ lần viễn chinh cho đến sự kiện của Zynei. Thanh Vũ phải hoạt động rất nhiều, chiến đấu cũng không ít, nhất là trận chiến tiêu diệt Zynei, Thanh Vũ đã bị thương không nhẹ, dù sử dụng vài viên Liệu Thương Đan cấp ba thì vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
“Còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ làm lễ, mình nên đi tắm, không thể để bộ dạng này xuất hiện trước mặt người khác được.” Thanh Vũ cười khổ nói, cả người hắn toàn là bụi bặm dơ bẩn, có nhiều vết đen dính lên quần áo.
Thanh Vũ đi đến phòng tắm của nam, lần này hắn nhớ kỹ vị trí của phòng tắm luôn rồi, tránh cho sơ xuất lại đi lạc vào phòng tắm khác, mất hết mặt mũi và uy nghiêm của Giáo Hoàng. Dường như, căn phòng tắm không có vẻ gì là thay đổi, nó vẫn có một khung cảnh như cũ, lớp sương mù nóng lởn vởn trong không khí, dòng nước ấm chảy ra từ bức tượng hình sư tử uy vũ tại một đầu của căn phòng.
Bây giờ là buổi đêm, không một ai lại chạy đến đây để tận hưởng cả, họ đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, nhất là, có rất ít người được quyền ở lại tòa tháp trung tâm, một nơi đại diện cho quyền lực của Giáo Đình, đối với bất kỳ cư dân nào, nó chính nơi mà họ vừa hâm mộ vừa sợ hãi.
“Nước lại được người khác bỏ vào vài chục loại linh dược.” Thanh Vũ cởi hết quần áo, để lộ ra một cơ thể săn chắc, hắn không hề tập luyện từ khi đến Tu Chân Giới tới giờ, thậm chí hắn còn không quan tâm đến luyện thể, tất cả đều nhờ vào tinh thể tiến hóa và Hệ Thống rèn luyện cơ thể giúp, nhưng cơ thể vẫn cứng cáp như sắt thép, bụng lộ rõ ra sáu múi lực lưỡng.
Cơ thể này không khác gì một cơ thể của một nam thần tại thế kỷ hiện tại, còn hơn thế nữa, Thanh Vũ tu luyện trở thành một tu sĩ, khí chất của hắn thay đổi rất nhiều, trở nên xa lạ và có một cái gì đó cao quý hơn và hấp dẫn người khác giới, thân là người nắm giữ một tổ chức có hơn bảy trăm ngàn Tín Đồ, Thanh Vũ không có khí thế đó mới là chuyện lạ.
Loại nước trong vắt được nung nóng rồi pha thêm nhiều thảo dược khiến cho nó trở thành một loại nước thần kỳ thơm ngào ngạt, bên cạnh đó, nó còn giúp cho cơ thể giảm đi căng thẳng và mỏi mệt, người chịu bỏ ra nhiều linh dược để tạo ra một hồ nước dùng tắm rửa chỉ có thể là Mặc Hàn, một Thánh Sứ giàu có, ngoại trừ Thanh Vũ ra, ông ta là người đứng đầu của Giáo Đình cả về tu vi và địa vị.
“Mình nên sử dụng viên Tứ Dương Thánh Quả này như thế nào mới được?” Thanh Vũ lẩm bẩm, vừa ngâm mình trong nước vừa suy nghĩ, làm một Giáo Hoàng thật khó, không hề đơn giản như những nhân vật chính trong câu chuyện nào đó, chỉ cần đánh vài cái là người khác phục tùng vô điều kiện, thà chết không phản bội, thậm chí có người còn không màng đến thế lực, ấy vậy mà thế lực vẫn phát triển bình thường.
Một người không thể chống lên một thế lực lớn! Mỗi một thành viên đều có suy nghĩ riêng của họ, đều có ước mơ, đều có hoài bão trong tâm hồn, họ là những con người sống sờ sờ, nếu như Thanh Vũ chỉ làm một Giáo Hoàng thích vung tay bỏ đi, có lẽ không xa lắm đâu, Giáo Đình chắc chắn sẽ tan rã.
“Phức tạp thật, nếu có thể chiêu mộ nhiều nhân tài thì hay biết mấy.” Thanh Vũ thở dài, đầu ngâm vào trong nước rồi thổi bong bóng, tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp nhất sau một ngày khổ cực.
