Bấy nhiêu Xích Nghĩ Ma Tộc đủ làm mưa làm gió, khuấy động một tòa thành nhỏ, nhưng bị chôn vùi trong tay người thanh niên lạ mặt.
Trong lúc nhất thời, Khải Trạch Thành Chủ nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn quay đầu nhìn Thanh Vũ.
Hơn hai ngàn hung thú tấn công Thủy Hà Thành bị giết sạch, nhờ vào Thanh Vũ nên Khải Trạch Thành Chủ mới sống sót, còn hóa giải nguy cơ của Thủy Hà Thành.
Nhớ lại câu hỏi khi nãy từ Thanh Vũ, Khải Trạch Thành Chủ tập trung vào bức màn linh lực đang tạo thành một bức tranh vẽ một ngôi làng gần bìa rừng.
Thân là một Thành Chủ sinh sống ở đây khá lâu, gần một trăm năm trời, Khải Trạch Thành Chủ đương nhiên biết ngôi làng kia ở đâu bởi vì mỗi năm ông phải tự mình đi rà soát lãnh thổ xung quanh Thủy Hà Thành, kiểm tra tình trạng của các thôn làng xung quanh.
Là một Thành Chủ, một Trưởng Lão của Thủy Nhiên Tông, Khải Trạch phải bảo vệ người dân, không để họ bị tai ương, kiếp nạn gì.
Khoảng chừng ba giây sau, Khải Trạch hít một hơi, sau đó ông ta nói ra:
“Cảm ơn ngài đã cứu mạng.”
“Tôi biết ngôi làng kia nằm ở bìa rừng Xích Nghĩ Sâm Lâm, nhưng bọn hung thú đáng chết này đã phá hủy nó từ mấy ngày trước, một ít người dân chạy thoát về phía đông nam, tìm nơi trú ẩn là các tòa thành như Thủy Hà Thành này.”
“Nếu ngài muốn tìm kiếm họ thì tôi xin sẵn lòng chỉ đường.”
Âm thanh của Khải Trạch cực kỳ kính trọng, nếu không nhờ Thanh Vũ thì ông đã táng thân trong miệng thủ dữ.
Hậu quả sau đó càng nghiêm trọng hơn, bọn chúng sẽ tiếp tục tấn công về phía mấy thành trì lân cận, từ đó phá hủy hết hàng thành trì phòng tuyến của Thủy Nhiên Tông.
“Để bọn họ như vậy được không?” Thanh Vũ nghe vậy, hắn liền chỉ chỉ tay về phía đám tu sĩ đang bỏ chạy, vẻ mặt hoảng hốt, bọn họ còn chưa nhận ra Thủy Hà Thành đã an toàn.
Thanh Vũ xử lý bọn hung thú quá nhanh, pháp thuật cuối cùng thuộc hệ thổ, dựa theo một pháp thuật hắn nhìn thấy trong Thiên Tài Hội, Thổ Thú Thuật, một pháp thuật rất bình thường.
Nhưng khi nó được tạo ra bởi Ngũ Hành Thánh Thuật thì khác, uy lực rất mạnh mẽ.
“Tôi đã truyền tin cho họ.” Khải Trạch khẽ nói, ông vừa sử dụng một lá phù truyền âm cho mấy tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ, bọn họ là Quản Sự của Thủy Nhiên Tông.
Một tông môn thường phân chia theo các chức vị phù hợp với cảnh giới: tạp dịch, đệ tử ký danh, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử hạt giống, đệ tử thân truyền, chấp sự, quản sự, Trưởng Lão Ngoại Môn, Nội Môn, Đại Trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão, sau cùng là Tông Chủ.
Khải Trạch là Trưởng Lão Nội Môn, chấp chưởng một thành, bảo vệ người dân, tiêu diệt hung thú, yêu tộc dám tới xâm phạm.
“Ta là Thanh Vũ, đến từ Quang Minh Giáo Đình!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói, sau đó hắn thấy các tu sĩ kia đang trở về đây, thế là hắn phất tay lên, dùng linh lực cuốn Khải Trạch bay thẳng lên trời.
“Tôi là Khải Trạch, thành thật cảm ơn ngài đã cứu mạng.” Khải Trạch mở miệng giới thiệu, ông ta lại biểu thị lòng cảm ơn sâu sắc rồi đảm nhiệm người dẫn đường cho Thanh Vũ.
