Lâm Phong và Tiểu Hắc phối hợp ăn ý, từ lúc xuất thủ đến giờ, tốc độ quá nhanh, những người của Đà La môn nhìn thấy một tên bị đánh trọng thương mới hồi phục tinh thần.
“Làm càn, dám đả thương người của Đà La Môn!”
“Lấy cái chết đền tội.”
Tiếng gào thét của Đà La Môn vang ra, kèm theo những đạo pháp thuật đánh tới, mấy thanh phi kiếm tốc độ nhanh kinh người, tỏa ra từng tia hàn mang sắc bén đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong cười lạnh, một quyền đánh trả làm cho phi kiếm bay về phía chủ nhân của nó, không những vậy trên phi kiếm còn có tia nứt.
Nhân cơ hội đó, Tiểu Hắc lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết một tên, nó không cần sử dụng tuyệt kỹ gì, chỉ cần một quyền đánh tới là có thể phá hủy tất cả, đây chính là sự mạnh mẽ của thể tu, luyện thân thể thành bảo khí.
“Thể tu!”
Tinh Du nhìn thấy vậy không khỏi kinh hô một tiếng, thể thu là một loại tồn tại mạnh mẽ trong Tu Chân Giới, nhiều người có thể tu luyện nhưng vì thể tu cần tài nguyên quá nhiều cho nên thể tu ở Tu Chân Giới rất ít.
Không ngờ, Tinh Du hôm nay lại gặp một lần hai người, hắn biết rằng đây chỉ là một Vương Quốc cấp một, tài nguyên ít đến đáng thương, không đủ để tu luyện làm sao có thể lấy đi bổi dưỡng thể tu? Huống chi tên kia ở trong rừng, tất nhiên là tán tu.
Trong lòng Tinh Du chắc chắn sau lưng tên thể tu kia có bí mật, nghĩ đến đây hai mắt hiện lên tham lam, quan sát trận đấu.
Lâm Phong dưới sự bảo vệ của linh lực phòng hộ, những tia phong nhận xoay xung quanh hắn tốc độ cao tạo ra lực lượng mãnh mẽ kinh người, những đạo pháp thuật đánh tới không thể hủy đi vòng phòng hộ đó.
Ầm!
Một tên thiếu niên bị đấm một quyền, thân thể bay về một phía, trên mặt hắn chảy đầy máu tươi, hai mắt hiện lên vẻ không tin được, hắn không ngờ được rằng một con yêu thú bằng cảnh giới lại có thể đánh bại hắn bằng một quyền.
Một người thiếu nữ nhìn thấy vậy, giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, cô ta thét lên kinh hãi: “Nhất tinh Thiên Tài, hơn nữa còn là Yêu Thú? Trời ạ, chỉ cần bắt được nó thì chúng ta sẽ giàu to.”
Nhiều người nghe vậy, giật mình tỉnh ngộ, Nhất tinh Thiên Tài yêu thú, chính là tồn tại có thể khiêu chiến vượt cấp một cảnh giới nhỏ, phải biết rằng chỉ có Hạt Giống trong Đà La Môn mới có thể làm được, không ngờ họ lại gặp được một con Yêu Thú như thế.
Lòng tham của họ đã đạt giới hạn, bởi vì giá trị của con yêu thú này quá cao đến nổi họ bỏ qua sự nguy hiểm hiện giờ.
Ầm! Ầm!
Sự hoảng sợ đã không còn, những đạo pháp thuật đánh ra càng mạnh mẽ, một bàn tay to lớn đánh về phía Tiểu Hắc, nhưng hai mắt của Tiểu Hắc hiện lên vẻ khinh thường, mặc cho nó đánh vào thân thể của mình.
Dưới sự chứng kiến của bao người, bàn tay to lớn bị thân thể của Tiểu Hắc đánh xuyên, thừa thế xông lên, Tiểu Hắc sử dụng cuồng bạo, tốc độ đột nhiên tăng gấp ba lần, nhanh đến nổi Đà La Môn không kịp phản ứng, chỉ thấy Tiểu Hắc đánh ra một đòn, những một nhân kia phun ngụm máu tươi.
Pháp thuật bị mạnh mẽ đánh xuyên phản phệ về thân thể của bọn họ làm cho họ bị thương, giờ phút này họ mới hoảng sợ, nhìn về phái Tiểu Hắc, trong hai mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Tinh Du khóa chặt Lâm Phong, nảy giờ Lâm Phong chỉ đứng quan sát, hắn không biết tên này mạnh thế nào, bây giờ nhìn thấy sư huynh đệ của mình bị đánh trọng thương, hắn không kịp nghĩ nhiều, Tinh Du quát lên:
“Kết trận.”
Nghe được thanh âm của Tinh Du, những người khác lập tức di chuyển, kết thành một trận pháp hình đóa hoa, mỗi một người là một cánh hoa, sắc bén không gì sánh nổi, mặc dù đóa hoa này chỉ còn lại sáu cánh, nhưng uy lực mạnh mẽ kinh người.
“Đà La Kiếm Trận.”
“Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng trận pháp thành danh của Đà La Môn.”
Tinh Du nhìn thấy đồng đội đã kết trận thành công, hắn bình tĩnh nói ra, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, hắn tin rằng chỉ cần trận pháp này vừa ra thì cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ cường giả, bọn hắn cũng có thể đánh bại.
Keng! Keng!
Trận pháp vận chuyển, giống như một đóa hoa đẹp đẽ, nhưng trên cánh hoa tỏa ra từng tia hàn mang, trận pháp này quá sắc bén.
