Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 472: Chương 472: Nơi ấy, thế giới vốn dĩ bình yên




Giọng nói của Thanh Vũ vọng xuống từ trời cao, vang truyền không dứt, âm thanh mang theo một ma lực nào đó khiến mọi người ngỡ ngàng và bị cuốn hút.

“Một khuôn mặt khổng lồ?” Một người thốt lên bằng giọng ngạc nhiên, nét mặt kinh hãi, còn miệng thì đã há ra hết cỡ luôn rồi.

“Là thật sao? Một khuôn mặt?!”

“Trời ạ!”

“Có phải đây là mơ không?” Mọi người đứng lên rồi bàn tán xôn xao, giọng nói ngơ ngác vang vọng ở mọi nơi.

“Đây không phải là mơ!” Một người thiếu niên trấn định nói với giọng quả quyết.

“Chẳng lẽ lại là một năng lực tiến hóa?” Có người suy đoán.

“Đúng thế, chắc chắn là vậy.” Nhiều người gật đầu.

Tuy nhiên, phần lớn trong số những người vẫn còn bình tĩnh thuộc về đám quân nhân đang phục vụ cho Davine, mấy người thân cận nhất cũng bỏ lỡ bữa tiệc thịt nướng của họ rồi nhìn lên trời cao.

Mắt thấy mọi người im lặng trở lại, Thanh Vụ tiếp tục nói với âm thanh lưu truyền khắp mọi không gian:

“Ở cách phía tây bắc của căn cứ quân sự này, có một tòa thành trì khổng lồ gọi là Thập Linh Hỏa Thành được bảo vệ bởi Quân Đoàn Gaia hùng mạnh cùng quản lý bởi Quang Minh Giáo Đình, ta chính là người đứng đầu ở Thập Linh Hỏa Thành.”

“Hôm nay, nghe tin về căn cứ quân sự nơi đây, ta liền bỏ dở nhiều công việc rồi tới tận chỗ này để nói với mọi người.

“Ở Thập Linh Hỏa Thành, mọi người có thể ăn uống no say và an toàn tuyệt đối, hằng đêm thì có thể ngủ ngon giấc tới sáng mà không hay biết gì, tất cả mọi nguy hiểm đều không thể tới gần Thập Linh Hỏa Thành.”

“Và mọi người ở đây, bất kỳ ai, dù cho là người già không có sức đi lại, hay là trẻ nhỏ không nơi nương thân, tất cả mọi người đều có thể đến Thập Linh Hỏa Thành rồi định cư ở đó.”

Thanh Vũ nói đến đây, hắn dừng lại không tiếp tục nói nữa và nhìn mọi người. Gần hai nghìn người lắng nghe Thanh Vũ và không phát ra một tiếng động gì, bọn họ đều ngây người cả rồi.

Hàng loạt những điều tốt đẹp rời khỏi từ miệng Thanh Vũ, những điều tốt kia không khác gì một kỳ tích đối với mọi người.

Ăn uống no say, an toàn trong những bức tường dày có đầy chiến sĩ dũng mãnh! Mỗi đêm không cần phải lo lắng về lũ quái vật ghê tởm tấn công…

“Ngươi đang làm gì? Chết tiệt! Cút ra khỏi đây!” Davine dữ tợn nói ra, hắn đang điều khiển rất nhiều thùng thiếc và bản thể của Davine thì đang ở trong căn cứ quân sự, hắn chứng kiến toàn bộ mọi việc vừa diễn ra.

Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Davine rồi lên tiếng: “Ta đang cho ngươi biết rằng, quyền lực của ngươi không khác gì một đống bùn nhão!”

“Chó má! Cút ra khỏi căn cứ của ta!” Davine hét lớn.

“Thế nào? Ngươi không tự tin vào sự vững chắc khi ngồi ở vị trí cao nhất sao?” Thanh Vũ cười lạnh nói ra.

“Hừ! Để xem ngươi có thể làm gì!” Davine phẫn nộ đáp lại và vội vàng suy nghĩ cách ứng phó. Thanh Vũ không tấn công, chỉ dùng thủ đoạn thần kỳ nào đó để truyền hình ảnh và âm thanh đến tận căn cứ quân sự.

Davine không có lòng dũng cảm đến mức kích nổ thùng thiếc, hắn cũng luyến tiếc quyền lực ở căn cứ quân sự, chỉ khi Thanh Vũ ép hắn đến bước đường cùng thì Davine mới sử dụng cách đồng quy vu tận!

“Ngài nói thật sao?” Sau một hồi im lặng, một đứa trẻ khập khễnh bước ra từ đám đông, đứng ở vùng đất thoáng đãng và ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hư ảo màu hoàng kim của Thanh Vũ.

