Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 453: Chương 453: Lý niệm của Hạc Vĩnh Tuân




Ở trong Vương Cung có một đội ngũ đầu bếp với kinh nghiệm làm việc lâu năm, mỗi người đều là đầu bếp hạng nhất nếu đặt trong những tửu lầu của Vương Thành.

Hàng chục món ăn bày biện ra và tỏa mùi thơm phức đánh động cả bao tử của mọi người, bọn họ không thuộc loại tu sĩ luôn luôn chăm chú vào việc tu luyện, lúc nào cũng ở trong hang động, thâm sơn cùng cốc làm bạn với thiên nhiên hay ngồi một chỗ hàng năm trời liền.

Mấy tu sĩ kia thật sự luôn nghĩ về sức mạnh, hay nói đúng hơn là bọn họ muốn thăm dò cái gọi là đại đạo, sớm ngày đạt tới tình trạng phi thăng, trở thành tiên nhân thật thụ.

Vì quyết tâm kia, họ đã bỏ ra nhiều cái giá và bỏ ra nhiều sức lực cũng như có một quyết tâm kiên định khó lay chuyển.

Khác với những tu sĩ chuyên tâm bế quan tu luyện, mọi người ở đây sống thật với bản thân hơn nhiều, nhu cầu ăn uống là một trong những thú vui trong cuộc đời của họ.

“Xin mời.” Không Yên nâng chén rượu trên tay rồi làm động tác mời, mọi người ngồi ở xung quanh đều cười nâng chén.

“Mời anh.” Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng hay cả Kỳ Vân cũng mời lại.

Buổi tiệc bắt đầu với những món ăn sang trọng, ngon lành, thịt của hung thú được nuôi dưỡng kỹ càng rất săn chắc và ngon miệng, từng chén rượu nồng được nâng lên cao, hòa lẫn vào đó là tiếng cười nói vui vẻ trong lúc thưởng thức buổi tiệc.

Họ không nhận ra, bọn họ có nhiều chuyện để nói, cho nên buổi tiệc ngập tràn trong bầu không khí thoải mái, vui tươi.

Vài tiếng sau, buổi tiệc tàn, Không Yên đứng lên chào tạm biệt mọi người với tư cách một người chủ nhà tận tâm.

“Tạm biệt, chúc cậu thành công.” Không Yên cười nói với Hạc Vĩnh Tuân.

“Tạm biệt anh, một ngày nào đó tôi sẽ trở lại với một bình rượu ngon trên tay.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.

“Một bình rượu làm sao đủ? Cậu đang nghi ngờ khả năng uống rượu của tôi ư?” Không Yên nhăn mày hỏi.

“Haha!” Hạc Vĩnh Tuân cười.

“Được, tôi sẽ đem thật nhiều để chuốc say anh.”

“Tôi sẽ nhớ kỹ lời nói này của cậu.” Không Yên cười nói.

“Tạm biệt.” Thương Lăng gật đầu chào.

“Tạm biệt, Kỳ Vân.” Không Yên quay sang nói với Kỳ Vân.

“Tạm biệt, tôi nghĩ Không Vũ quốc dưới sự cai trị của anh thì sẽ tiến lên một tầm cao mới.” Kỳ Vân nhẹ nhàng khen ngợi.

“Tôi chỉ làm những việc tôi cho là đúng đắn.” Không Yên bình tĩnh đáp lại, nhưng vẫn không che dấu được nụ cười vì lời khen kia.

“Tôi chắc chắn, ở tương lai, tôi sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó.” Kỳ Vân nghiêm túc nói.

Qua buổi tiệc, Kỳ Vân hiểu thêm về một con người đứng trước mặt, cả về trí thông minh lẫn tầm nhìn xa, Không Yên xứng đáng với ngôi vị Quốc Vương của Không Vũ quốc, và người ở trong quốc gia này thừa biết điều đó nên đã phục Không Yên bằng tận trái tim.

Câu hỏi bí ẩn vì sao một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong lại quản lý được một quốc gia đầy tu sĩ mạnh mẽ hơn đã được giải đáp.

Cuối cùng, mọi người rời khỏi Vương Cung, Không Yên trở về với công việc bận rộn, ngày Trúc Cơ Cốc mở ra sắp đến gần, Không Yên cần thu xếp công việc thật tốt để có thời gian vào Trúc Cơ Cốc.

Không Yên là thiên tài một sao, có đủ tư cách hi vọng đột phá cảnh giới cao hơn, Nhị Dương viên mãn, dù cho cảnh giới kia không ảnh hưởng nhiều đến tương lai, nhưng từng bước một, Không Yên bước lên bậc thang cao hơn bây giờ, chậm rãi mà chắc chắn.

