Thế giới tu chân, Quang Minh Thánh Điện.
Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn và Quang Minh Thánh Pháp Sư Đoàn đang hợp tác với nhau phụ trách công việc bảo vệ Quang Minh Thánh Điện cùng với khu vực dân cư xung quanh, họ còn thực thi nhiệm vụ truy đuổi Tín Đồ, Tín Sứ làm trái pháp luật hay thậm chí là các tu sĩ gây hại đến vùng đất tín ngưỡng.
Lúc bấy giờ, thanh danh của hai đoàn đã vang khắp nơi, ngay cả một đứa trẻ cũng biết sự hiện diện của hai đoàn đại biểu cho chính nghĩa và công lý.
Việc phân chia ra hai đoàn tu luyện khác biệt vì để tập trung bồi dưỡng Thánh Kỵ Sĩ hay Thánh Pháp Sư, một người bình thường không thể nào tu luyện một lúc hai hệ thống đó, hơn nữa, tu luyện theo một hệ thống thuần túy sẽ mang lại hiệu quả hơn nhiều.
Qua nhiều lần thay đổi nhân sự trong việc luyện tập cường độ cao ở Huyễn Linh Chiến Trường, số thành viên đạt cảnh giới Tam Dương, Tứ Dương kỳ tăng mạnh, nhất là các Tiểu Đội Trưởng chỉ huy một trăm người đều là tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ trở lên, nhất là các Phó Đoàn Trưởng càng mạnh mẽ.
Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn do Đoàn Trưởng Lưu Úc cùng với hai Phó Đoàn Trưởng là Tuân Du cùng Khương Văn quản lý, số thành viên tổng cộng là một ngàn năm trăm người.
Quang Minh Thánh Pháp Sư Đoàn do Đoàn Trưởng Lạc Hàn Thảo cùng với hai Phó Đoàn Trưởng Phạm Ngân Giang và một người đàn ông đến từ Hành Tinh Gaia là Austin Garcia quản lý, số thành viên hiện tại là một ngàn hai trăm người.
Vì Lạc Hàn Thảo là người quản lý trực tiếp của Thánh Sứ, Thánh Đồ đang làm nhiệm vụ truyền bá tín ngưỡng cho nên cô cũng không hề bài xích người của Hành Tinh Gaia, trực tiếp đề cử một Thánh Đồ là Austin giữ vị trí Phó Đoàn Trưởng, đó là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, làm việc ôn hòa, nho nhã, giống như một trí giả thời xưa.
“Vĩnh Tuân?” Đỗ Kiến Huy nghi ngờ gọi một người thanh niên đang đi ở trước cậu.
“Kiến Huy? Cậu cũng ở đây à?” Hạc Vĩnh Tuân quay đầu rồi cười nói.
“Đúng vậy, sau khi kết thúc hành trình ở Vạn Thú Uyên, tôi theo Giáo Hoàng về nơi đây.” Đỗ Kiến Huy cười khẽ giải thích.
“Nơi này rất ít, bầu không khí trong lành, con người chất phác và hiếu học.” Hạc Vĩnh Tuân nói với vẻ mặt cảm khái.
“Cậu đang làm gì ở Giáo Đình vậy?” Đỗ Kiến Huy hiếu kỳ hỏi.
“Tôi đang nhận nhiệm vụ quản lý phần kinh tế của Giáo Đình như là tiệm tạp hóa cùng với những việc khác.” Hạc Vĩnh Tuân thản nhiên trả lời, đây không phải là thông tin gì bí mật, huống chi Đỗ Kiến Huy cũng coi như là người của Giáo Đình, nói chuyện thoải mái.
“Quản lý kinh tế?” Đỗ Kiến Huy giật nảy cả mình, một nhiệm vụ rất quan trọng, nắm giữ mạch máu của Giáo Đình, không ngờ Hạc Vĩnh Tuân lại được Giáo Hoàng trọng dụng tới mức độ này.
“Nói đến kinh tế phải kể đến sự đầu tư khổng lồ ngoạn mục của Quốc Vương Không Yên, tôi vừa điều tra được, trong vòng nửa năm gần đây, Không Vũ Vương Triều bắt đầu đẩy mạnh các ngành nghề như trồng trọt lúa nước, bồi dưỡng y sư, mở rộng kiến thức về linh dược sư khiến cho cả Không Vũ Quốc thay đổi chóng mặt.
