Trở lại một tiếng trước, Thanh Vũ bảo vệ Tiểu Hắc hơn một tiếng thì đột nhiên xuất hiện chuyện lạ thường.
Toàn bộ không gian lấy Tiểu Hắc làm trung tâm có một cái lốc xoáy mạnh, hút toàn bộ linh khí xung quanh vào trong đó, mà tâm của lốc xoáy chính là Tiểu Hắc.
Vù vù vù!
Thánh Điện rung rẩy, màn sáng chập chờn vì thiếu đi linh lực chống đỡ, mọi người liền nhận ra tình cảnh quái quỷ này và tìm nơi ngọn nguồn.
Còn Thanh Vũ thì hít sâu một hơi, khuôn mặt đầy ý cười.
“Huyết mạch truyền thừa sao?” Thanh Vũ bỏ đi cái Điều Tra Ngọc hắn vừa mua để kiểm tra tình hình Tiểu Hắc, trạng thái này gọi là huyết mạch truyền thừa, Tiểu Hắc cần năng lượng thực hiện nghi thức cổ xưa chỉ có trong các loài yêu tộc mạnh mẽ.
“Được rồi, muốn năng lượng thì ta cho.” Thanh Vũ hào phóng phất tay, linh thạch hạ phẩm bay ra ngoài như mưa, có đến một trăm ngàn viên. Nháy mắt mà thôi, số linh thạch đó lập tức bị hút vào vòng xoáy, vỡ vụn, trở thành linh khí tinh thuần chảy vào người Tiểu Hắc.
Thời gian qua đi, một trăm ngàn linh thạch cạn kiệt, số lượng linh thạch bằng với kho của một thế lực cấp một chỉ chèo chống cho Tiểu Hắc được ba mươi phút.
“Như cái động không đáy vậy.” Thanh Vũ cười khổ, lần này Thanh Vũ lấy ra một ngàn viên tinh thể tiến hóa cấp một, giá trị bằng với hai triệu linh thạch hạ phẩm, nhưng chứa đựng linh khí tinh thuần chỉ bằng khoảng năm trăm ngàn viên linh thạch hạ phẩm.
Mấy viên tinh thể tiến hóa vừa bay ra ngoài, lập tức bị hút vào vòng xoáy, năng lượng tràn ra, tinh thể tiến hóa biến thành bụi phấn, nghi thức truyền thừa cổ lão vẫn đang tiếp diễn.
“Không ổn!” Thanh Vũ nhíu mày, hắn quan sát Tiểu Hắn từ đầu tới giờ, cơ thể Tiểu Hắc biến đổi rất lớn, lớp da màu đen đổi thành màu trắng, nhưng hơi thở lại yếu đi giống như sắp chết tới nơi vậy.
“Chỉ có thể thành công, không được thất bại.” Thanh Vũ nói khẽ, hắn thật sự không biết Tiểu Hắc đang gặp cái gì, nhưng hắn vẫn biết một thứ có thể giúp Tiểu Hắc.
“Tạo Hóa Đan.” Thanh Vũ lấy một viên đan dược rồi búng tay, viên đan dược nhỏ bé mất hút trong vòng xoáy, trong khoảng khắc đó, Thanh Vũ cảm nhận Tiểu Hắc đã khá hơn rất nhiều, vòng xoáy dần thu nhỏ lại cho đến một tiếng sau, vòng xoáy biến mất.
Hơi thở Tiểu Hắc mạnh đến kinh người, có khả năng so bì được với cả tu sĩ Tam Dương đỉnh phong. Lớp da màu trắng uy vũ, khí chất hoang dã thể hiện toàn bộ ra ngoài, tựa như một Thánh Viên đến từ thời viễn cổ.
“Nhị Dương viên mãn?” Thanh Vũ mở to hai mắt ra, khó tin nói. Bây giờ tu vi của Tiểu Hắc đã đạt tới Nhị Dương viên mãn, cảnh giới lớn hơn Nhị Dương đỉnh phong một bậc.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc mở mắt ra, một luồng sóng xung kích bắn ra từ người hắn thổi ra xung quanh, TIểu Hắc ngơ ngác vài giây thì hắn mới nhìn Thanh Vũ, cung kính nói.
