“Mọi chuyện là như thế này, ta sẽ giải thích thật ngắn gọn cho cô.” Thanh Vũ nhìn Rinka cũng đang nhìn về phía với ánh mắt nghi hoặc.
Thấy Rinka gật đầu, Thanh Vũ nói tiếp: “Chúng ta vừa bị tấn công bởi một sinh vật ở cảnh giới Tam Dương hậu kỳ, nó có một năng lực tiến hóa khá đặc biệt và chính vì năng lực đó đã khiến cho tất cả mọi người lẫn Venger rơi vào ảo giác không thể tự thoát ra được.”
“Ta đã đánh đuổi sinh vật kia và dùng hết linh lực, các Venger biến dị đang có dấu hiệu thức tỉnh, còn mọi người thì không có, vì vậy, để tránh các động tĩnh làm cho Venger tỉnh lại và đồ sát mọi người, ta đành phải lựa chọn là đánh thức cô, Rinka.”
“Cô hãy dùng năng lực tiến hóa và tiêu diệt các Venger biến dị ngay khi ta làm cho tất cả mọi người tỉnh giấc, nhưng bọn Venger sẽ cũng tỉnh lại, vì vậy, để tránh trận chiến trở nên khó khăn, tiêu diệt các Venger biến dị là việc tất yếu.”
Thanh Vũ không còn linh lực, hắn cũng chẳng còn sức lực để chiến đấu, dường như hắn mất đi một năm tuổi thọ khiến hắn rất mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn cơ thể, vì vậy Thanh Vũ không muốn trận chiến này kéo dài thêm và làm hấp dẫn các sinh vật hay Venger biến dị mạnh mẽ khác.
Đương nhiên, Thanh Vũ không lo lắng về việc các sinh vật khác có thể công phá Thập Linh Hỏa thành, với Danh Hiệu, Thanh Vũ có tự tin, nhưng có một lý do khác, con cá sấu sẽ không để mồi nhử bị con mồi ăn mất, như thế ảnh hưởng đến lợi ích của nó, việc tìm ra một mồi nhử ‘béo bở’ như vậy là một việc tốn thời gian, con cá sấu phải trông chừng những đứa con chưa nở của nó, chỉ cần nó rời khỏi sào huyệt năm phút, thì tất cả quả trứng sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho các loài vật khác.
Điển hình là…
Tiếng kêu của loài chim Đại Bàng dũng mãnh vọng khắp vùng trời, với thân thể được bao phủ bởi một lớp lông vũ dày nặng có màu xám, sự tiến hóa làm cho sức phòng thủ của lớp lông này tăng lên nhiều, con Đại Bàng đang bay vòng ở trên bầu trời, hai chân to khỏe có móng vuốt sắc nhọn đủ để xé nát sắt chỉ trong nháy mắt.
Nó quan sát khu vực ở bên dưới bằng đôi mắt kiêu hãnh của loài chim Đại Bàng, một loài chim gần như là bá chủ của bầu trời, đương nhiên, đó chỉ là ở trong quá khứ, lúc này, có đến vài ngàn loài chim còn mạnh hơn cả nó.
Vì thế cho nên nó phải đi săn mồi, tìm đến các sinh vật có nguồn năng lượng lớn đế nó tiến hóa, đoạt lại danh hiệu bá chủ của bầu trời một lần nữa.
Bên dưới mặt đất, chính là sào huyệt của con cá sấu khủng bố, Đại Bàng đã quan sát sào huyệt này hai ngày rồi, từ khi phát hiện ra ba quả trứng khổng lồ, nó đã không thể nào rời khỏi đây nếu như không nếm thử vị ngon của trứng.
Cơ hội đã tới, con cá sấu lặn xuống dòng sông và biến mất, với đôi mắt có thị lực cao, Đại Bằng nhìn thấy con cá sấu đã rời khỏi đây, vì vậy, sào huyệt có ba quả trứng không còn ai bảo vệ.
