Nhìn Linh Mạch trung cấp trong cửa hàng, gần với tầm tay, đưa ra là lấy được, sao mà dễ dàng, nhưng Thanh Vũ im lặng, nội tâm cảm khái: “Hệ Thống, ta biết ngươi cần tiền, nhưng không cần phải đến mức điên cuồng như vậy đi?!”
“Ngươi xem, gia tài nhà ta chỉ có hơn hai mươi triệu điểm tín ngưỡng, giảm giá chút được không?”
Hệ Thống lập tức trả lời bằng giọng lạnh lùng, không cảm xúc: “Linh Mạch trung cấp được hình thành trong thời gian hơn một nghìn năm, ở vị trí trung tâm của đại địa, chiếm hữu tinh hoa đất trời,--“
“Thôi ngưng!!” Thanh Vũ vội vàng nói.
“Giảm giá không!?”
“Không!” Hệ Thống trực tiếp trả lời.
Khuôn mặt Thanh Vũ biến thành màu đen, nội tâm mắng chửi tên máy móc vô cảm này một trăm lần mới hả giận, mấy vật phẩm mới toàn giá trị ở trên trời, Thanh Vũ mua xong liền nghèo kiết xác, không có đến một đồng dính túi.
Vì vậy, đành phải nhẫn nại ngắm Linh Mạch từ xa, lòng hướng tới, chờ ngày phục thù quăng một cọc điểm tin ngưỡng thẳng vào mặt Hệ Thống rồi ngẩng đầu đem Linh Mạch trung cấp lấy đi.
“Ngươi chờ đó!” Thanh Vũ phất tay nói.
“Chờ cái gì?” Tiểu Hắc đứng ở một bên nhìn lại, nét mặt khó hiểu.
“Không có gì, chúng ta rời khỏi đây thôi.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói rồi đi trước, Tiểu Hắc vội vã theo sau. Hai người bước ra khỏi hang động và đám đông cũng đã biến mất tăm hơi, theo các thiên tài rời khỏi thì họ cũng không còn hứng thú với Linh Mạch trung cấp nữa.
Dọc đường đi trong Hắc Viên tộc, Thanh Vũ nghe nhiều giọng nói về vấn đề các thiên tài, ai đạt được nhiều ích lợi nhất, ai tu vi tinh tiến, ai đột phá gì đó, cơ hồ là mỗi ba bước nghe một lần, tình trạng trên diễn tả một cách chân thật độ nóng của thiên tài và Linh Mạch trung cấp.
Một vài yêu tộc gửi lời chào tạm biệt cho Hắc Ni Tộc Trưởng rồi cuốn gói về tộc của họ, theo đó, thông tin về sự việc xảy ra tại Hắc Viên tộc truyền bá khắp mọi người, hơn mấy chục thế lực xung quanh đều nghe ngóng và chờ chực tin tức từ Hắc Viên tộc.
Bọn họ dự đoán mơ hồ rằng Hắc Viên tộc đang đứng ở tình thế khó khăn, đại họa lâm đầu, đối đầu với nhiều thế lực mạnh và một tu sĩ nhân loại có tên Dị Hồn Chân Quân, Hắc Viên tộc chống lại được là một kỳ tích.
Vì thế, bọn họ muốn nhân cơ hội này thò tay vào lấy một chút lợi ích từ Hắc Viên tộc.
“Tiểu Hắc, khi Hắc Ni Tộc Trưởng thu xếp xong thì ngươi hãy dẫn ông ta đi tham quan Không Vũ quốc một vòng, thuận tiện nghỉ ngơi trước ngày tiến vào Trúc Cơ Cốc.” Thanh Vũ nghiêm nghị nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc chăm chú lắng nghe rồi gật đầu trả lời: “Vâng, tôi biết phải làm gì.”
“Hắc Viên tộc sẽ có một câu trả lời không làm Giáo Hoàng thất vọng.” Tiểu Hắc bồi thêm một câu cam đoan.
“Ta rất chờ mong tới ngày đó.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi quay đầu rời đi, xuyên qua khu vực của Hắc Viên tộc, nhìn thấy nhiều yêu tộc đang bận rộn làm việc, các hung thu mãi mê tìm kiếm con mồi rồi đánh một chén no căng bụng.
Đâu đâu trong Hắc Viên tộc cũng đều không yên lặng, tiếng động chiến đấu phát ra hơn mấy chục lần, hung thú chém giết với yêu tộc, yêu tộc tranh đoạt địa bàn, một số yêu tộc thì dọn tộc đi nơi khác, họ cảm thấy lo lắng về tình trạng ở Hắc Viên tộc và sợ đại nạn lây sang tộc của họ.
Thanh Vũ gặp nhiều tình huống dở khóc dở cười, vài yêu tộc tìm Thanh Vũ gây phiền toái và bị Thanh Vũ giải quyết trong một giây, tuy nhiên, Thanh Vũ không lấy mạng một ai cả.