“Theo như số liệu thống kê lâm thời, số diện tích trồng trọt lúa nước và các loại cây ăn quả là bảy trăm nghìn mẫu, hằng năm, một mẫu lúa nước cấp một thu hoạch được bốn tấn, một mẫu linh quả thu hoạch được hai trăm năm mươi kg, một con số rất khổng lồ.”
“Tính theo tỷ giá hiện tại, một tấn lúa nước cấp một có giá trị là sáu trăm năm mươi Linh Thạch hạ phẩm, một kg linh quả cấp một là năm mươi Linh Thạch hạ phẩm, nhưng vì nhiều sự khó khăn khác nhau mà người dân không thể bán được giá đó, thậm chí là bị chèn ép thậm tệ, cho nên cần có sự ra đời của tổ chức bảo đảm điều kiện thuận lợi cho người dân…”
“Cho nên tôi quyết định thành lập một tổ chức gọi là Hiệp Hội Kinh Tế Liên Minh, xây dựng những khu thương mại và từ từ mở rộng đến toàn bộ Thiên Quy Đảo, áp dụng giá cố định thu mua nông sản của người dân rồi sang tay bán cho những thế lực, tu sĩ khác có nhu cầu…”
“Dừng!!” Đỗ Kiến Huy vội vàng xua tay nói, cậu nghe Hạc Vĩnh Tuân kể chuyện hưng phấn mà không khỏi trợn mắt, nghe xong đầu của cậu cứ ong ong đau đớn.
“Tóm lại cậu đang muốn hợp tác với Không Vũ Vương Triều để xây dựng một hiệp hội quản lý kinh tế phải không!”
“Chính xác là thế!” Hạc Vĩnh Tuân thẳng thừng gật đầu, những vật phẩm tạo ra bởi các bộ phận của Giáo Đình quá chất lượng, không thể mở rộng tiêu thụ, còn nông sản hay các loại nghề nghiệp của người dân bình thường thì khác, nhiều người dân trên Thiên Quy Đảo đang cần chúng để sinh tồn qua thiên tài, hạn hán hay dịch bệnh.
Hạc Vĩnh Tuân không muốn biến bản thân thành nô lệ của quyền lực và tài phú, cậu muốn dùng sức mạnh, kiến thức của bản thân giúp đỡ người dân bình thường, đó cũng là mục tiêu chung của Quang Minh Giáo Đình hay các vùng đất tín ngưỡng.
Trước nhất, Hạc Vĩnh Tuân phải tập trung nhiều người tài giỏi, quan hệ rộng rãi như các thương hội lại với nhau, tạo thành một mạng lưới, giúp cho hiệp hội, cũng như kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại được hoàn thành, phải biết rằng, trung tâm thương mại có nhiều ngành nghề khác chứ không phải là buôn bán nông sản, lương lực, nó sẽ góp phần đẩy nhanh sự phát triển văn minh của vùng đất tín ngưỡng và mở rộng sự ảnh hưởng của Quang Minh Giáo Đình.
Có quan hệ, có nhân lực, có sự ủng hộ của người có chức quyền là Quốc Vương Không Yên, có chỗ dựa sức mạnh là Giáo Đình, có nguồn cung hàng hóa dồi dào là những người dân cần cù, Hạc Vĩnh Tuân tin rằng kế hoạch của cậu sẽ thành công.
“Vĩnh Tuân, ta đã đọc qua bản kế hoạch mà cậu gửi.” Bất chợt, một người đàn ông đi cùng vài người bước tới gần, người đàn ông đó là Quốc Vương Không Yên.
“Tham kiến Quốc Vương bệ hạ!” Hạc Vĩnh Tuân và Đỗ Kiến Huy liền hơi khom người chào hỏi, biểu thị sự kính trọng đối với người đứng đầu của một quốc gia.
“Tôi tin rằng kế hoạch đó sẽ thành công, giúp cho Không Vũ Vương Triều, thậm chí là toàn bộ vùng đất tín ngưỡng trở thành trung tâm kinh tế sầm uất nhất của Thiên Quy Đảo.” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh nói ra.