“Tôi nghĩ chúng ta nên chia tay tại đây.” Kỳ Vân nói với Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng sau khi mọi người ra khỏi Vương Cung.

“Tôi đã làm phiền hai người nhiều rồi.” Kỳ Vân cười nói.

“Vậy à, cô có kế hoạch gì chưa?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi, dù cậu có hơi buồn bã nhưng không thể cứ giữ một người con gái mạnh mẽ hơn cậu ở gần được, và cũng như, cậu không có xứng đáng với Kỳ Vân.

Cô gái trẻ tuổi lại đạt tu vi cao cường, thậm chí còn mạnh hơn cả Thương Lăng, Hạc Vĩnh Tuân tự nhận thua kém Kỳ Vân rất nhiều.

Đôi khi, có lòng ái mộ không phải là muốn người mình thương phải ở bên cạnh mình, mà bản chất của tình yêu là luôn mong muốn người kia hạnh phúc, thật sự, tình yêu là sự hi sinh ở một phía nhưng lại không thể cưỡng cầu được tình cảm nhận lại.

Con người thường hay có tính ích kỷ trong tình yêu và cho đó là việc đúng, truy cầu hạnh phúc cho bản thân, nhưng làm khổ người khác và gây ra nhiều hậu quả thương tâm.

Hạc Vĩnh Tuân sống dở chết dở nửa năm, ở trên cái giường lạnh lẽo với bầu không khí đáng sợ, xung quanh toàn là kẻ thù đang nhìn chằm chằm, cậu không thể làm gì hơn ngoài nằm ở đó và suy nghĩ về cuộc đời, trưởng thành, nhận thức, và thấu hiểu.

“Tôi đang đi tìm một người ở Không Vũ quốc này.” Kỳ Vân trả lời với giọng điềm tĩnh.

So với một người thành thục về tư tưởng như Hạc Vĩnh Tuân, Kỳ Vân giống như một cơn gió nhẹ thổi từ trên trời xuống, lướt qua mọi vật, đó là cách cô thể hiện bản thân với thế giới.

Đôi mắt thanh tịnh và nụ cười nhẹ nhàng, một người con gái đẹp với khí chất “Thanh Vân Xuất Tụ - Mây Nhẹ Rời Núi”, một vẻ đẹp thanh thoát nhưng cũng khó để giữ lại.

Huống chi, Kỳ Vân còn có một gánh nặng ở trên vai, làm cho mây trắng, làm cho ngọn gió nhẹ kia trở nên thật nặng nề.

“Chúc cô tìm được người đó.” Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn.” Kỳ Vân gật đầu.

“Nếu có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp đỡ cô hết mình.” Hạc Vĩnh Tuân đưa ra lời cam đoan tận tâm.

“Anh cũng vậy.” Kỳ Vân gật đầu trả lời, sau đó để lại cho Hạc Vịnh Tuân một bóng hình mảnh mai, bước đi dịu nhẹ như cơn gió đang thổi xuống từ bầu trời, mát lạnh, dịu dàng và không thể níu giữ.

“Thiếu chủ.” Thương Lăng lên tiếng đánh thức Hạc Vĩnh Tuân khi thấy cậu đang ngẩn người vài phút.

“Thương Lăng thúc, liệu tôi có còn gặp lại cô ấy?” Hạc Vĩnh Tuân nhẹ giọng hỏi.

“Tôi không biết, duyên số và vận mệnh, có lẽ là không, cũng có lẽ là có.” Thương Lăng lắc đầu nói.

“Đúng vậy, duyên phận, hữu duyên thiên lý nan tương ngộ.” Hạc Vĩnh Tuân cười một tiếng rồi nói.

“Đi thôi, chúng ta còn một chuyến hành trình đang dang dở đây.” Hạc Vĩnh Tuân bước đi trên con đường nhộn nhịp của Vương Thành, Thương Lăng đi theo sau, còn có một đoàn người là thuộc hạ của cậu.

Dòng người rộn rã, rất đông, con đường dù rộng nhưng vẫn bị lấp đầy, ở hai bên đường, người người ra sức rao hàng, giới thiệu về vật mà họ đang muốn bán cho người cần mua.

Khác hẳn với những tòa thành của tu sĩ mà Hạc Vĩnh Tuân từng tham quan, ở đây, còn người có một cái gì đó rất là quê mùa so với tu sĩ, đúng vậy, là quê mùa, họ đều là nông dân chân đất hay người thợ rèn, người thợ may đồ, nhưng hàng hóa trên tay họ lại thuộc về tu sĩ.

Đa số hàng đều ở cấp một, thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng.

So với các thành trì ở Đà La Môn, những tòa thành rộng lớn, thì khung cảnh ở đây không bằng, nhưng lại hơn ở một đặc điểm, nơi này rất an toàn.