Nhưng với tính tình đa nghi mà nó học được khi thế giới càng ngày càng nguy hiểm, nó lượn lờ ở trên bầu trời vài vòng để xác định sào huyệt cá sấu đã an toàn.
Cuối cùng, thân thể lớn của Đại Bàng xà xuống mặt đất, nhắm về phía ba quả trứng chứa đầy năng lượng mê người.
Đại Bàng thấy được quả trứng chỉ cách nó khoảng vài chục mét, nó gần như là quên mất tất cả.
Ầm!
Ngay khi con Đại Bàng vừa định chộp vào quả trứng thì có một tiếng động lớn vang lên từ dưới lòng sông, theo bản năng, con Đại Bàng liếc nhìn về phía đó.
Chỉ thấy được một cột nước khổng lồ đang đâm thẳng đến nó, chuẩn đến từ cen ti mét và trúng vào đôi cánh Đại Bàng, lực lượng khủng bố từ cột nước đã làm cho con Đại Bàng bị đẩy lùi ra xa rồi rơi xuống mặt đất, cái cánh cụp xuống vì cột nước đã đánh nát xương cánh.
Con Đại Bàng còn chưa kịp phân tích chuyện gì vừa xảy ra, thân thể nó hành động theo thói quen và muốn bay lên bầu trời, ở lúc này, mặt đất chính là vùng đất mà nó sợ hãi nhất, nhưng kỳ lạ, nó không thể bay lên, cho dù nó cố hết sức để vỗ cánh.
Bất chợt, con Đại Bàng to lớn bị bóng râm bao phủ, khi nó ngước nhìn lên bầu trời, nơi mà nó tự tin để tung hoành, nay nơi nó đã bị một sinh vật chiếm giữ.
Sinh vật kia có lớp da dày đến khó tin, thân thể còn lớn hơn nó gấp vài lần, Đại Bàng vừa nhìn thấy sinh vật đó liền muốn chạy khỏi đây, bởi vì đó là chủ nhân của sào huyệt, con cá sấu khổng lồ đang nhảy lên không trung và đưa cái hàm đầy sức mạnh nhắm vào con Đại Bàng.
Ầm!! Một tiếng động lớn phát ra, thân thể con cá sấu rơi xuống mặt đất, đó cũng là hình ảnh cuối cùng mà con Đại Bàng nhìn thấy, nó đã trả giá vì muốn ăn đi ba quả trứng, con cá sấu đã coi người ở Thập Linh Hỏa thành là mồi nhử, vậy thì tại sao ba quả trứng ở sào huyệt không phải là mồi nhử? Người xưa có câu, nước mắt cá sấu, không phải chỉ là nói suông.
…
“Cô có thể làm được không?” Thanh Vũ nhìn Rinka và hỏi, hắn giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra và chờ đợi quyết định từ Rinka.
“Theo như lời của Giáo Hoàng nói thì tình cảnh hiện tại của chúng ta không có khó khăn lắm, muốn tiêu diệt một sinh vật không có đề phòng rất dễ dàng, nhưng vấn đề nằm ở đặc tính của sinh vật.” Rinka bình tĩnh nói trong khi chỉ tay về phía Venger biến dị đang đứng trước mặt Richard.
“Venger biến dị kia có năng lực hồi phục kinh người, cho dù bắn nát hai cái đầu của nó trong cùng một lúc thì nó cũng sẽ hồi phục lại, vì vậy, tôi sẽ tiêu diệt Venger đang chiến đấu với Dieter, đó là một sinh vật dễ đối phó hơn nhiều.”
“Richard có năng lực tiến hóa về tốc độ, vì vậy, anh ta có thể rời khỏi khu vực nguy hiểm đó nhanh hơn Dieter.”
“Được, hãy làm theo lời cô nói, tất cả mọi chuyện trông cậy vào cô, Rinka.” Thanh Vũ không suy nghĩ nhiều, hắn đồng ý ngay lập tức.
“Chỉ là giết chết một Venger đứng im mà thôi, cực kỳ đơn giản.” Rinka cười nói trong lúc đưa mũi tên kim loại lên dây cung rồi nhắm về phía Venger biến dị đứng trước Dieter.