…
“Cậu có nghe gì chưa? Nathan Phó Đoàn Trưởng đã chết vào buổi chiều, nghe đồn rằng, một Venger đã giết chết anh ấy.” Một cậu thanh niên tuổi khoảng hai mươi mốt nói nhỏ với người bạn bên cạnh.
“Tôi đã nghe được, chuyện này đồn ầm ầm lên trong Thập Linh Hỏa thành kia mà.” Người bên cạnh gật đầu trả lời.
“Nathan Phó Đoàn Trưởng có cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong gần đột phá, lại chết thảm trong tay một Venger xuất hiện ở trong thành, chuyện này quá đáng sợ.” Cậu thanh niên hốt hoảng nói.
“Đừng có tự hù dọa mình nữa, nghe nói Giáo Hoàng và các Quân Đoàn Trưởng đã tiêu diệt con Venger ấy, nó không thể nào làm hại đến chúng ta nữa đâu.” Người bên cạnh cười nói, vỗ vỗ vào vai cậu thanh niên.
“Ngay cả mạnh như Nathan Phó Đoàn Trưởng cũng chết thảm, tôi không biết số phận của mình rồi sẽ ra sao nữa.” Cậu thanh niên thở dài, bi thương nói.
“Không có gì đáng lo ngại, trời sập xuống có Giáo Đình đỡ lấy, chúng ta chỉ cần an ổn sinh sống là đủ rồi.” Người bên cạnh khuyên bảo.
“Hừ! Hai người các ngươi là rác rưởi, sống một cách vô tri, không có hi vọng, cái gì an ổn sinh hoạt? Cái gì mà trời sập xuống có Giáo Đình đỡ lấy? Quả là ngu muội không ai bằng.” Một người đàn ông tuổi ba mươi nghe vậy, hắn khinh thường nói.
“Ông thì biết cái gì? Chúng tôi chỉ mong sống một cuộc đời yên bình như bây giờ thôi, còn cái gì cứu lấy thế giới? Chỉ là mơ ước viễn vong, căn bản không có khả năng trở thành hiện thực.” Người bên cạnh không chịu thua.
“Thời đại thay đổi, muốn sống một cuộc đời bình yên thật sự cần phải dựa vào sức mạnh bản thân, Giáo Đình có thể bảo vệ ngươi một năm, nhưng không thể bảo vệ ngươi suốt đời, tự mà nghĩ kỹ lấy, nếu còn không ngộ ra, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ chết trong tiếc hận.” Người đàn ông tức giận nói.
“Ngay cả Phó Đoàn Trưởng còn ôm hận trong Thập Linh Hỏa thành vì một con Venger, nếu các ngươi rơi vào hoàn cảnh đó, các ngươi có thể chạy thoát hay sao?”
“Ở đây là Thập Linh Hỏa thành, làm gì có Venger?” Cậu thanh niên phản bác, sau đó miệng cậu cứng đờ, phải biết Nathan Phó Đoàn Trưởng chết trong thành trì bởi một Venger, rõ ràng tòa thành trì này không an toàn như cậu nghĩ.
“Biết sợ rồi sao?” Người đàn ông thấy vậy, hắn ta cười lạnh.
“Nể tình là con người với nhau, ta khuyên các ngươi một câu, hãy trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó, các ngươi không cần phải sợ gì hết, có đủ thực lực để bảo vệ bản thân và gia đình, thậm chí là bảo vệ đời sau của các ngươi.” Người đàn ông hòa hoãn lại nói, hắn nghĩ về vợ và đứa con còn nhỏ của hắn, nội tâm ấm áp, sự xuất hiện và cái chết của Nathan cảnh tỉnh hắn trở về hiện thực, hắn nhận ra được mình phải mạnh hơn nữa, mạnh hơn cả bây giờ gấp hàng trăm ngàn lần, khi đó hắn mới có thể sống một cuộc sống yên bình.
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở, chúng tôi đã mù quáng mà không hề hay biết, có lẽ đây gọi là tâm ma của tu sĩ khi tu luyện.” Cậu thanh niên khom người nói, người bên cạnh cậu cũng giật nảy cả mình, vội vàng nói cảm ơn.
