Hệ Thống mở lời, Thanh Vũ không có lý do gì để từ chối.
Âm Tinh Thần Thạch hấp thụ mười mấy âm linh mạch, nếu nhìn kỹ lưỡng vào nó thì sẽ thấy rõ bên trong Âm Tinh Thần Thạch giống như một thế giới khác, mỗi một linh mạch bị nó hấp thụ đều biến thành một đường vân nhỏ còn hơn cả sợi chỉ, linh mạch càng cao cấp thì đường vân càng rõ và to hơn.
Với lại, Âm Tinh Thần Thạch còn phân giải bảo vật thành pháp tắc, tự động uẩn dưỡng âm linh mạch, pháp tắc càng cao, âm linh mạch càng dễ tiến hóa thêm một bước nữa, quả là một viên đá thần kỳ, xứng đáng với danh thần thạch.
Âm Tinh Thần Thạch bay lên cao, nó hấp thụ móng vuốt của Long Huyết Ma Hống, sau khoảng chừng một ít phút, bên trong thần thạch có thêm một chút ký hiệu huyền ảo tối nghĩa, đó là pháp tắc có trong móng vuốt.
Ngoài ra, Âm Tinh Thần Thạch còn phun ra hai hạt châu nhỏ, một hạt màu đen thuần đang tự động tỏa ra tử khí, một hạt màu đỏ phát ra uy áp uy nghiêm đáng sợ thuộc về một chủng tộc cấp cao.
“Một viên tử khí, một viên tinh huyết à?” Thanh Vũ cười khẽ trong lúc thu lại Âm Tinh Thần Thạch.
Âm Tinh Thần Thạch phân giải ra thứ bên trong móng vuốt, một là pháp tắc, hai là hạt châu tử khí, ba là hạt châu chứa tinh huyết tinh khiết của Long Huyết Ma Hống, thích hợp cho Tử Mộ Thú sử dụng.
Thanh Vũ nhặt hai hạt châu rồi đánh giá: “Tử khí tinh thuần, thích hợp làm nguyên liệu luyện chế vũ khí hay phù chú, thậm chí là trận pháp, đáng tiếc, hệ sinh thái Tử Mộ Sâm Lâm cần tử khí để vận chuyển như thường, không nên lấy nó.”
Nói xong, Thanh Vũ đặt viên hạt châu màu đen lại chỗ cũ, nó thay thế vai trò cho móng vuốt, tự hành vận chuyển Tử Mộ Sâm Lâm, có lẽ, mấy chục, hoặc mấy trăm năm sau, tử khí sẽ hết sạch, Tử Mộ Sâm Lâm cũng thay đổi theo để thích ứng với hoàn cảnh.
Lúc Thanh Vũ cần, hắn hoàn toàn có thể mua một hạt châu đựng tử khí từ Cửa Hàng của Hệ Thống.
“Trận chiến bên trên đã kết thúc!” Thanh Vũ dùng thần thức cảm ứng, nhóm Đinh Ngọc Thạch đang trên đường trở về, cùng với họ là tu sĩ Thi Ma Tông bị trói chặt, Thanh Vũ quay người rời khỏi, hang động dần dần bị đất đá nhấn chìm, hoàn toàn ngập trong bóng tối, không ai có thể tìm thấy hạt châu tử khí đó nữa.
Tính ra đám tu sĩ Thi Ma Tông khá xui xẻo, bọn họ tưởng rằng cầm chân Đinh Ngọc Thạch thì sẽ chiến thắng khi Thi Vương tới hỗ trợ, nào ngờ Lam Sương Thiên Điểu xử lý đám Thi Vương vừa tỉnh lại, còn Thanh Vũ thì dọn dẹp luôn cả cương thi trong hang động, điều đó khiến tu sĩ Thi Ma Tông trọng thương vì bị ngắt ngang trong lúc thi pháp.
Nhờ vào đó, nhóm Đinh Ngọc Thạch dễ dàng giành chiến thắng, thậm chí họ còn nghi ngờ tu vi của kẻ địch là giả tạo vì chúng quá yếu ớt, mặt kẻ nào kẻ nấy đều trắng xám như không có máu.