Khải Trạch cảm thấy Thanh Vũ sâu không lường được, với thần thức của một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà cũng không cảm nhận được một chút khí tức, giống như vứt một viên đá vào biển cả, nhấc không nổi một bọt sóng gì.
Người trước mặt có lẽ là cường giả đại năng đang tìm kiếm một thứ gì từ người dân của ngôi làng kia.
Khải Trạch Thành Chủ liền không hỏi nhiều, biết càng nhiều thì càng khó sống, đây là một bài học lưu truyền rộng rãi trong Tu Chân Giới.
Hơn một ngàn tu sĩ sống sót trở lại thành trì, vẻ mặt ngây ngốc nhìn từng cái xác chết đáng hận, rốt cuộc thì bọn khốn kiếp dã man này đã chết sạch, mối hận trong lòng họ của tan đi mấy phần, thế là bọn họ bắt tay nhau vào dọn dẹp Thủy Hà Thành, không còn hung thú, tòa thành rồi sẽ có sức sống trở lại.
Thanh Vũ, Trần Đình Hải vượt qua muôn trùng núi non, từ Hàn Linh Tông kéo dài sang Xích Nghĩ Sâm Lâm, tới tận đầu phía đông nam đến ngôi làng, nơi Thanh Vũ gặp gỡ hai bà cháu thân thiện cùng một tu sĩ để lại cho Thanh Vũ nhiều ấn tượng Võ Gia Hiệp.
Chính người đó giúp Thanh Vũ kích hoạt một nhiệm vụ ẩn.
Để Ngọc Trang làm việc trừng phạt người gây ra tai nạn Xích Nghĩ Ma Tộc, Thanh Vũ đến đây là để ngăn chặn thú triều, tránh cho chúng gây hại với người dân vô tội.
Tất nhiên, Thanh Vũ tới ngôi làng nhỏ gần bìa rừng nhưng nơi đó không tồn tại nữa, biến thành một đống phế tích đang cháy rực, có nhiều dấu vết chiến đấu của tu sĩ và nhiều xác chết không nguyên vẹn của người và hung thú.
Thanh Vũ kiểm tra xong nhưng không thấy mấy người quen nên lần theo dấu vết của đám hung thú tìm kiếm bọn họ, thuận tiện diệt sát vài bầy hung thú đang tấn công con người, cứu mấy ngàn con người khỏi cái chết.
Khải Trạch chỉ đường, Thanh Vũ đi thẳng về phía đông, Trần Đình Hải im lặng không lên tiếng, ông biết người thanh niên này trông rất thân thiện, nhưng một khi giận dữ lên thì rất đáng sợ, hiện giờ, Thanh Vũ không được vui vẻ cho lắm.
Thanh Vũ cũng là một phần trong Diệt Kiến Hội, cái chết của hàng trăm ngàn người dân ở đây ít nhiều gì cũng liên quan đến hắn.
“Ở đó kìa!” Rất nhanh, Khải Trạch vui mừng chỉ tay về phía xa, nơi đó có một tòa thành trì giống như Thủy Hà Thành.
Và trạng thái của nó cũng không tốt lắm, bức tường thành đổ sập xuống, vết máu loang lổ, nhiều tu sĩ đang chiến đấu bảo vệ người dân, đám Xích Nghĩ Ma Tộc đang hoành hành vô kỵ, tiếng la hét thảm khốc vang lên, cảnh tượng rất rối loạn.
Mấy chục bóng người đang giao thủ với hung thú cấp ba trên bầu trời, mỗi một lần va chạm đều tạo ra một cỗ lực lượng lao xuống phía dưới rồi nổ tung.
Đó là Thành Chủ cùng các Chấp Sự đến từ Thủy Nhiên Tông.
Thanh Vũ dùng thần thức quét tới tòa thành nhưng không nhìn thấy khí tức quen thuộc đâu, rõ ràng Võ Gia Hiệp hay hai bà cháu kia không có ở đó.
“Quách Hằng!” Khải Trạch đứng từ xa, ông ta hô to một tiếng về phía các bóng người đang chém giết trong không trung.
“Khải Trạch Thành Chủ?” Người tên Quách Hằng giật mình nói.
“Tại sao ông ở đây, không phải Thủy Hà Thành cũng đang bị lũ tạp chủng này tấn công ư?”
“Tôi đến đây để giúp đỡ!” Khải Tạch hô to đáp lại, ông định cầu xin sự trợ giúp của Thanh Vũ thì không nhìn thấy Thành Vũ đâu, để lại một mình ông cùng Trần Đình Hải trơ trọi ở một góc.