“Tham kiến cái gì?” Thanh Vũ bất ngờ nhìn Tiểu Hắc, âm thanh ngạc nhiên.
“Cảm ơn ngài đã bảo vệ tôi trong suốt hơn một trăm ngày nay.” Tiểu Hắc cúi đầu nói ra, ánh mắt cảm kích.
“Hơn một trăm ngày? Bảo vệ?” Thanh Vũ đau đầu.
“Ta và ngươi ở đây chưa tới ba tiếng, lấy đâu ra hơn một trăm ngày, đầu ngươi bị con gì đá sao?” Thanh Vũ nói ra.
“Cái gì, rõ ràng là tôi đã chiến đấu hơn một trăm ngày với một vị tiền bối thuộc tộc Thánh Viên mà.” Tiểu Hắc gãi đầu.
“Ngươi vừa thực hiện một nghi thức gọi là huyết mạch truyền thừa, thời gian trong đó không giống với thời gian ở thế giới thật.” Thanh Vũ giải thích. Giờ thì hắn hiểu chuyện gì đến với Tiểu Hắc trong truyền thừa rồi.
Tiểu Hắc ngó ngang ngó dọc, sau đó hắn ngó vào cái đồng hồ trên tay, lúc này, Tiểu Hắc mới tỉnh ra.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã tái sinh Tiểu Hắc.” Tiểu Hắc đột ngột quỳ hai chân xuống đất, âm thanh thành tâm.
“Nhờ Giáo Hoàng đại nhân mà Tiểu Hắc có được sáu phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc, học được nhiều thần thông mạnh mẽ, còn đột phá tới Nhị Dương viên mãn.” Tiểu Hắc bình tĩnh kể ra những gì hắn đạt được trong cơ duyên lần này.
Nếu Thanh Vũ không cho hắn năm giọt máu của Thánh Viên tộc thì hắn đừng mong có được một thứ gì, huyết mạch chỉ mãi ở một phần mười, sợ rằng suốt đời cũng chưa tìm thấy cách để tăng cao huyết mạch.
“Đứng lên đi, đều là người của Giáo Đình, cần gì phải nhiều lễ nghĩa như vậy.” Thanh Vũ thản nhiên nói, một tay dùng linh lực nâng Tiểu Hắc lên.
“Ngươi chỉ cần sử dụng sức mạnh sao cho đúng với bản tâm, cứu giúp người khốn khổ là ta vui vẻ rồi.”
“Vâng!” Tiểu Hắc nghiêm túc gật đầu, nội tâm quyết định nỗ lực làm theo những gì Giáo Đình đang muốn thực hiện.
“Bây giờ, không thể gọi ngươi là Tiểu Hắc nữa rồi.” Thanh Vũ cười khổ nhìn khỉ trắng to xác, hai mắt ngơ ngơ ngáo ngáo, sức mạnh thì hùng hồn, áp lực kia làm cho Thanh Vũ phải kiêng kỵ.
Tiểu Hắc cười nói: “Tiểu Hắc vẫn là Tiểu Hắc.”
Sau khi nói xong, bộ lông màu trắng biến trở lại thành màu đen trước nét mặt kinh ngạc của Thanh Vũ.
“Trạng thái Thánh Viên tộc không thể kéo dài, chỉ sử dụng khi chiến đấu.” Tiểu Hắc cười giải thích.
“Vậy à? Bây giờ ngươi có thực lực cỡ nào?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Thưa ngài, tôi đạt cảnh giới Nhị Dương viên mãn, lực chiến mạnh hơn Tam Dương đỉnh phong khi sử dụng huyết mạch, còn lúc thường thì cỡ Tam Dương trung kỳ.” Tiểu Hắc gãi gãi đầu, vừa suy nghĩ vừa nói.
