Muôn vàn loài hoa đang nở rộ giữa một không gian tràn ngập ánh sáng màu vàng ấm áp, tựa như cả thế giới này vẫn luôn yên bình và hạnh phúc như thế, rất nhiều người đều ngơ ngác, bọn họ ngẩng đầu, bọn họ cảm nhận ánh sáng thông qua xúc giác, thị giác hay thậm chí là cả tâm hồn, bọn họ đang được gột rửa khỏi những thứ ô uế trần tục, giống như là các sợi xiềng xích đang trói buộc họ đang bị vỡ tan đi thành từng mảnh trước ánh sáng ấm áp chan hòa đó.
Đó là Ngọc Trang, Quang Minh Thần Giới, một hư ánh Thần Linh vĩ đại với đôi mắt thần kỳ hoàng kim đang nhìn xuống chúng sinh, Thần Linh ở giữa muôn vàn loài hoa, Thần Linh ở giữa muôn vàn thế giới, mang cho thế giới sắc màu và hạnh phúc!
Đứng trước Ngọc Trang, mọi thứ xấu xa đề bị diệt trừ!
Kể cả Đại Thần Soái có là sinh vật tín ngưỡng, hấp thu tín ngưỡng để mạnh mẽ đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi!
Đại Thần Soái bị xóa tan đi thành hàng trăm ngàn mảnh, đôi mắt điên cuồng, sợ sệt và tuyệt vọng của hắn đã thể hiện hết cảm xúc trong nội tâm, tín ngưỡng của người dân dành cho hắn đang tan biến dần đi, tốc độ khôi phục sức sống của hắn không thể theo kịp và yếu ớt dần cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, biến thành các hạt ánh sáng nhỏ bé rồi mờ nhạt giữa Quang Minh Thần Giới như chưa bao giờ tồn tại.
“Đại Thần Soái thất bại…” Một Tướng Lĩnh hoảng sợ lẩm bẩm với đôi mắt vô thần, cả người hắn không còn sức lực, Đại Thần Soái là chỗ dựa, là niềm tin và cũng là tín ngưỡng của hắn, nhưng bây giờ, tín ngưỡng vô địch kia đã bị đánh bại theo một cách đúng nghĩa, sức mạnh quá chênh lệch giữa đôi bên khiến cho đám Tướng Lĩnh bắt đầu hoang mang.
Những người dân khác thì lặng lẽ ngước nhìn bầu trời, một số người quỳ gối xuống vì không thể tin rằng Đại Thần Soái, kẻ chống lại quân đoàn ác ma đến từ Niyensa lại thua trận, nhưng cũng có người đang cười, có người đang khóc với vẻ mặt vui mừng.
“GRAAA!” Bỗng nhiên, một người mang theo xiềng xích trên cổ rít gào một tiếng, hắn nắm lấy xiềng xích rồi tròng vào một người ăn mặc sang trọng cao quý gần đó, chính kẻ này đã lừa gạt rồi biến hắn thành nô lệ, hắn phải trả thù!
Không còn Đại Thần Soái bảo vệ, các quý tộc phục vụ cho Đại Thần Soái, những kẻ quản lý Vĩnh Hằng Thần Thành đều bị tấn công đả kích nghiêm trọng, một số vội vàng bỏ chạy mà không cần đem theo đồ đạc, một số thì bị vây vào giữa rồi bị đánh đập tàn nhẫn bởi những người được gọi là nô lệ.
“Cảm ơn…!” Một người đàn ông nói trong khi đôi mắt rung rung, ông ấy nhìn vào Ngọc Trang, một đôi mắt mệt mỏi, một gương mặt gió sương nhưng giờ đây ông ấy đang tỏa sáng, và phản chiếu trong đôi mắt kia là hình bóng không thể xóa nhòa, một nhân chứng kể về một tồn tại được gọi là trụ cột của Quang Minh Giáo Đình, Hồng Y Giáo Chủ, Nguyễn Ngọc Trang.
Rất nhiều người ngã quỵ xuống, một số ôm đầu khóc, nhưng rất nhanh, họ lấy lại tinh thần, họ cùng ngẩng đầu nhìn Ngọc Trang, với một thần thái trang trọng nhất, một tấm lòng kính trọng vô bờ bến, họ cùng nhau gửi lời cảm ơn đến Ngọc Trang.
“Tôi không biết phải nói thế nào ngoài cảm ơn…!”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!!”
“Chân thành cảm ơn ngài vì đã thực thi công lý, tiêu diệt tên ác ma Đại Thần Soái…!”
Ngọc Trang bình tĩnh nhìn xuống, trận chiến giữa nhóm Không Thiên Hà với các Tướng Lĩnh vẫn chưa kết thúc, các Tướng Lĩnh biết rằng họ đã không còn đường lùi nên quyết tâm liều chết, các đòn tấn công trở nên sắc bén, liều mạng và đáng sợ.