“Rất tốt, ta tin tưởng cậu! Còn chi tiết cụ thể về kế hoạch hợp tác hãy bàn bạc với Thừa Tướng Vương Lăng.” Không Yên chậm rãi cất tiếng nói.
“Vâng thưa bệ hạ.” Vương Lăng khom người nhận lệnh.
“Nào đừng dông dài nữa, cùng tiến vào diện kiến Giáo Hoàng thôi!” Bỗng nhiên, một giọng nói trầm lặng, cảm giác rất âm u vang lên bên cạnh mọi người, vài người trông giống như linh hồn bay xuống từ không trung, bọn họ tỏa ra quỷ khí băng lãnh, thoáng chốc, nhiệt độ giảm mạnh, một cảm giác hít thở không thông lan tỏa.
“Đó là… Quỷ Vương!!” Đỗ Kiến Huy kinh hãi nói.
“Còn có Đại Quỷ Vương.” Hạc Vĩnh Tuân ngưng trọng lẩm bẩm.
“Thôi nào, Minh Khư, ông đừng vội vàng như thế chứ.” Không Yên mỉm cười quay đầu đối diện với mười lăm Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương do Minh Khư dẫn đầu.
Cảnh giới của Minh Khư nằm ở nửa bước Ngũ Dương kỳ, nhờ vào Huyền U Quỷ Thể và bảo vật Huyền U Âm Khí, lực chiến vượt qua Ngũ Dương sơ kỳ. Trong mười bốn người còn lại, có hai người là Đại Quỷ Vương, Lữ Giang và Vương Mộ Sử, còn lại đều là Quỷ Vương bình thường.
Nói đến, Lữ Giang và Vương Mộ Sử từng bị Minh Khư dẫn vào Không Vũ Vương Thành, sau đó bị đánh bại bởi Chu Tĩnh Nhi, hai người dùng Quang Minh Tín Ngưỡng Quả, lợi dụng tin tức có được, tiến hành tập kích các Quỷ Vương khác trong Thiên Linh Phá Diệt Trận, từ đó bắt giữ thêm được mười hai Quỷ Vương làm việc cho Giáo Đình, công lao to lớn.
“Xin tự giới thiệu, ta là Minh Khư, Quỷ Vương làm việc trực tiếp với ngài Giáo Hoàng!” Minh Khư nhàn nhạt lên tiếng nói trong khi đưa mắt nhìn Hạc Vĩnh Tuân và Đỗ Kiến Huy.
“Ta là Đại Quỷ Vương, Lữ Giang!”
“Ta là Đại Quỷ Vương, Vương Mộ Sử.”
“Ta là Quỷ Vương, Võ Văn Thiện.”
“Ta là Quỷ Vương, Phạm Tường Vy, rất hân hạnh được gặp gỡ.”
…
Các Quỷ Vương lần lượt giới thiệu, tuy vẻ ngoài trông bình tĩnh tự nhiên, thực chất nội tâm của họ đang cảm thấy ngột ngạt, áp lực rất lớn, bọn họ cảm ứng ra được rất nhiều cặp mắt vô hình đang đổ dồn về phía họ, Quang Minh Thánh Điện, ngọa hổ tàng long!
“Nếu mọi người cũng đi tham gia bữa tiệc, vậy thì tôi xưng phong làm người dẫn đường nhé?” Hạc Vĩnh Tuân cười nói.
“Chờ đã, chúng tôi cũng muốn đồng hành!” Lúc này, cả nhóm người Hắc Ni, Vân Thùy, Hắc Diên Sương, Vân Mộng cùng nhau tiến vào Quang Minh Thánh Điện, vẻ mặt người nào người nấy đều nhìn về phía các Quỷ Vương với sự tò mò nồng đậm.
“Cùng là người một nhà cả, không cần phải ngại.” Không Yên lên tiếng nói, tạo ra bầu không khí vui vẻ, hòa hợp.
Thế là cả nhóm tụ họp với nhau, họ cùng bước vào Thế Giới Thông Đạo đến Hành Tinh Gaia, người bảo vệ Thế Giới Thông Đạo kinh hãi nhìn xem cả đám người tỏa ra linh áp mạnh mẽ xuất hiện, nếu không phải đã nhận được thông báo từ trước thì người bảo vệ liền báo động rồi.