“Cảm ơn ông.”
“Ta còn có một tin tức muốn chia sẽ có các ngươi này.” Người đàn ông thấy vậy, ông ta nói một cách thần bí.
“Là tin tức gì thưa ông? Chúng tôi cần phải trả tiền sao?” Cậu thanh niên hỏi.
“Không vội, nói chuyện lâu như vậy, ta còn chưa biết tên của các cậu, ta tên là Alden.” Alden đưa tay ra và nói.
“Rất vui khi được quen biết ông, Alden, tôi tên là Harvey.” Cậu thanh niên tên Harvey bắt tay với Alden rồi nói.
“Còn tôi là bạn của cậu ấy, cứ gọi tôi Leon là được.” Người bên cạnh tên Leon cũng tiến lên bắt tay rồi chào.
“Harvey và Leon, hai cái tên thật đẹp đẽ.” Alden cười khen.
“Nói thật thì tin tức mà tôi biết được không phải là thứ gì quý giá, có lẽ nó đã lan truyền rộng rãi rồi.”
“Vậy sao? Chúng tôi chưa hề nghe gì về tin tức đó hết.” Harvey đưa tay lên cằm rồi lắc đầu nói.
Alden nói tiếp: “Cuối cùng rồi các cậu cũng biết thôi, nhưng tôi muốn nói với hai cậu sớm hơn để chiếm được chỗ tốt, Quân Đoàn Gaia sẽ cho phép những người như chúng ta theo họ viễn chinh, tôi không biết số lượng có bị hạn chế hay không, nhưng đó là một cơ hội tốt để chúng ta thu hoạch thêm tài nguyên để tu luyện.”
“Quân Đoàn Gaia cho phép người khác đi cùng họ? Quả là một tin tức động trời, tôi cảm ơn ông Alden.” Leon có vẻ hơi bất ngờ.
“Ông sẽ không rảnh rỗi để nói cho chúng tôi tin tức này mà không có dụng ý, để tôi đóan một chút, có lẽ ông muốn chúng tôi và ông cùng hợp tác đi theo Quân Đoàn Gaia?” Harvey trầm tư nói.
“Cậu rất thông minh Harvey à, cậu đã đoán trúng rồi đấy, tôi muốn hai cậu và tôi tạo thành một nhóm nhỏ, có thể chiêu mộ thêm nhiều người nữa, để khi theo Quân Đoàn Gaia viễn chinh, chúng ta sẽ thu hoạch được một kết quả tốt nhất, có thêm một người, chúng ta càng an toàn.” Alden gật đầu khen.
“Cậu nghĩ sao Leon.” Harvey nhìn Leon rồi hỏi.
“Đề nghị của ông Alden rất tốt, chúng ta nên đồng ý với ông ta, dù sao thì chúng ta không được phép rơi vào phía sau của mọi người, chúng ta cũng phải tiến về hoang dã để khám phá và chém giết.” Leon trả lời, cậu đã ngộ ra được con đường mà cậu phải bước đi.
“Tôi đồng ý với cậu Leon.” Harvey gật đầu nói, đi theo sau Quân Đoàn Gaia viễn chinh, tất nhiên Quân Đoàn sẽ chịu nhiều áp lực nhất, những cư dân như họ chỉ có thể đánh vòng ngoài kiếm một chút tiện nghi mà thôi, sẽ không có nguy hiểm nhiều.
“Không uổng công tôi phí miệng lưỡi với hai cậu.” Alden cười to nói.
“Để chúc mừng cho nhóm chúng ta vừa mới thành lập, chúng ta nên cùng nhau đi đến tham dự bữa tiệc của Giáo Đình nào, sau đó chúng ta mới bàn về những việc cần thiết vào ngày mai.” Alden hớn hở nói, vợ và con hắn đã đi trước rồi, Alden muốn nhân cơ hội tìm kiếm các thành viên cho nhóm mà thôi.
Và thế là, nhóm người dũng mãnh có danh tiếng vang dội đã được thành lập như vậy, họ còn có một quá trình dài để thực hiện điều đó, giữa con đường sáng bóng vì có ánh đèn chiếu rọi, ba người vui vẻ bước đi song song với nhau, thần thái sáng láng, nơi đây, chính là sự khởi đầu của ước mơ.