Con người bị yêu tộc tấn công trong khu rừng là một chuyện gì đó cực kỳ bình thường.
Ân oán giữa yêu tộc và nhân loại không bao giờ kết thúc, phảng phất như đó là quy tắc của Thiên Địa vậy.
Thanh Vũ mất hơn một tiếng đồng hồ để trở về Thánh Điện. Bây giờ, Thánh Điện hơi vắng vẻ vì mọi người mà Thanh Vũ quen biết đều ở Hành Tinh Gaia và bắt đầu một cuộc hành trình trên mảnh đất thần bí xa lạ.
Khoảng một tuần lễ sau thì họ mới trở lại, nhất là Lâm Phong, Nguyệt Linh, hay một số thiên tài một sao, bọn họ rất coi trọng chuyến đi tới Trúc Cơ Cốc, mở ra một con đường thông hướng vô thượng của bản thân.
“Nhiệm vụ mới à?” Thanh Vũ đặt chân lên Thánh Điện rồi bước đi như một người bình thường.
Hắn kiểm tra một vài tin tức mới từ Hệ Thống, vào thời điểm gặp Diêu Nguyệt thì Thanh Vũ nhận thêm một nhiệm vụ về tình trạng của Giáo Đình.
Nhiệm vụ: Nhìn xa trông rộng
Thông tin: Nhiều tín đồ rời bỏ Giáo Đình gây nên ảnh hưởng lớn với Giáo Đình, hãy điều tra xem nguồn gốc của sự việc trên và đưa ra cách giải quyết cho phù hợp.
Phần thưởng: Mười viên Tam Dương Thánh Quả, mở ra nhiệm vụ cho từng bộ phận trong Giáo Đình.
“Xem ra chuyện này rất lớn, nên Hệ Thống mới phát nhiệm vụ cho mình làm.” Thanh Vũ suy ngẫm một vài giây rồi nói.
“Diêu Nguyệt nói em ấy sẽ đi điều tra, mình nên gặp em ấy để tìm hiểu mọi chuyện.” Thanh Vũ nói xong, hắn tiếp tục bước đi và tìm hiểu thêm về phần thưởng của trong nhiệm vụ.
Thanh Vũ khá chờ mong nhiệm vụ cho từng bộ phận trong Giáo Đình, có lẽ Hệ Thống đã công nhận các đường, và quân đoàn, quyết định phát nhiệm vụ cho bọn họ làm.
Từ đó tới này, Thanh Vũ làm nhiệm vụ với cương vị một người Giáo Hoàng, luôn luôn thực hiện nó chỉ với một mình và nhận được sự trợ giúp của người khác.
Nhiệm vụ lần này có vẻ như liên quan đến toàn thể thành viên trong Giáo Đình, bắt đầu lộ ra sự liên kết của tổng thể trong một tổ chức lớn như Giáo Đình rồi.
“Cũng phải thôi, Quang Minh Giáo Đình, không phải của một mình Giáo Hoàng, mà nó là của tất cả mọi người.” Thanh Vũ suy nghĩ thông suốt, hắn cười nhẹ một tiếng.
“Vương Tinh, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?” Thanh Vũ đang đi trên con đường cái thì bất ngờ gặp một người quen.
Vương Tinh có thân hình to béo và đang tiếp tục béo hơn, hắn rất bắt mắt khi ở ngoài phố vì nhiều người nhận ra Vương Tinh rồi chào hỏi hắn.
Vương Tinh kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, sau đó hắn vội vàng cúi đầu nói: “Tham kiến Giáo Hoàng, tôi đang đi tìm một vài người giúp đỡ
“Tôi tìm kiếm được nhiều thông tin về các loại cây ở Hành Tinh Gaia thông qua một số người nổi bật trong Giáo Đình như cô bác sĩ Mira xinh đẹp.”
“Nhờ vào họ, tôi thu thập nhiều công dụng của thực vật nhưng tôi thiếu một nguồn nhân lực có kinh nghiệm trong việc kiểm tra công dụng ấy, vì vậy tôi liên lạc với Vương Lăng, để Vương Lăng tìm kiếm người có năng lực trợ giúp tôi một cách gián tiếp.”
Vương Tinh thành thật nói ra tất cả dự định mà hắn muốn làm khi trở lại đây từ Hành Tinh Gaia.
“Bác sĩ Mira cũng là một người có năng lực.” Thanh Vũ đưa ra một lời khuyên.
“Không đủ thưa Giáo Hoàng, có rất nhiều loại thực vật, tôi cần nhiều người hơn nữa.” Vương Lăng khổ sở lắc đầu, qua Hành Tinh Gaia thì hắn mới hiểu cái gì là địa ngục, quái vật, Venger ở khắp mọi người, chúng làm chủ của thế giới và Vương Lăng cảm thấy sợ hãi.