Ngọc Trang đưa mắt nhìn những nô lệ đã bắt giữ quý tộc xấu xa ăn trên xương máu của người dân, bọn họ đang chờ đợi quyết định của Ngọc Trang.
Ngọc Trang từ từ cất tiếng nói, âm thanh của cô rất dễ nghe, giống như âm thanh vang vọng xuống từ chín tầng trời, kết hợp với Quang Minh Thần Giới và Quang Minh Chiến Thần kia càng làm Ngọc Trang trở nên nổi bật và uy nghiêm.
“Kể từ bây giờ, Vĩnh Hằng Thần Thành này sẽ thuộc quyền quản lý của Quang Minh Giáo Đình!!”
“Quang Minh Giáo Đình không bao giờ cho phép một kẻ xấu xa tồn tai trong mảnh đất tín ngưỡng, mọi người hãy yên tâm chờ đợi quân đoàn và Thánh Sứ của Giáo Đình đến tiếp quản nơi đây, hãy nhốt những kẻ xấu xa vào ngục giam, bọn họ sẽ bị trừng trị đúng tội!”
Ngọc Trang nói đến đây, cô dời tầm mắt về phía đám Tướng Lĩnh và mấy ngàn quân đội đang chống trả nhóm Không Thiên Hà, tiếng kêu giết ngập trời, cô chậm rãi nói ra:
“Đầu hàng đi, nếu như chống trả đến cùng thì kết quả vẫn giống như Đại Thần Soái!”
Tiếng nói của Ngọc Trang vọng vọng vào tai của các Tướng Lĩnh và quân lính, bọn họ tỏ ra không biết phải làm sao, một mặt họ sợ rằng tội lỗi của bản thân sẽ khiến họ bị trừng trị bằng cái, một mặt suy nghĩ có nên chạy khỏi đây không, nếu như chạy thoát thì họ sẽ giữ được mạng sống, nhưng mà, Ngọc Trang không hề cho bọn họ thời gian quyết định, một cảm giác áp lực khổng lồ đè sập xuống từ vùng trời, một áp lực trầm trọng áp thẳng vào cơ thể và tâm hồn của bọn họ khiến bọn họ đổ mồ hôi.
Hàng ngàn đóa hoa vẫn đang khoe sắc, hư ảnh Quang Minh Chiến Thần trôi nổi giữa không trung, bốn vầng Thái Dương đang tỏa sáng rực rỡ, một khung cảnh hết sức đẹp đẽ, tựa như kỳ quan thắng cảnh của thế giới, nhưng đối với Tướng Lĩnh và đám quân lính thì lại khác, Ngọc Trang không giác gì một mũi kiếm bén nhọn đang kề vào cổ của họ.
“Chúng tôi đầu hàng!!” Một Tướng Lĩnh không chịu nổi nên đã quỳ rạp xuống mặt đất, sau khi nói xong, toàn thân của hắn liền thả lỏng giống như đã nhận mệnh, tùy ý Ngọc Trang xét xử, không phản kháng nữa.
“Chúng tôi chỉ là bị ép buộc!!” Một quân lính bình thường khóc lớn.
“Đúng vậy, chúng tôi còn có gia đình, xin hãy tha thứ cho những gì chúng tôi đã làm!!”
“Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, chúng tôi không có lựa chọn!!”
Các quân lính và một số Tướng Lĩnh đã đầu hàng, bọn họ còn nói ra lời biện hộ cho hành động xấu xa, bọn họ sẽ bị trừng phạt bởi Hội Đồng Thẩm Phán, dù không bị tử hình nhưng cũng sẽ bị phạt rất nặng, một là giam giữ, hai là trở thành những chiến binh chiến đấu trên tiền tuyến để chuộc lại lỗi lầm.
Giữa một thế giới không có ánh sáng, một thế giới bị cai trị bởi sức mạnh tuyệt đối của Đại Thần Soái, bọn họ cũng chỉ là những người đáng thương, nhưng chính những người đáng thương đó lại cầm lên đồ dao hại những người đáng thương khác, bọn họ đáng trách nhưng cũng đáng để thấu hiểu, hình phạt như thế là quá nhân từ và thích đáng.
Lúc này, một Tướng Lĩnh cao tuổi gào thét: “Tại sao các ngươi lại đầu hàng? Các ngươi đang phản bội ngài Đại Thần Soái vĩ đại!!”
“Các ngươi còn chưa hiểu sao! Chỉ có đi theo ngài Đại Thần Soái thì thế giới này mới được cứu rỗi, sức mạnh của ngài là mạnh nhất, ngài sẽ hồi sinh nếu như các ngươi vẫn còn tín ngưỡng ngài!”