Nhìn thấy đối phương kết trận, Lâm Phong không khỏi cảm khái, đúng là đệ tử của thế lực có khác, mạnh mẽ hơn những tán tu rất nhiều, nhưng hôm nay họ lại chọn nhầm đối thủ.
“Tiểu Hắc ngươi chơi đủ rồi, để ta tới.”
Lâm Phong nói với Tiểu Hắc, hắn bước đi lên, từng bước chậm rãi đối mặt với kiếm trận kia. Tiểu Hắc nghe vậy, khuôn mặt không vui lùi về phía sau, ngươi thật là biết cướp hào quang, được rồi, về sau ta lại đánh ngươi một trận vậy.
Lâm Phong không biết hành động của mình đã bị Tiểu Hắc ghi nhớ, trong lòng hắn bây giờ đang thôi diễn thần thông của mình. Tu luyện Quang Minh Thánh Điển cùng với Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, mỗi lần đột phá một đại cảnh giới thì có thể lĩnh ngộ ra một môn thần thông độc nhất của mình.
Tinh Du nhìn thấy Lâm Phong muốn một mình đánh với kiếm trận của bọn hắn, lập tức bọn hắn tức giận, không ngờ một tên tán tu lại dám khinh thị bọn họ như vậy, từ khi gia nhập vào Đà La Môn thì chưa bao giờ bọn hắn lại bị nhục nhã qua.
Keng! Keng!
Kiếm trận phát ra từng tiếng lạnh lẽo, Tinh Du chủ trì trận pháp, hắn là Trúc Cơ hậu kỳ cường giả, điều khiển trận pháp làm cho nó mạnh mẽ dị thường. Trong lòng Tinh Du tức giận, hắn sẽ cho tên tán tu này biết sự chênh lệch!
Xoẹt!
Một tia kiếm khí từ trận pháp bắn ra, những nơi nó đi qua đều để lại trên mặt đất một vết nứt dài, khí thế mạnh mẽ đánh tới Lâm Phon, không dừng lại ở đó, đóa hoa vận chuyển điên cuồng, hàng trăm đạo kiếm khí liên tục bắn ra, mỗi một tia kiếm khí đều có thể đánh trọng thương Trúc Cơ trung kỳ.
Hàng trăm tia kiếm khí giống như một dòng nước lũ màu đỏ, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong không để ý dòng lũ sắc bén kia, giờ phút này hắn đã nhắm chặt hai mắt, nhanh chóng sử dung thần thông độc nhất của mình, trên tay hắn có một luồng gió xoáy đang ngưng tụ, hình thành một cái phong nhận hình bán nguyệt.
Cái phong nhận đó từ từ xoay tròn cực nhanh, dưới sự bổ trợ của quang minh linh lực, tia phong nhận từ từ biến lớn cho đến khi nó to đến một trượng, phong nhận màu trắng bạc đang điên cuồng xoay tròn trên bàn tay của Lâm Phong.
Tốc độ xoay tròn của nó nhanh đến nổi cuốn lên những vật xung quanh, Tinh Du nhìn thấy cảnh này, hắn khinh thường một tiếng, một cái phong nhận so với một dòng nước lũ quá nhỏ bé không đáng kể, Lâm Phong chắc chắn phải chết, cho dù hắn có là Nhất tinh Thiên Tài đi chăng nữa.
Dòng nước lũ gào thét bay đến Lâm Phong, lúc này, hai mắt Lâm Phong mở ra, tay cầm phong nhận vung ra, một luồng áp lực từ phong nhận bộc phát, tốc độ cực nhanh va chạm với dòng lũ.
“Siêu Cấp Phong Nhận.”
Lâm Phong nói khẽ, đây là tên thần thông mà Lâm Phong đặt.
Tinh Du khinh thường nhìn thấy phong nhận đâm vào dòng lũ, nhưng chỉ trong chốc lát, hai mắt hắn đã trợn tròn, hắn nhìn thấy được dòng lũ bị một cái phong nhận nhỏ bé xé làm hai, rồi đánh vào mặt đất, phong nhận kia không những không chậm mà còn hấp thụ lấy sức mạnh từ dòng lũ để lớn mạnh mình.
Keng! Keng!
Tiếng ma sát phát ra chói tai, Siêu Cấp P4HhXdZ Phong Nhận hấp thụ năng lượng từ dòng lũ, nháy mắt thôi, hình thể của nó đã tăng gấp hai, khí tức nguy hiểm khóa chặt kiếm trận của Tinh Du.
“Không ổn!”
Tinh Du phát ra tiếng hét, hắn định bỏ chạy, nhưng không kịp làm gì, tốc độ của phong nhận tăng mấy lần, xé nát dòng lũ của kiếm khí, thẳng đến kiếm trận.
Đóa Hoa sáu cánh bị phong nhận to ba trượng cắn xé, chém thành hai nửa, Tinh Du và đồng đội bị trận pháp phản phệ cùng với phong nhận làm bị thương, trên thân thể đầy vết máu, rơi xuống mặt đất.
“Không thể nào? Trận pháp này có thể dễ dàng đánh bại một tên Trúc Cơ hậu kỳ, ngay cả Trúc Cơ đỉnh phong cũng có thể đánh một trận.”
Tinh Du nằm trên mặt đất, miệng lẩm bẩm, khi hắn nói đến đây, hai mắt hắn hiện lên vẻ kinh hãi, hắn nghĩ đến một khả năng khủng khiếp, khả năng này không thể nào tồn tại ở một Vương Quốc cấp một, việc này quá sức tưởng tượng.
“Hắn là Nhị tinh Thiên Tài!”