Hạc Vĩnh Tuân cảm thấy vậy, an toàn, chỉ đơn giản là cậu có thể an tâm khi đi dạo ở đây mà không hề sợ gì như đi dạo ở các tòa thành khác trong Đà La Môn.

“Nghe nói không? Huynh Đệ Hội bị Không Vũ Vương Triều bắt giữ hết rồi.” Một người ghé vào tai người khác rồi nói nhỏ.

“Thật à?” Người nghe giật mình hỏi lại.

“Thật đấy, toàn bộ Huynh Đệ Hội ở mười mấy thành trì khác đều bị nhổ tận gốc, chẳng có thành viên nào thoát khỏi.”

“Vậy thì tốt chứ sao.” Người nghe vui vẻ nói.

“Đúng là tốt, bọn người Huynh Đệ Hội chuyên làm mấy chuyện thất đức, bị bắt cũng đáng đời.”

“Là Không Yên đại nhân làm việc này sao?”

“Không phải, hình như Giáo Hoàng cũng góp sức vào thì phải.”

“Giáo Hoàng?!” Người nghe kinh ngạc.

“Đúng thế, ngài ấy chính là thần tượng của tôi.”

“Này, anh bạn, Huynh Đệ Hội là gì vậy?” Hạc Vĩnh Tuân hiếu kỳ, cậu tiến tới gần hai người kia rồi hỏi.

Sự việc liên quan đến người Giáo Hoàng mà ngay cả Vương Lăng, Không Yên còn không muốn nói bừa tất nhiên thu hút Hạc Vĩnh Tuân, dựa theo suy đoán của cậu, Giáo Hoàng là người đứng sau tất cả, giúp đỡ cho Không Vũ quốc.

“Huynh Đệ Hội là một tổ chức làm chuyện ác ở Không Vũ quốc.” Người nhiều chuyện nhìn thấy Hạc Vĩnh Tuân có nhiều thuộc hạ nên trả lời với âm thanh thành thật.

“Bọn họ chuyên hà hiếp người dân, may là Giáo Hoàng và Không Vũ quốc đã giải quyết chúng, tạo phúc cho người dân.”

“Vậy à? Người Giáo Hoàng này thật tốt.” Hạc Vĩnh Tuân cười nói.

“Đúng đó, tôi luôn ước một ngày có thể gặp mặt Giáo Hoàng.”

“Cậu chưa từng gặp Giáo Hoàng sao?” Hạc Vĩnh Tuân ngạc nhiên hỏi.

“Chưa, chưa bao giờ, tôi chỉ nghe về Giáo Hoàng trong miệng của các Tín Sứ.”

“Tín Sứ?” Hạc VĨnh Tuân cau mày hỏi.

“Đó là một cấp bậc trong Giáo Đình, từ thấp lên cao bao gồm Tín Đồ, Tín Sứ, Thánh Đồ, ở sau nữa thì tôi không biết, các Tín Sứ là thành viên trung tâm của Giáo Đình, còn Thánh Sứ thì đều sở hữu sức mạnh kinh khủng.” Người kia trả lời.

“Cảm ơn cậu.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu mỉm cười, sau đó tiện tay đưa cho người kia mười mấy viên linh thạch hạ phẩm.

“Không có gì.” Người kia vui vẻ nhận lấy.

“Thương Lăng thúc, xem ra người có tên Giáo Hoàng còn thần bí hơn những gì chúng ta nghĩ.” Hạc Vĩnh Tuân tiếp tục bước đi trong khi nói chuyện với Thương Lăng.

“Người dân ở đây chưa từng gặp mặt Giáo Hoàng.” Thương Lăng gật đầu.

“Tại sao thiếu chủ lại chú ý đến Giáo Đình vậy.”

“Linh cảm.” Hạc Vĩnh Tuân đáp lại.

“Tôi cảm thấy Giáo Đình kia có thể trợ giúp chúng ta.”

Rất nhiều lời nói bay bổng dành cho Giáo Đình và vị Giáo Hoàng bí ẩn, bên cạnh đó, Giáo Đình lại toàn làm việc tốt giúp đỡ người khác nên Hạc Vĩnh Tuân có hảo cảm với Giáo Đình.

“Ý của thiếu chủ là thiếu chủ sẽ gia nhập Giáo Đình?” Thương Lăng nhíu mày hỏi.

“Không!” Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu, thái độ kiên quyết.”

“Dù tôi mất đi địa vị ở Phi Hạc thương hội, nhưng cha tôi là một trong những người góp nhiều công sức xây dựng nó, tôi sẽ không vì lợi ích riêng tư của bản thân mà làm cho Phi Hạc thương hội trở thành con cờ của người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.