“Tốt lắm.” Thanh Vũ gật đầu thỏa mãn. Biết bao nhiêu tài nguyên dồn vào cho Tiểu Hắc, nếu Tiểu Hắn vẫn là Tiểu Hắc khi trước, Thanh Vũ lập tức tung một chân, đá Tiểu Hắc bay lên trời cho xong chuyện.
“Năm chục ngàn điểm tín ngưỡng cố định đổi lấy một Thánh Viên tộc.” Thanh Vũ trầm ngâm, hắn dự định mua thêm tinh huyết cho Tiểu Hắc, nhưng theo giới thiệu, tinh huyết kia chỉ nâng dòng máu lên được năm phần mười.
Vì Tiểu Hắc có sẵn một phần mười, nên hắn dễ dàng đạt sáu phần mười dòng máu của Thánh Viên.
“Muốn làm cho huyết mạch tăng cao lên hơn nữa, phải mua một vật gọi là Thánh Viên Hồn Huyết.” Thanh Vũ tìm kiếm một hồi, thấy một vật phẩm có hình giọt máu màu vàng rực rỡ, năng lượng hết sức khổng lồ, còn có cả năng lượng dành cho linh hồn, giúp linh hồn mạnh mẽ hơn.
“Một giọt Thánh Viên Hồn Huyết một trăm ngàn điểm tín ngưỡng cố định? Mà, hai giọt mới tăng một phần? Để Tiểu Hắc có hoàn toàn huyết mạch của Thánh Viên, cần phải bỏ ra tám trăm ngàn điểm tín ngưỡng cố định, mua tám giọt hồn huyết!” Thanh Vũ tắc lưỡi nói, hắn chưa có khả năng chi trả một số lượng tài nguyên lớn như thế, mà lại, nó thật sự không đem lại lợi ích cho Giáo Đình quá nhiều.
“Thôi được rồi, để lần sau đi.” Thanh Vũ thở dài một tiếng, từ bỏ ý định bồi dưỡng Tiểu Hắc. Hiện giờ, Tiểu Hắc đã rất kinh khủng rồi, đủ để ứng phó nhiều chuyện trong Giáo Đình, nếu còn mạnh hơn nữa, nhiều người tất nhiên dòm ngó, xung đột xảy ra.
“Giờ ngươi đánh bại được tên Tộc Trưởng kia chưa?” Thanh Vũ cười nhạt nói.
Tiểu Hắc nhanh nhẹn gật đầu, giọng nói tự tin mười phần: “Tiểu Hắc sẽ đánh hắn đến kêu cha gọi mẹ.”
“Ngừng!!” Thanh Vũ che trán, đưa tay ra ngăn chặn lời nói tiếp theo của Tiểu Hắc. Người của Giáo Đình tới nhìn ngó Thanh Vũ và Tiểu Hắc vì hiện tượng lạ ảnh hưởng đến cả đại trận kia, họ mà nghe thấy lời lẽ không hay của Tiểu Hắc, tất nhiên bị dạy hư, không tốt chút nào.
“Ngươi đánh tới hắn chịu phục là được rồi, dù sao tên kia cũng không yếu, Giáo Đình cần chiêu mộ thêm nhiều người.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Vâng!’ Tiểu Hắc gật đầu, nội tâm phấn khởi muốn luyện tay một chút, nhưng ở đây không có người nào phù hợp.
“Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc ấp úng nói.
“Chuyện gì?” Thanh Vũ hỏi lại.
“Tôi có thể kiểm tra sức mạnh một chút không?” Tiểu Hắc ngại ngùng nói.
“Ngươi định dùng ta thử sức mạnh à?” Thanh Vũ cười nhạt, tư thái bình thản như chẳng để việc gì vào mắt.
“Được thôi, ra tay đi.” Thanh Vũ khoát tay nói.
“Vâng!” Tiểu Hắc háo hức đáp lại.