“Hiển nhiên rồi, ta không có lý do gì để lừa dối mọi người ở đây cả.” Thanh Vũ gật đầu rồi trả lời với giọng bình thản.

“Nhưng làm sao con có thể tin ngài chứ?” Đứa trẻ vẫn tiếp tục hỏi với ánh mắt hy vọng tràn ngập.

Thanh Vũ nhìn đứa bé, vẻ ngoài khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một độ tuổi trong sáng vẫn đang còn ngồi trên mái trường thân yêu, dù Thanh Vũ chưa bao giờ có thể học tập ở một nơi tốt đẹp như vậy.

Tuy nhiên, đó là việc mà cậu bé nên làm ở hiện giờ, đi học rồi trở về, đi chơi cùng cha mẹ ở những khu công việc, gặp gỡ bạn bè thân thuộc, la cà ở những hàng quán đồ ăn vặt…

Ấy thế mà, đời chưa bao giờ là màu hồng cả, vô vàn màu sắc trộn lẫn với nhau, có vẻ như màu đen đang chiếm phần lớn của thế giới này.

Vẻ ngoài gầy trơ xương, đôi mắt lõm sâu xuống và có màu đen ngòm, đôi tay run rẩy vì lạnh và đói, bộ quần áo da xấu xí bẩn thỉu tạm bợ, và ngôi nhà của cậu bé chính là một túp lều rách rưới.

Tại sao một đứa trẻ lại có hoàn cảnh như thế? Ai lại tước đoạt nó và ai lại có quyền ngăn cản cậu bé hạnh phúc?

Davine! Một cái tên hiện ngay trong đầu của Thanh Vũ làm cho cơn giận càng lên cao.

Thanh Vũ phất tay một cái, sử dụng linh lực biến thành một màn hình hư ảo lớn giữa bầu trời, mọi người ngạc nhiên nhìn và mong đợi giống như đứa trẻ, có cả những người quân nhân thật sự tận tụy vì một cuộc sống tốt đẹp và ý chí bảo vệ người dân của họ.

Và đương nhiên, mấy người quân nhân thân cận với Davine thì không vui vẻ nhìn thấy cảnh này chút nào, ngày thường bọn họ hung hăng hống hách vì có sức mạnh đi săn bắn, ăn no mặc đủ, lại còn có người hầu hạ tận tình, đôi khi làm chút việc ức hiếp người dân cho thỏa mãn dục vọng của bản thân, ai cũng ghét họ cả nhưng chẳng ai lại dám tấn công bọn họ.

Sự xuất hiện đột ngột của Thanh Vũ làm cho bọn họ cảm thấy nguy hiểm!

“Đây là khung cảnh của Thập Linh Hỏa Thành!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

Màn ảnh xoay chuyển, các hình ảnh bắt đầu rõ ràng hơn và di chuyển xuống từ trên cao, Thập Linh Hỏa Thành nguy nga cắm xuống mặt đất, bức tường thành dày mấy chục mét cứng cỏi và vững vàng ngăn cản mọi sinh vật tiến tới gần.

Lính gác tường thành thì mặc bộ giáp sắt trắng bạc trầm trọng, tay cầm vũ khí sắc lẽm chỉ thẳng vào quái vật, Venger, đường kiếm lóe lên rồi tiêu diệt hàng chục Venger nhỏ yếu, pháp thuật mỹ lệ nổ tung trên bầu trời, hỏa cầu giáng xuống đốt cháy tan tành một con quái vật có hình như báo đen hai đầu.

Từ hình dáng to như một căn nhà một tầng của con báo thì mọi người đủ suy ra sức mạnh của nó không dưới tiến hóa cấp hai.

Lâu lâu lại có người bay lên không trung, cả người lính gác lẫn người mặc đồ bình thường, có một lớp không khí đang bao quanh cho phép họ bay lượn giữa bầu trời y như một loài chim.

Từng dãy nhà đẹp đẽ xếp thành hàng giữa thành trì, người đến người đi đông đúc, tiếng rao hàng ở khu chợ, tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ đang đứng trên nóc nhà, lâu lâu bọn trẻ lại nhảy xuống từ trên cao, giống như đang chơi một trò chơi cảm giác mạnh nào đó.

Quân Đoàn Gaia tập trung ở một khu đất trống, cả nam lẫn nữ đều có ánh mắt kiên nghị và vững vàng, hơi thở đồng bộ chứng tỏ bọn họ không phải một đội quân ô hợp, các cuộc huấn luyện đầy mồ hôi và sự cố gắng…

Người đông nhộn nhịp tập trung ở một con đường vừa mới xây dựng, có mấy căn nhà rất lớn ở đây, có người đang dùng sức mạnh gì đó điều khiển một cái đan lô với ngọn lửa phừng phực đang thiêu đốt bên dưới, chẳng mấy chốc sau, vài viên đan dược thơm ngát bay ra ngoài kéo theo đó là tiếng ồ khâm phục của mọi người.