Khu vực chiến đấu của Dieter và Venger biến dị hệ thủy đó đã bị phá hủy hoàn toàn, một bên là nước chảy đầy đất, một bên đang có ngọn lửa rực cháy, mặt đất bị đốt đến khô cằn. Tạo thành một khung cảnh đối lập có ý vị riêng, nếu có một người họa sĩ nào nhìn thấy, tất nhiên sẽ dừng chân lại và vẽ nó.
“Ngay sau khi cô vừa bắn mũi tên, ta sẽ đánh thức mọi người.” Thanh Vũ nhìn Rinka và nói, hắn vừa hồi phục được một chút linh lực vì đã hấp thụ vài viên linh thạch.
Thanh Vũ có cảnh giới Tam Dương trung kỳ, mỗi một Dương sẽ có thể quyết định sử dụng thêm một loại thuộc tính trong Ngũ Hành, Thanh Vũ sử dụng Hỏa và Kim để tạo ra pháp thuật mạnh chuyên về tấn công, và đương nhiên thuộc tính cuối cùng, đó chính là Quang, ai cũng vậy, khi tu luyện Quang Minh Thánh Điển, thuộc tính đầu tiên họ nhận được luôn luôn là Quang, bởi vì đây là thuộc tính dịu nhẹ và bao dung nhất.
Thích hợp để làm căn cơ cho việc phát triển các thuộc tính khác, Lâm Phong đã từng dùng Quang thuộc tính vào Phong Lực Chi Thể và tạo ra một sức mạnh lớn, đánh bại Tiểu Hắc hay một vài thành viên của Đà La Môn.
“Làm đi.” Thanh Vũ ra hiệu cho Rinka, hắn đã sẵn sàng.
Rinka tập trung vào Venger biến dị hệ thủy, đây là một năng lực đối nghịch với Dieter, vì thế, hắn chẳng thể kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn được, hai bên đang làm tiêu hao sức lực của nhau.
Linh lực như một dòng nước, bị Rinka điều khiển, khả năng điều khiển các dòng năng lượng của cô đã được mài dũa lúc còn chưa tu luyện rồi, vì vậy, lúc này, Rinka điều khiển linh lực rất dễ dàng, nói không chừng còn thuần thục hơn Thanh Vũ nữa.
Dây cung căng ra, mũi tên kim loại ra, như một vệt ánh sáng lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh đâm thẳng đến đầu của con Venger biến dị ở đằng xa.
Cùng lúc đó, Thanh Vũ cũng sử dụng linh lực, làm cho một vầng Mặt Trời xuất hiện ở trên không trung, bên trên đầu của hắn, Mặt Trời tỏa ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ Thập Linh Hỏa thành.
“Thánh Quang Phổ Chiếu!” Thanh Vũ vừa nói xong, nồng độ ánh sáng từ Mặt Trời còn mạnh hơn, xâm nhập vào cơ thể của mọi người và Venger, dường như ánh sáng này mang theo một sức mạnh kỳ lạ gì đó, ảnh hưởng lên cơ thể của mọi người.
Ầm!! Mũi tên đâm tới Venger biến dị, xuyên thấu vào đầu của nó rồi nổ tung, tạo ra một tiếng động lớn, đánh thức tất cả Venger, động tĩnh đủ để đánh thức Dieter đang chìm trong ảo giác, nhưng lại không đủ để đánh thức mọi người.
Và khi đó, cũng là lúc Thanh Vũ sử dụng toàn bộ linh lực vừa hồi phục vào kỹ năng, Quang Minh Phổ Chiếu.
Bất cứ ai, khi soi sáng bởi Quang Minh Phổ Chiếu đều có dấu hiệu thức tỉnh, đôi mắt của bọn họ hơi run lên, rồi sau đó, từ từ mở ra!
“Giết!! Trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc!!” Thanh Vũ gầm lên, âm thanh của hắn như tiếng nổ của một viên đạn pháo vang vào tai của mọi người trong lúc họ còn đang ngẩn ngơ.