Ầm! Ầm!
Sau đó, hàng loạt âm thanh vang vọng ra, tiếng thân thể đập xuống mặt đất, Xích Nghĩ Ma Tộc rơi xuống, hai mắt trắng dã, sinh cơ biến mất, từ nhỏ yếu cho đến mạnh mẽ đều nằm yên một chỗ.
“Cái gì!” Quách Hằng hết cả hồn nhìn cảnh đó, đối thủ đang đánh nhau với ông đột nhiên lăn ra chết, ai mà không rùng mình chứ?
“Chuyện gì xảy ra vậy Thành Chủ?” Một Chấp Sự kinh hãi hỏi.
“Không biết.” Quách Hằng lắc đầu nói, nhưng chợt ông ta nhận ra chuyện gì, Quách Hằng trông về phía xa, nơi Khải Trạch vừa xuất hiện.
Ông ta nhìn thấy một người thanh niên đột nhiên hiện ra từ hư vô, sau đó dẫn theo Khải Trạch cùng một người tu sĩ Kết Đan trung kỳ bay về phía đông.
Một giọng nói vang lên giữa tòa thành, ai ai cũng nghe rõ:
“Ta là Trần Thành Vũ, đến từ Quang Minh Giáo Đình!”
“Chính người này đã giúp tôi giết sạch hung thú ở Thủy Hà Thành!” Kế tiếp, Quách Hằng nhận được truyền âm, giọng nói cười khổ của Khải Trạch Thành Chủ.
Đám tu sĩ ngây người nhìn hung thú, sau đó có người phẫn nộ rống giận, tay cầm vũ khí chặt mười nhát vào thân thể hung thú để hả giận, một ít người ngửa mặt lên trời hét dài.
Xích Nghĩ Ma Tộc để lại cho họ quá nhiều nỗi đau, mất mát.
Từ hai ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, trải qua chém giết, còn lại chưa đến một ngàn.
“Thanh Vũ đại nhân, Quang Minh Giáo Đình.” Nhiều người lẩm bẩm cái tên lưu truyền từ bầu trời, bọn họ sẽ ghi khắc vào trong lòng, không thể nào quên ơn cứu mạng ngày hôm nay.
Đương nhiên, còn có một cái tên bị người ghi nhớ.
“Lý Thừa Ngân!” Quách Hằng xiết chặt nắm đấm, ánh mắt phẫn hận, nếu không có người này gây họa thì nhiều người sẽ không chết.
Từ lâu, tin tức của Diệt Kiến Hội đã truyền ra khắp nơi, ai ai cũng biết người đứng sau vụ tai kiếp thú triều là Lý Thừa Ngân.
Bọn họ còn nghe nói, Lý Thừa Ngân bị người đánh trọng thương, Lý Thiên Dự phủ xuống giao đấu với người kia nhưng nhận lấy thất bại thảm hại, không thể không đưa Lý Thừa Ngân bỏ chạy vào Trúc Cơ Cốc.
Mà người kia, hình như cũng tên là Thanh Vũ.
Thanh Vũ lại vượt thẳng về phía đông, trên đường cứu lấy một tòa thành trì nữa, sau đó hắn cũng đệ lại chính danh.
Không thể tăng danh vọng của Giáo Đình tại Thiên Tài Hội thì Thanh Vũ sẽ trực tiếp thực hiện cách làm này, giúp đỡ người giữa nguy hiểm, hơn nữa, nhiều thế lực đang đưa cặp mắt về nơi này, chú ý vào thú triều, nó liên quan đến nhiều người tham dự Thiên Tài Hội.
Làm không cẩn thận thì tiếng xấu sẽ đi theo bọn họ suốt đời.
Viện quân từ khắp nơi đang tiến về đây, khi đó tên của Thanh Vũ cũng vang dội ra tứ phương, càng là danh tiếng tốt đẹp cứu người, danh vọng sẽ tăng cao.
Cách yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa.
Đến một thành trì nữa, nó gọi là Thủy An Thành, không khác những thành trì khác, nó đang bị Xích Nghĩ Ma Tộc tiến công, người chết đầy đất, máu tươi chảy róc rách bốc mùi tanh tưởi.
Thanh Vũ không chần chờ, trực tiếp xuất thủ, hai mắt ánh lên mãnh liệt, một cỗ sức mạnh vô hình lan tràn từ hắn ra bên ngoài, bất kỳ một hung thú nào bị chạm phải đều lăn ra chết, không có khả năng phản kháng lại.