Có thiếu niên cầm cây chùy lớn đập vào một miếng sắt, âm thanh sống động vọng ra, keng keng keng, từng chùy mạnh mẽ tạo hình cho miếng sắt cao cấp thành một món vũ hình hình kiếm dài…

Và có cả những nhóm người kéo theo một xe đẩy đang chở một vài loài hung thú lớn đi bán cho những quán ăn lề đường, hay các nhà hàng vừa mới mở, thức ăn lộng lẫy tỏa hơi khói thơm phức đánh động dạ dày của người đi ngang.

Còn có nhiều lắm, bệnh viện chữa trị các vết thương, người sử dụng pháp bảo hào nhoáng mỹ miều, các cô gái trang điểm nhẹ mang trên mình một bộ quần áo mới sang trọng bước trên các con đường, vài đôi tình nhân đang đi dạo trên con phố giữa đêm lạnh…

Ấm áp, hạnh phúc, vui vẻ, an lành! Đó là cảm nhận của mọi người về tòa thành trì trong mơ kia.

Đủ mọi loại cảnh tượng hiện giữa màn sáng trên bầu trời, mọi người nhìn như si như say, ánh mắt thì hướng tới, nét mặt hiện rõ sự khát vọng. Tất cả mọi thứ rất huyên náo, giống như một cuộc sống bận rộn của một tòa thành trì mang theo nét đẹp giữa thời xa xưa lẫn thời hiện đại.

“Đó là Thập Linh Hỏa Thành?” Đứa trẻ nhỏ giọng hỏi, đôi mắt chứa đầy khát khao được một lần ở nơi đó, được chơi đùa với các người bạn đồng trang lứa.

“Đúng vậy, đó là một ngày bình thường tại Thập Linh Hỏa Thành.” Thanh Vũ gật đầu trả lời.

“Con có thể ở lại đó thật không?” Đứa trẻ thấp thỏm hỏi, toàn bộ cơ thể run rẩy vì lạnh giá, thời tiết càng về đông, nhiệt độ giảm dần, đây là mùa đông đầu tiên sau khi thế giới bị bao trùm bởi cơn bão chết chóc.

Và có cũng có thể, mùa đông này khắc nghiệt vượt xa những mùa đông trong quá khứ.

“Như ta đã nói, bất cứ ai cũng có thể vào Thập Linh Hỏa Thành để sinh sống, tất nhiên là cậu cũng có thể.” Thanh Vũ gật đầu, âm thanh vang vọng ra.

Khuôn mặt của cậu bé, và cả của mọi người thay đổi thành vui vẻ khi nhận nghe được câu trả lời ấm áp từ Thanh Vũ, không có lý do gì để Thanh Vũ lừa gạt mọi người cả.

“Vậy là ông lão kia nói thật, không phải lừa gạt chúng ta.” Cậu bé thấp giọng nói ra.

“Đúng vậy, Davine đã lừa chúng ta chứ không phải ông lão đó.” Có người đồng tính, giọng nói khó chịu.

Ngày trước, Davine vội vàng tập trung quân nhân, mang theo vũ khí đi ra ngoài, chuyện này rất căng nên có tiếng đồn lan rộng trong mọi người, Davine đã đè ép tiếng đồn kia xuống và thay đổi câu chuyện, nói là Mặc Hàn muốn chiếm đoạt căn cứ làm mọi người phẫn nộ không thôi.

Quái vật tấn công họ thì cũng thôi đi, lại còn có người với ý đồ ác độc, ai cũng tức giận muốn nổ phổi và chửi rủa Mặc Hàn.

Giờ đây thì tất cả sự thật đã phơi bày ra ngoài ánh sáng!

“Nhưng nơi đó rất xa, con không thể đi đến đó được.” Cậu bé buồn bã lắc đầu nói.

Mọi người cũng nhìn lên trời, chờ mong Thanh Vũ trả lời, câu hỏi của cậu bé cũng là câu hỏi của bọn họ, vượt qua bảy mươi km giữa đám quái vật là một hành động tự sát, ai lại có can đảm đó chứ?

“Đừng lo lắng.” Thanh Vũ nhẹ giọng lắc đầu.

“Ta đã cho Quân Đoàn Gaia chờ sẵn ở cánh đồng phía bắc căn cứ quân sự, cách nơi đây khoảng một km, những chiến binh của Quân Đoàn Gaia mạnh mẽ sẽ bảo vệ mọi người trong chuyến đi, bảo đảm an toàn tuyệt đối.”