“Ngài Giáo Hoàng, chúng tôi đã bắt toàn bộ bọn chúng!” Đinh Ngọc Thạch nói với một tinh thần phơi phới. Lúc đầu ông còn tưởng đây sẽ là trận chiến khó nhằn đây.
“Bọn chúng là tu sĩ của Thi Ma Tông, chuyên nuôi dưỡng cương thi, làm ra rất nhiều hoạt động tàn ác.”
Thanh Vũ không bất ngờ, vừa nhìn thấy cương thi thì hắn liền đoán ra kẻ chủ mưu là Thi Ma Tông, trên Thiên Quy Đảo, chỉ có Thi Ma Tông và Cửu Thi Âm Tông có liên quan đến thi thể tu sĩ, một bên luyện thi thể thành cương thi, một bên chuyên kinh doanh thể xác cho tu sĩ bị đánh nát thân thể, nguyên anh nhập vào đoạt xá, sống thêm đời mới.
Nhưng so về sức mạnh thì Thi Ma Tông phải gọi Cửu Thi Âm Tông làm tổ hoàng thái tổ. Dù là Thanh Vũ với thực lực mạnh mẽ giống như giờ cũng không muốn đối đầu với Cửu Thi Âm Tông quá sớm, hậu quả khó mà lường trước, thậm chí khiến Giáo Đình diệt vong.
“Giáo Hoàng?” Tu sĩ dẫn đầu của Thi Ma Tông giật mình khi nghe cái tên gọi ấn tượng, cao tầng Thi Ma Tông luôn miệng nói đến Quang Minh Giáo Đình, nhất là Giáo Hoàng, kẻ sát hại Thái Thượng Trưởng Lão của bọn họ, không ngờ hắn lại gặp phải Giáo Hoàng trong truyền thuyết kia.
“Ta thật không ngờ rằng Thi Ma Tông lại bí mật nuôi dưỡng ra nhiều Thi Vương đến thế này, các ngươi đang gọi bọn chúng thức tỉnh để thực hiện một việc gì đó rất quan trọng phải không?” Thanh Vũ hời hợt hỏi một câu. Thiên Quy Đảo là một cái xác của Thiên Hoàng Quy, lại diễn ra nhiều trận chiến lớn, có cả tồn tại như là tiên tham chiến, cho nên không quá khó để tìm kiếm một nơi phun trào ra tử khí.
Thi Ma Tông là thế lực ngầm hai sao, lực chiến đấu khá mạnh nhờ vào cương thi, bọn họ ắt hẳn phải chuẩn bị một kế hoạch lớn để mở rộng tông môn, ai mà chẳng có dã tâm chứ?
“Haha!”
Tu sĩ dẫn đầu Thi Ma Tông cười lớn đến chạm đến nội thương, máu tràn ra khóe miệng, hắn nhìn chòng chọc vào Thanh Vũ rồi nhấn mạnh từng chữ một:
“Giáo Hoàng, ta thật không ngờ ngươi lại biết nhiều về bọn ta đến thế, ta hiểu rồi, ngươi xuất hiện ở đây để ngăn cản Thi Ma Tông bọn ta, lại còn trông không có vẻ gì là bị thương nặng như lời đồn, xem ra ngươi định dọa bọn ta bằng cách nói cho bọn ta biết ngươi không bị thương phải không?”
“Ta đã nhìn thấu kế hoạch của ngươi!”
Tu sĩ Thi Ma Tông cười lớn, hai mắt mở to như tỉnh ngộ, trời quang mây tạnh, ánh sáng xóa tan sương mù trong lòng, hắn hiểu ra tại sao hắn lại bị bắt, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Giáo Hoàng của Giáo Đình phải dưỡng thương mới đúng, thế nhưng Giáo Hoàng lại đi khắp nơi, còn nhúng tay vào kế hoạch của Thi Ma Tông.
Chắc chắn Giáo Hoàng đã tỏ vẻ không hề bị thương để chấn nhiếp Thi Ma Tông cùng nhiều thế lực đối địch khác! Khiến cho các thế lực phải dè chừng thực lực của Giáo Hoàng!
Một Giáo Hoàng đánh bại luôn cả Đại Yêu Vương của Đại Lực Xích Hùng tộc, bọn họ phải cẩn thận đối đãi!
Đây đúng là một mưu kế nham hiểm!