Công kích bằng linh hồn!
Linh Hồn Phong Bạo!
Thanh Vũ hay nói đúng hơn toàn thể Quang Minh Giáo Đình lấy được pháp thuật liên quan đến từ hồn từ Luyện Hồn Tông, trước đó không lâu, Thanh Vũ bắt giữ nhiều tu sĩ đang thực hiện nhiệm vụ bí mật, thu gặt linh hồn trong Không Vũ quốc.
Dưới sự bá đạo của Hệ Thống, Cửa Hàng lại có thêm nhiều pháp thuật thuộc loại quỷ dị.
“Cảm ơn ngài đã cứu giúp chúng tôi!” Thành Chủ của Thủy An Thành thở phào một hơi, sau đó cúi đầu nới với Thanh Vũ.
“Không có gì, Khải Trạch, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Thanh Vũ bình thản nói ra, lại một lần nữa, hắn không tìm thấy một người quen nào nên ra hiệu cho Khải Trạch.
Khải Trạch gật đầu, đi theo sau Thanh Vũ qua từng tòa thành, hắn đã miễn dịch trước sự cường đại của Thanh Vũ, đám hung thú hung hăng biến thành kiến hôi, bị Thanh Vũ xóa bỏ một cách nhẹ nhàng.
Bỗng dưng, một tu sĩ trẻ tuổi chạy tới gần đây, dáng vẻ chật vật, vết máu dính trên quần áo, không để ý đến trạng thái tồi tệ của mình, người đó bằng giọng điệu gấp rút:
“Thành Chủ, không xong rồi, những người phàm đang trên đường lui vẻ bị tập kích, hơn một ngàn hung thú đang tấn công họ, xin ngài gửi tiếp viện!”
“Cái gì!!” Thành Chủ của Thủy An Thành bất ngờ thốt ra.
“Người đâu mau tiếp ứng!!” Sau đó cô ta phản ứng rất nhanh, giọng nói cao vút vang vọng ra, nhiều tu sĩ đang nghỉ ngơi lấy lại sức hay thu thập thi thể của đồng đội liền bỏ ngay công việc đang làm, bọn họ cầm chặt vũ khí, ánh mắt lạnh lùng chuẩn bị chém giết tiếp.
“Các ngươi cứ ở đây đi, ta sẽ lo việc đó.” Thanh Vũ sắp lên đường, nào ngờ nghe người kia nói, hắn liền ngừng bước.
“Vâng!” Thanh Chủ gật đầu một tiếng, có tu sĩ đại năng cỡ này làm tiếp viện thì cô ta rất yên tâm.
Trong tầm mắt của nhiều tu sĩ, nét mặt kính trọng, thậm chí còn sùng bái, Thanh Vũ cùng hai người kia bay về phía sau Thủy An Thành.
Cách đây không xa lắm, một đội ngũ hơn mười ngàn người phàm cùng hai trăm tu sĩ đang di chuyển, đột nhiên, một đám Xích Nghĩ Ma Tộc chui ra từ lòng đất, âm thanh rít gào, bọn chúng tấn công tới, cặp mắt đỏ ngầu, ngọn lửa bùng phát lên cao.
Thoáng chốc, mười ngàn người phàm lâm vào hoảng loạn, nhiều người bỏ chạy nhưng bị cắt thành mấy mảnh, thân thể rơi vào mồm máu, hai trăm tu sĩ thì liều mạng bảo vệ số người phàm còn lại, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Chúng ta không thể thủ vững nữa, bọn chúng quá đông!” Một tu sĩ đau khổ nói.
“Nhưng nếu chúng ta đi thì bọn họ sẽ chết hết.” Một người nói với vẻ mặt không đành lòng.
“Giết sạch bọn chúng, bảo vệ người dân là nghĩa vụ của chúng ta!” Một tu sĩ Kết Đan kỳ gầm gừ, một mình hắn chống lại ba hung thú cấp ba, bị đánh cho thân tàn ma dại, vết thương chồng chất.
“Cầm cự, Lê Nhất Lam đã trở về Thủy An Thủy cầu viện binh, chúng ta phải thủ vững đến khi viện quân tới!” Tu sĩ Kết Đan kỳ không ngừng tiếp sức, thắp lên niềm hi vọng đang lụi tàn của các tu sĩ khác.