“Hãy tỉnh ngộ đi, chỉ có một ánh sáng duy nhất có thể cứu lấy Hành tinh Gaia, cứu lấy người dân và quốc gia của chúng ta!”
“Hãy giơ lên lưỡi dao, cùng ta chém giết hết kẻ thù, quét sạch mọi chướng ngài để chào đón sự hồi sinh của ngài Đại Thần Soái! Nếu như mất ngài, thế giới này sẽ không còn hi vọng!”
“Đúng đó, Đại Thần Soái là người mang sứ mệnh cứu rỗi nhân loại, chỉ một mình ngài ấy làm được điều đó, các ngươi không nhìn thấy sao? Các ngươi không nhớ sao? Chúng ta đã thề rằng sẽ trở thành ác ma để cứu người dân vô tội, thế mà các ngươi lại nỡ lòng nào chỉ vì mạng sống mà bán đi tia hi vọng cuối cùng chứ?” Một Tướng Lĩnh khác vừa nói vừa khóc lớn, giống như đang thương tiếc cho hành động phản bội của một số người đầu hàng.
Đại Thần Soái, người vừa nổi danh liền được rất nhiều người mạnh mẽ khác đi theo, bọn họ cùng chinh chiến, bọn họ cùng ngủ, cùng hát và cùng say bên nhau, bọn họ cùng tiễn đưa người hi sinh trên chiến trường, bọn họ cùng tuyệt vọng khi nhìn thấy sự thật của thế giới này, và bọn họ cùng nhau vứt bỏ hết thảy nhân tính để cứu lấy thế giới.
Bóc lột con người thì có làm sao?
Biến một người thành nô lệ thì có hề gì?
Người khác chết thì lại làm sao nữa?
Chỉ cần bọn họ, những người đứng đầu có đủ tài nguyên để hấp thụ, có đủ tín ngưỡng để giúp Đại Thần Soái trở nên mạnh mẽ, bọn họ nguyện vứt bỏ hết thảy, ít nhất, khi đến mục đích cuối cùng, bọn họ sẽ cứu cả nhân loại đang bị đẩy vào bờ vực tuyệt chủng.
Khi đó, toàn thế giới tín ngưỡng Đại Thần Soái, với sức mạnh khủng bố đó, một mình Đại Thần Soái dư sức quét ngang hết thảy, trả lại một Hành tinh Gaia yên bình, trả lại một thế giới xinh đẹp, không còn những người giống như họ, những người cam nguyện đọa lạc.
“Giết!” Mười mấy Tướng Lĩnh cùng nhau rít gào, bọn họ cô đơn giữa một khoảng không gian rộng lớn, đối mặt với họ là nhóm Không Thiên Hà.
Không Thiên Hà bình tĩnh đứng trước đám Tướng Lĩnh, một kiếm trên tay đang, đôi mắt sắc bén khiếp người, cậu ta nhàn nhạt nói: “Các ngươi đã lạc lối trong thế giới của chính các ngươi, đó chỉ là sự tưởng tượng!”
“Phá Thiên Thần Kiếm!”
Không Thiên Hà chém ra một kiếm mang theo kiếm thuật khủng khiếp có được từ truyền thừa, một kiếm này hoàn toàn kết hợp hoàn hảo với ý cảnh của Không Thiên Hà, phá vỡ thế giới đang trói buộc cậu, phá vỡ luôn cả thế giới của người khác, một kiếm vừa ra, không gì không thể phá, dù là đất dày, dù là trời cao, dù là thế giới này, chỉ cần dám trói buộc cậu thì cậu sẽ phá hủy nó!
Một kiếm vừa chém ra, kiếm khí khủng khiếp lao nhanh về phía đám Tướng Lĩnh, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, dù cho tu sĩ Ngũ Dương kỳ cũng không thể theo kịp tốc độ đó, đám Tướng Lĩnh chưa bao giờ tu luyện thì càng không thể chống lại, một kiếm chớp nhoáng, đầu người rời khỏi cổ, trước khi chết, những Tướng Lĩnh kia nhìn thấy, thế giới bị cai trị bởi Đại Thần Soái chỉ toàn là những điều dối gian, chính bọn họ tự lừa gạt bản thân mình để chiếm lấy hết lợi ích, đó chỉ là một thế giới tràn ngập điều xấu xa.
“Cảm ơn đã giải thoát…” Một Tướng Lĩnh nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn chưa nói hết câu thì đã im bặt lại, không thể nào phát ra âm thanh được nữa.
Nếu trong trạng thái bình thường, một Không Thiên Hà chưa đủ lực chiến thắng đám Tướng Lĩnh này, nhưng giờ bọn họ đã mệt mỏi, vết thương chồng chất, chiến ý lại giảm sút, mất đi chỗ dựa tinh thần, bọn họ không có khả năng chiến thắng Thiên Hà.