“Lấy huyết làm dẫn, lấy thi làm đường, Thi Ma Truyền Tin Thuật!” Tu sĩ dẫn đầu Thi Ma Tông cười thảm một tiếng, hắn biết rõ kế hoạch của Giáo Hoàng, hắn phải thông báo cho các tu sĩ cao tầng khác để cảnh báo bọn họ, đừng bị Giáo Hoàng uy hiếp, vì thế hắn đã tự bạo, dùng bí thuật truyền tin lại cho tổng bộ Thi Ma Tông.
Ầm!
Tu sĩ dẫn đầu Thi Ma Tông tự bạo, biến thành một làn khói xanh trước vẻ mặt ngây ngốc của mọi người, ngay cả Thanh Vũ cũng không phản ứng kịp.
“Trưởng lão!!” Các tu sĩ Thi Ma Tông khác hoảng sợ kêu lên, kế đến họ bị đánh bất tỉnh bởi tu sĩ Khai Sơn Tông, mang về hỏi cung, điều tra thêm thông tin về Thi Ma Tông.
Thanh Vũ im lặng nhìn bầu trời, hắn thực sự chẳng làm gì hết.
Đinh Ngọc Thạch cười nói: “Ngài Giáo Hoàng, tên kia vẫn nghĩ ngài bị thương nặng như lời đồn thổi nên mới lựa chọn tự bạo, truyền tin lại cho Thi Ma Tông.”
Thanh Vũ nghe vậy, hắn lắc đầu miễn bình luận, hắn bị thương nặng trong Vạn Thú Uyên, nhờ vào nhóm Hắc Tinh bảo vệ mới trở về được Thánh Điện, mà vết thương của tu sĩ cảnh giới càng cao thì càng khó chữa khỏi, nhất là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn như Thanh Vũ càng cần phải mất mấy năm trời mới hết.
Trái lại với suy nghĩ của mọi người, Thanh Vũ vẫn bình thường, điều này làm tu sĩ Thi Ma Tông không tin, nhất quyết cho rằng Thanh Vũ chỉ đang dọa bọn chúng mà thôi.
“Thi Ma Tông đang thực hiện một kế hoạch lớn, xem ra bọn chúng sẽ nhắm vào Quang Minh Giáo Đình vào nửa tháng sau, ngay trong buổi thẩm phán công khai, ngài cần phải cẩn thận.” Đinh Ngọc Thạch nghiêm túc nhắc nhở.
Thanh Vũ bình tĩnh khoát tay nói: “Giáo Đình đang chờ bọn chúng, tốt nhất là toàn bộ cùng đến, nếu không Giáo Đình còn phải mất nhiều thời gian và công sức truy tìm vị trí của bọn chúng.”
Thiên Quy Đảo quá lớn, muốn tìm tổng bộ của Thi Ma Tông chẳng khác gì mò kim đáy biển, nếu không tạo cơ hội cho bọn chúng thì Giáo Đình phải đề phòng bọn chúng phá hoại, mệt mỏi không ngừng.
“Ta đã truyền tin cho Giáo Đình, một ngày sau sẽ có người mang trận pháp hộ tông đến Khai Sơn Tông.”
“Cảm ơn ngài đã giúp đỡ!” Đinh Ngọc Thạch trịnh trọng nói, nét mặt vui mừng. Khai Sơn Tông rất mê mẩn trận pháp của Giáo Đình, bọn họ đặt hàng từ lâu, giờ thì Khai Sơn Tông cũng có trận pháp bốn sao, đủ để đẩy lùi tu sĩ Ngũ Dương kỳ, cũng là Hóa Thần Đại Tôn.
Bây giờ Đinh Ngọc Thạch còn chưa hiểu hết về Giáo Đình, cho rằng bản thân Khai Sơn Tông nhận được sự ưu đãi quá lớn, sự thật là Giáo Đình thu về một khoảng điểm tín ngưỡng còn vượt qua trận pháp bốn sao rất nhiều nhờ vào mối quan hệ hợp tác.
Thanh Vũ muốn dùng Khai Sơn Tông như một sự khởi đầu tươi sáng, làm một tấm gương mẫu mực ảnh hưởng đến quyết định của nhiều thế lực một sao khác, từ đó dễ dàng thiết lập mối quan hệ hợp tác với họ trong tương lai.
Mèo làm sao lại chê cá?