“Bọn họ đến từ thế giới bên kia, một số người tôi quen biết, nhưng cũng có một số người xa lạ.” Một người bảo vệ lẩm bẩm với bạn chung ca trực.
“Nhìn xem, những người tỏa ra âm khí đó thật rất khủng bố.” Người bạn chung ca trực gật đầu, ánh mắt kinh dị nhìn xem đám người Minh Khư Quỷ Vương.
Bọn họ là người làm việc dưới quyền của Mặc Hàn, ký kết Giấy Khế Ước bảo mật thông tin, nên bọn họ biết nhiều tin tức hơn người bình thường, có một trăm Cận Vệ như thế làm việc trung khu trung tâm Giáo Đình tại Thập Linh Hỏa thành, còn có những người hầu gái mạnh mẽ do tự tay Hồng Y Giáo Chủ, Mặc Hàn dạy bảo, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, phụ trách quản lý nội bộ, đề phòng các thủ đoạn ám sát như hạ độc, trà trộn...
“Vì các vị đi cùng nhau với số lượng lớn cho nên tôi sẽ là người dẫn đường trực tiếp cho các vị để tranh xảy ra những hiểu lầm không đáng có với người dân bên ngoài.” Behira đột ngột hiện thân, cô đứng trước đoàn người Không Yên và nở nụ cười thân thiện.
“Quá nhanh!” Đỗ Kiến Huy hết hồn, trong cảm nhận của cậu, Behira giống như xuất hiện từ trong hư vô vậy.
“Cô gái này rất mạnh!” Vân Thùy thầm nghĩ, cô từng gặp Behira một lần, cũng là cảm giác vô lực này, phải biết rằng, vào thời điểm bây giờ, Vân Thùy đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn chẳng phải là đối thủ của Behira.
“Tốc độ này thậm chí vượt qua khả năng cảm nhận của mình.” Hắc Ni căng cứng cả người, cảm thấy bị uy hiếp.
“Không đánh lại!” Các Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương thì đưa ra kết luận cực nhanh.
Behira dường như không nhận ra những ánh mắt đánh giá của đoàn người, cô mặc một bộ đồ hầu gái ngăn nắp, xinh đẹp, thần thái vẫn như cũ, một nụ cười chào đón khách quý, cô bình tĩnh nói:
“Xin được tự giới thiệu, tôi là Behira, một người hầu gái.”
“Xin hãy đi theo tôi.” Behira nhẹ giọng nói rồi quay đầu dẫn đường, đưa cả đoàn người tham quan các địa điểm nóng của Thập Linh Hỏa thành, thưởng thức phong cảnh của tòa thành hiện đại, nơi sinh sống của hơn một trăm ngàn người.
Không Yên, Hắc Ni, Vân Thùy biết đến sự tồn tại của thực vật và sinh vật tiến hóa cho nên tập trung tham quan, những người còn lại như Minh Khư, Hạc Vĩnh Tuân, Đỗ Kiến Huy thì đã nói không nên lời, một thế giới hoàn toàn mới, bọn họ thậm chí còn không biết đến một sinh vật, thực vật của thế giới này có tên gọi là gì, trong lòng rung động như sóng lớn ngập trời.
Nửa giờ sau, Behira, người vẫn luôn dẫn đường một cách thong thả lại bất ngờ hơi cúi đầu, kính trọng nói:
“Tham kiến Hồng Y Giáo Chủ!”
Behira cúi đầu về phía một bức tường thành lớn, ngay sau tiếng nói của Behira vang lên, sáu người, bốn nữ hai nam bỗng nhiên xuất hiện, bọn họ đứng trên tường thành nhìn xuống, trong đó vài người tỏ ra ngạc nhiên đến ngây người.
“Xin chào, Behira.” Ngọc Trang cất tiếng nói nhẹ nhàng, cô đứng trên tường thành, bình dị, không hoa lệ nhưng liền trở thành tâm điểm của thế giới, dường như ngay cả ánh sáng của Mặt Trời cũng phải quây quanh Ngọc Trang, giống như một viên kim cương ở giữa sỏi đá, rất thu hút ánh nhìn.