Âm thanh rơi từ trên trời xuống vào tai của mỗi người, giọng nói kia chân thành và đáng tin cậy, chứng kiến màn pháp thuật hoành tráng, nhiễm đỏ vùng trời bằng một ánh sáng vàng rực rỡ, một khuôn mặt khổng lồ mang đến hi vọng, mọi người đã tin đây là sự thật.

“Tại sao ngài lại giúp chúng tôi?” Một cô gái bước tới, cô vừa dìu dắt một bà lão ốm yếu vừa hỏi, ánh mắt yếu đuối nhìn vào Thanh Vũ như đang muốn tìm một câu trả lời thỏa đáng.

Thanh Vũ nghe vậy, hắn nở nụ cười hiền lành, thản nhiên nói ra: “Giúp đỡ người, cần có lý do sao?”

“Giúp đỡ người, cần có lý do sao?” Cô gái lẩm bẩm lại câu nói của Thanh Vũ, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi người cũng thế, mấy chữ kia quá vang dội và cứ lặp lại liên tục trong đầu của họ.

“Giúp đỡ người, cần có lý do sao?” Cậu bé thấp giọng nói.

Giữa bầu không khí phảng phất như một cơn bão vừa bị đánh tan bởi tia sáng chan hòa từ Mặt Trời dịu êm, một giọng nói tựa như một tiếng nổ tung chấn động bầu trời vọng ra từ đằng xa.

“Cút ra khỏi đây! Tên lừa gạt chết tiệt! Người đâu!” Đó là Davine, chân thân của Davine bước ra từ một căn nhà lớn và ra lệnh cho đám quân nhân phục vụ Davine.

Các Quân Nhân nghe thế, bọn họ liền cầm chặt vũ khí rồi di chuyển, chạy xuyên qua giữa đám người rồi đứng nghiêm, coi chừng các người dân tị nạn này làm loạn, một số thì nhắm vào Thanh Vũ rồi ra sức bóp cò, tiếng súng nổ tung liên miên làm mọi người phải bịt hai tai lại.

Nhưng cho dù thế, bọn họ vẫn không có vẻ gì là lo sợ, và vẫn đưa đôi mắt tin tưởng nhìn vào Thanh Vũ.

Viên đạn lao đến từ mặt đất, xuyên thấu và khuôn mặt hoàng kim khổng lồ rồi mất hút, Thanh Vũ không bị chút thương tổn nào.

“Nếu mọi người tin tưởng ta, thì hãy đi đến phía bắc, một km, có người sẽ chờ đợi mọi người bất kể ngày đêm.” Thanh Vũ từ tốn nói ra, nhìn thật sâu mọi người vào đáy mắt.

“Cuối cùng, tạm biệt, và hãy nhận một món quà nhỏ này từ ta.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói, lập tức, có những bóng đen rơi nhẹ nhàng từ bầu trời xuống, đó là những thùng gỗ lớn với một cái ô dù giảm tốc độ rơi.

Thanh Vũ làm xong, hắn liền biến mất, linh lực tan vào hư không trở về với thiên địa, ánh sáng hoàng kim trên trời tản đi, khuôn mặt mờ nhạt dần rồi tan biến, và theo đó là nét mặt luyến tiếc của mọi người, nhưng họ lại nhận được một niềm hi vọng lớn lao hơn.

Ở phía bắc, một km, có người đang đón họ đi đến Thập Linh Hỏa Thành!

“Chết tiệt!” Davine nghiến răng, ánh mắt căm thù, hắn còn tưởng Thanh Vũ chơi thủ đoạn gì cao siêu lắm, nào ngờ chỉ là đang mê hoặc đám nạn dân bên dưới, để bọn họ tự rời bỏ căn cứ quân sự.

Đến mức này, Davine cũng hết cách, hắn thật không nghĩ ra làm sao để giữ lại đám nạn dân?

Davine vắt óc suy nghĩ, nét mặt tức giận trong khi đám binh lính đang trông chừng hơn nghìn nạn dân, còn những người khác thì đang tiếp lấy các thùng tiếp tế được gửi đến bởi Thanh Vũ.

Một thùng chứa rất nhiều thức ăn, gạo, thịt, rau củ, nước sạch, có hơn một trăm thùng đủ để cho mọi người ăn uống no nê mà không hề thiếu thốn.

“Giúp người, không cần lý do.” Cô gái đứng yên một chỗ, còn mẹ cô thì đang xoa đầu cô bởi vì nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, những giọt nước mắt của hạnh phúc.

--

Viết tới mấy đoạn này lời văn tuôn trào không dừng được @@

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.