Một người đánh năm hung thú, đây là tỷ lệ chênh lệch giữa đôi bên, cho dù một ít người phàm cũng tham dự vào vòng chiến, nhưng bọn họ quá yếu đuối đến nỗi không tạo ra được chút tác dụng gì.
Ở bên trong vòng phòng thủ của các tu sĩ, tám ngàn người dân lo lắng nhìn xung quanh, vẻ mặt xám trắng, tương lai của họ đang khép lại mỗi khi một tu sĩ vẫn lạc, thây cốt trở thành thức ăn cho hung thú.
“Bà ơi, quái vật quá dữ, Nghiên Trúc sợ.” Giữa tiếng hét, tiếng khóc thương của mọi người, một giọng nói nhỏ yếu vang lên, Trần Nghiên Trúc rút đầu vào ngực của bà lão họ Trần, đôi mắt linh động ẩn chứa sự sợ hãi, nước mắt chảy xuống.
Mấy ngày trước, đám quái vật lớn kia tự nhiên xông ra từ khu rừng, bọn chúng giết rất nhiều người, Nghiên Trúc nhớ mặt bọn họ, có người từng chào hỏi hay xoa đâu Nghiên Trúc.
Nghiên Trúc chạy theo bà nội, hòa lẫn vào dòng người tị nạn, nhờ vào một nhóm người trong võ đường, rất nhiều người dân chạy thoát.
Bây giờ, Nghiên Trúc không nhìn thấy người quen nào, thân thể nhỏ bé run rẩy mỗi khi có tiếng nổ lớn.
“Nghiên Trúc ngoan, Võ đại nhân đang đuổi quái vật, bọn nó không tổn thương đến Nghiên Trúc được đầu.” Trần bà bà xoa đầu Nghiên Trúc, giọng nói ấm áp mặc dù ẩn chứa bên trong hai con ngươi vẫn đục kia là sự sợ hãi, không phải bà lão sợ cái chết, bà đang sợ đứa cháu gặp chuyện không may.
“Bà ơi, chúng ta không chờ cha mẹ Nghiên Trúc sao?” Nghiên Trúc ngước đầu lên hỏi, cặp mắt long lanh, nếu không ở nhà nữa thì cha mẹ Nghiên Trúc tìm thấy?
“Chờ con lớn lên rồi thì cha mẹ sẽ trở về, Nghiên Trúc đừng sợ.” Trần bà bà hòa ái nói.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vọng ra, kéo theo đó là mười lăm tu sĩ bay ngược vào giữa dòng người, cơ thể bị phá nát, ánh mắt trắng dã.
Nhìn thấy tu sĩ là thần tiên trong truyền thuyết còn chết thảm trong hung thú, cả đám người hoảng loạn không cách nào áp chế được nữa.
Ầm!
Lại thêm một tiếng động mạnh, lần này, hơn ba mươi tu sĩ bay vào trong, hơi thở suy yếu dần, sau đó không còn động đậy.
“Đáng chết, hung thú cấp ba tập kích!” Một người đàn ông phẫn nộ nói, sau đó lại nhìn về phía tu sĩ Kết Đan kỳ, thấy được một cảnh hung thú phân chia cơ thể của tu sĩ kia, thoáng chốc, các tu sĩ còn sống khiếp đảm, bọn họ bỏ chạy ngay tức khắc.
Tu sĩ kia thấy vậy, ông ta chạy vào giữa đám người.
“Võ đại nhân!” Trần bà bà kinh hô.
“Chú Gia Hiệp, Nghiên Trúc sợ lắm.” Trần Nghiên Trúc yếu ớt nói, máu tươi vung vẩy lên cao, các phàm nhân đang bị tàn sát bởi hung thú, Nghiên Trúc nhìn thấy tất cả.
“Chúng ta đi!” Võ Gia Hiệp bảo vệ hai người vào trong, sau đó hội tụ với mười mấy tu sĩ là người trong võ đường, định giết ra khỏi vòng vây.
“Gào!”
Nhưng mà, con đường đi không thông, một hung thú cao lớn chặn đứng trước mặt Võ Gia Hiệp, ánh mắt hung tàn.
“Hung thú cấp ba!” Đám người trong võ đường kinh hãi tô ho.
Hung thú cấp ba mở rộng cặp càng to khỏe rồi chém xuống.
Xẹt!
Máu tươi phun trào xen lẫn tiếng kêu hoảng loạn của con người.