Bên cạnh Ngọc Trang là Dương Khả, Tiêu Mị với Thiên Hoàng Quy, còn có hai nhà khoa học là Doris Wilson và Harding Hall, cùng với một người phụ trách bảo vệ viện nghiên cứu là Favio Rosal với năng lực biến đổi thành hình dạng chiến đấu như loài chim bao gồm móng vuốt và đôi cánh.
Nhóm người Không Yên liền nhận ra Ngọc Trang là ai, Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Giáo Đình, nhất là Không Yên còn bị Ngọc Trang đánh bại, ký ức khắc sâu.
“Tuyệt đối không thể đánh bại!” Lữ Giang và Vương Mộ Sử, hai Đại Quỷ Vương rùng mình khi chạm vào ánh mắt của Ngọc Trang.
“Đây là một trong những thành viên cấp cao của Quang Minh Giáo Đình sao?” Đỗ Kiến Huy hít một hơi khí lạnh, cậu nhớ rằng từng gặp Ngọc Trang một lần, lúc đó Đỗ Kiến Huy rất kiêu ngạo, không thích cầu cạnh người nào, chỉ thích vung tiền sai khiến người khác cứu giúp mình, bây giờ nghĩ lại rất buồn cười.
Giáo Hoàng, Ngọc Trang có thiếu một chút Linh Thạch đó ư?
“Ngọc Trang, cô ấy đang bị truy nã bởi Kỷ Hằng Vương Triều.” Hạc Vĩnh Tuân nghĩ thầm trong lòng.
Vào lúc này, một nhóm người mặc áo giáp trắng bạc đồng nhất với nhau, bước chân chạy bộ trầm ổn, bọn họ được chỉ hủy bởi một người thanh niên trẻ trung, đó là Quân Đoàn Trưởng, Dieter.
“Xin lỗi vì đã để Hồng Y Giáo Chủ chờ đợi lâu.” Diter cười nói.
“Làm phiền Quân Đoàn Trưởng sắp xếp.” Ngọc Trang thản nhiên nói ra.
“Lucas, anh dẫn người đi thu xếp cho bọn họ đi, phải cẩn thận, họ là nhân tài của nhân loại!” Deiter trầm giọng ra lệnh với Phó Đoàn Trưởng Lucas.
“Vâng, tôi biết phải làm thế nào.” Lucas bình tĩnh đáp rồi dẫn mấy trăm thành viên Quân Đoàn Gaia chạy ra khỏi cổng thành, bọn họ đến tiếp ứng những nhà khoa học, các nhân viên bảo vệ của viện nghiên cứu YSK.
Doris, Harding, Favio nhìn qua nhìn lại, tập trung quan sát và đánh giá, bọn họ cảm thấy choáng ngợp vì sự tồn tại của một tòa thành trì khổng lồ không phải là mơ, chẳng thể nào nghĩ tới, giữa tận thế điên cuồng chết chóc này lại có một mảnh đất yên bình của con người.
“Dù tôi biết cô ấy sẽ không lừa gạt chúng ta nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không thể không áp chế được sự rung động.” Harding than thở một câu.
“Sau này, nơi đây sẽ là ngôi nhà của chúng ta.” Doris mỉm cười nói.
“Đúng vậy, rốt cuộc cũng tìm thấy một nơi gọi là nhà.” Favio nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu, tiếng nói của ông như thể tiếng lòng của những người đang lưu lạc và tìm thấy vùng đất tín ngưỡng.
“Ngài Giáo Hoàng đang chờ đợi mọi người ở bên trong, xin hãy theo tôi.” Behira nhẹ nhàng lên tiếng, cô dẫn đường cho nhóm Không Yên và canh chuẩn thời gian tiếp đón nhóm Ngọc Trang và các nhà nghiên cứu.
Bọn họ cũng là nhóm người sau cùng trở về Thập Linh Hỏa thành, bữa tiệc cũng nên bắt đầu.
Một bữa tiệc tập trung toàn bộ thành viên quan trọng của Giáo Đình!
Chuẩn bị mở ra một chương mới của kỷ nguyên!