Nên Vương Lăng tìm một việc gì đó giúp hắn trở lại Thánh Điện thường xuyên, không gò bó ở một chỗ như Hành Tinh Gaia nữa, dù nơi đó có nhiều cơ duyên dành cho Vương Lăng nếu hắn chịu khó, nhưng mà tính mạng trên tất cả.
Một kẻ thích sống cuộc đời nhàn hạ trong vườn cây linh dược như Vương Lăng không thích mạo hiểm.
“Giáo Hoàng đừng lo lắng, tôi chỉ đưa cho bọn họ các loại thực vật mà không đưa họ tới tận Hành Tinh Gaia để nghiên cứu đâu.” Vương Lăng cười giải thích khi nhìn thấy Thanh Vũ cau mày.
Thanh Vũ suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Giữ kín bí mật về Hành Tinh Gaia, nếu có một chút thông tin vào tuồn ra ngoài, ta sẽ cho người tìm đến ngươi đầu tiên.”
Vương Lăng nghe giọng nói nghiêm túc từ Giáo Hoàng, hắn không khỏi rùng mình, nuốt một ngụm nước bọt rồi đứng thẳng người trả lời: “Tôi thề trước Quang Minh Chi Thần rằng tuyệt đối giữ kín bí mật đó.”
“Rất tốt.” Thanh Vũ cười gật đầu.
“Vương Lăng sao rồi?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi, đã lâu rồi Thanh Vũ chưa gặp Vương Lăng, một người giúp đỡ Giáo Đình thực hiện kế hoạch bắt giữ Không Yên vào lúc Giáo Đình vừa mới thành lập, kể ra, Vương Lăng cũng có công lớn.
“Thưa ngài, Vương Lăng đang phụ trách quản lý toàn bộ việc trên dưới của Không Vũ quốc, nghe nói là Vương Lăng sẽ được phong chức Thừa Tướng của Không Vũ quốc sau khi Không Yên Thánh Sứ lên làm Quốc Vương.”
“Tạm thời chưa có thời gian cụ thể của lễ đăng cơ.” Vương Lăng bình tĩnh nói ra.
“Không tệ, Thừa Tướng của Không Vũ quốc, rất có tiền đồ, tương lai rộng mở.” Thanh Vũ gật đầu cười nói.
Hai người mặc đồ đen từng tấn công Thanh Vũ ở ngôi làng quê hương của Ngọc Trang, sau đó bọn họ bị Lâm Phong đánh bại, nhớ lại mấy thời điểm kia, ai cũng phải cảm khái một tiếng về cuộc đời vô thường.
Tưởng chừng bị bắt giam ở trong tù, ấy vậy mà, Vương Lăng, Vương Tinh lại trở thành người có địa vị, nhân vật quan trọng, một người làm Thừa Tướng quyền cao chức trọng, ảnh hưởng đến cả một quốc gia, một là tổng phụ trách Linh Dược Sư của Giáo Đình, giậm chân cũng khiến cường giả Nhị Dương kỳ run rẩy.
Mà hơn hết, mấy tháng trước, hai người chỉ vừa đột phá nửa bước Trúc Cơ kỳ, tương lai mù mịt, theo sau người khác để có tài nguyên tu luyện, bán mạng cho những việc làm trong tối, họ nào cam lòng?
Giờ thì khác hẳn rồi. Họ rất kính trọng Giáo Đình và tự thề độc rằng không bao giờ phản bội lại Giáo Đình, không chỉ vì Giáo Đình mạnh mẽ, mà còn là vì cuộc đời của họ tốt hơn nhờ vào Giáo Đình.
“Diêu Nguyệt không ở Thánh Điện.” Thanh Vũ truyền âm cho một người trong Hội Đồng Tuyên Án, và nhận được thông tin rằng Diêu Nguyệt không ở đây, em ấy đang đi điều tra mà không có Thanh Vũ.
“Mình bận việc ở Hắc Viên tộc nên quên mất.” Thanh Vũ cười khổ một tiếng ở trong lòng, hắn từng nói với Diêu Nguyệt là sẽ theo Diêu Nguyệt điều tra, nào ngờ quên mất tiêu.
“Vương Lăng nắm giữ nhiều quyền lực ở Không Vũ quốc, có lẽ hắn sẽ giúp được mình.” Thanh Vũ nói thầm một tiếng.
Sau đó Thanh Vũ nhìn Vương Tinh, lên tiếng nói: “Hãy đưa ta đến gặp Vương Lăng, ta có một số việc cần nói với hắn.”
“Vâng!” Vương Tinh gật đầu.
“Mời ngài theo tôi, Vương Lăng đang ở một biệt viện ngay tại Vương Thành của Không Vũ quốc.”