Hắc Tinh cười ngây ngô nói: “Tôi còn chưa được thử dùng toàn bộ thực lực thì kẻ địch đã bị tiêu diệt rồi!”
“Bọn họ cũng là những người đáng thương nhưng cũng đáng giận!” Linh Long vừa lắc đầu vừa nói.
Chu Tĩnh Nhi có vẻ không quan tâm đến những người kia lắm mà cô đang ân cần hỏi thăm đám trẻ nhỏ đang bị lạnh đến cơ thể co rúm, cô còn lấy ra rất nhiều thức ăn ngon và quần áo ấm tặng cho bọn trẻ.
“Các em ngoan nhé, giờ thì không còn người xấu bắt nạt các em nữa đâu!!”
Có vẻ vì đi chung với Trần Nghiên Trúc quá nhiều nên Chu Tĩnh Nhi cũng có thêm một tính cách mới, đó là bảo mẫu.
Lâm Phong, Ivac, Dieter, Lưu Úc, Nguyễn An, Nguyễn Kỳ thì bắt đầu làm việc, bắt giữ đám người đầu hàng, đưa bọn họ tập trung lại một chỗ chờ đợi Quân Đoàn Gaia, Vệ Quốc Quân và cả các Trưởng Thánh Sứ Thần.
Ngọc Trang nhìn Thiên Hà đang dìu dắt Rinka, cô nở nụ cười hỏi thăm với Rinka rồi chuẩn bị thu hồi Quang Minh Thần Giới, một trạng thái mạnh nhất của Ngọc Trang nhưng cũng đồng thời làm Ngọc Trang tiêu hao rất nhiều linh lực, phải biết rằng, trước đó, trong trận chiến với Martin Oliver và đám Venger bị K.A.K dẫn đến từ Thành phố Nikasa, Ngọc Trang từng dùng một pháp thuật ngăn cản toàn bộ Venger trong khoảng thời gian ngắn, một đóa hoa hướng dương khổng lồ gọi là Thái Dương Sinh Giới Hoa, tụ tập năng lực ánh sáng để tạo ra bức tường ngăn cản kẻ địch.
Và Thái Dương Sinh Giới Hoa cũng chỉ là một đóa hoa bình thường trong Quang Minh Thần Giới, chứng tỏ linh lực của Ngọc Trang khổng lồ đến mức nào, trong Quang Minh Thần Giới, tất cả mọi thứ đều bị Ngọc Trang nắm giữ, trừ khi có thiên tài phá vỡ cực hạn mới đủ khả năng đánh một trận trong cùng cảnh giới với Ngọc Trang.
Bất chợt, Ngọc Trang nhận ra một tồn tại nào đó đang ẩn nấp gần đây, cô nhìn vào một phương hướng rồi lạnh giọng nói: “Ngươi là ai?”
Tiếng nói của Ngọc Trang tuy nhỏ nhưng mọi người đều nghe thấy, thế là mọi người tập trung tinh thần cảnh giác, đề phòng kẻ địch tấn công bất ngờ, nhất là Hắc Tinh, một bộ lòng màu trắng thần uy dũng mãnh, đôi mắt màu hoàng kim cao ngạo đang có một ngọn lửa bừng cháy, ngọn lửa của chiến ý.
“Chúng ta lại gặp mặt, Ngọc Trang Giáo Chủ!” Người ẩn nấp trong bóng tối không cảm thấy kinh ngạc vì bị phát hiện, hắn ta cười khẽ một tiếng rồi hiện thân, đó là một người mặc bộ áo choàng màu đen chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng mà thôi.
“Ngươi là Souza?” Ngọc Trang nghi ngờ hỏi, cô cảm thấy người này quen thuộc nhưng cũng khác lạ nên không thể đưa ra kết luận đúng.
Người đó cười gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Ta là Souza nhưng cũng không phải Souza!”
“Ta là cá thể nhân bản số mười, biệt danh Hắc Hình, năng lực tiến hóa cho phép ta nắm giữ một loại năng lượng có thể ăn mòn mọi thứ.”
“Nhiệm vụ của ta là giám sát hoạt động của Đại Thần Soái cùng rất nhiều thủ lĩnh khác trong Tây Châu.”
“Ta đã nghe về sự tồn tại rất đặc biệt và dị năng trên cả tuyệt vời của cô từ những người khác.”
“Hôm nay, khi ta được chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng đó, ta liền muốn gửi lại lời mời gia nhập Hội Khải Huyền đến cho cô, hãy gia nhập với bọn ta!”
“Hãy cùng nhau tạo ra Thần Linh chân chính để cứu giúp thế giới khỏi sự hủy diệt của Kẻ Thu Hoạch và Tiến Hóa Thần Tộc…!”