Ngay sau đó, Tiểu Hắc nghiêm túc hẳn lên, dòng máu sôi trào trong cơ thể, bộ lông màu trắng uy mãnh hiện ra bên ngoài, đôi mắt có ánh kim bức người, Tiểu Hắc vào trạng thái chiến đấu, khí tức kéo lên cao vượt qua Tam Dương đỉnh phong.
“Thánh Viên Thông Linh Quyền.” Tiểu Hắc nhẹ giọng nói, một quyền nắm lại rồi đánh ra, nhắm chuẩn vào Thanh Vũ.
Còn Thanh Vũ thì nhàn hạ, một tay để sau lưng, toàn thân đứng thẳng, y hệt một cao nhân tiên phong đạo cốt, khinh thường hết thảy.
“Không có gì đặc biệt.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng đánh giá một quyền của Tiểu Hắc, mắt thấy một quyền kết thúc, hai con ngươi Thanh Vũ đột nhiên co rút lại, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân khiến Thanh Vũ phản xạ lại, toàn bộ sức mạnh bộc phát, một quyền đánh trả.
Oanh!
Thánh Điện rung động, tiếng nổ lớn làm những người đang ở gần Thanh Vũ giật mình, họ hoảng sợ nhìn trung tâm của vụ nổ, mặt đất nứt nẻ, một luồng sóng khí bắn ra ngoài làm họ đổ ngã xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Một người nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy.
“Giáo Hoàng đang luyện tập với Tiểu Hắc.” Một người đứng quan sát Thanh Vũ từ đầu, hắn lên tiếng giải thích, nhưng hai chân thì co lại.
“Tiểu Hắc? Có thật không?”
“Tiểu Hắc làm sao tạo ra nhiều động tĩnh như vậy chứ?”
“Giáo Hoàng sẽ giải quyết Tiểu Hắn trong vòng ba giây.” Một vài người không tin tưởng, họ kéo nhau tới gần vụ nổ, và nhìn thấy một hình ảnh làm họ ngạc nhiên không thôi.
“Giáo Hoàng, bị đẩy lùi?” Một người hoảng sợ nói.
“May mà phòng thủ kịp.” Thanh Vũ thở phù ra, một tay hắn chặn lại quyền của Tiểu Hắc, nhưng vì thế mà Thanh Vũ lùi lại ba bước, Tiểu Hắc chiếm được ưu thế rõ ràng.
Tiểu Hắc vội vàng thu tay lại, hắn khom người nói: “Cảm ơn Giáo Hoàng đã nhường Tiểu Hắc.”
Thanh Vũ chưa kịp kích hoạt Thánh Dực, nên sức chiến đấu không bằng với Tứ Dương kỳ, nhưng dù với lực chiến ngang nửa bước Tứ Dương, Thanh Vũ vẫn không theo kịp Tiểu Hắc. Một quyền bình thường kia, ẩn chứa sức mạnh hùng vĩ, bá đạo tuyệt luân, tựa hồ muốn đánh vỡ tất cả, hủy diệt cả đất trời.
“Thánh Viên Thông Linh Quyền à?” Thanh Vũ lẩm lẩm, sau đó hắn dùng linh lực nâng đất đá rối loạn lên để vào vị trí cũ, nền đất chưa được đẹp như ban đầu, tuy vậy, vẫn khá ổn.
“Tốt lắm, sức mạnh của ngươi rất đáng gờm.” Thanh Vũ cười khen Tiểu Hắc. Thanh Vũ cảm nhận được sức mạnh từ Linh, mà không thể nhìn thấy Linh, vì Thanh Vũ là con người, chẳng có liên quan gì đến Thánh Viên tộc cả.
Còn Tiểu Hắc không biết, sức mạnh thần bí trợ giúp hắn đứng vững không ngã trong suốt một trăm ngày chiến đấu là Tạo Hóa Đan, cho Tiểu Hắn một tia tạo hóa, dẫn động Linh của Thánh Viên tộc phủ xuống, nên Tiểu Hắc vượt qua khảo nghiệm, Thánh Viên tộc chấp nhận Tiểu Hắc.