Không Yên hành động nhanh gọn lẹ, truyền lệnh cho những Thành Chủ khác để họ truy lùng Huynh Đệ Hội, một ngày yên bình bỗng chốc trở thành hỗn loạn không dứt.
Huynh Đệ Hội bị dồn vào chân tường, người người phản kháng chống đối lại Không Vũ Vương Triều, tạo nên một vài trận chiến ác liệt, tin tức lan rộng ra xa như thủy triều.
Hơn một nghìn thành viên của Huynh Đệ Hội bị bắt giữ, nhốt vào một nhà lao lớn, tu sĩ mạnh mẽ trấn giữ cả ngày đêm, đề phòng bọn chúng vượt ngục.
Còn Thanh Vũ thì đi theo một điểm đánh dấu trên bản đồ lấy được từ phân bộ của Huynh Đệ Hội tại Vương Thành, một nơi gặp mặt để họp với Hội Trưởng, một nơi rất bí mật.
Nó nằm ở phía bắc của Không Vũ quốc, trước kia, nơi này bị chiến tranh tàn phá, Tà Đồ làm loạn, gây nên nhiều cảnh thê lương biến nơi đây thành một vùng đất hoang du, chỉ còn lại vài loài hung thú hoạt động, mấy trăm km không có một bóng người.
Ngày nay, phía bắc cũng không thay đổi gì quá nhiều, có thêm vài cánh đồng lúa kéo dài cho đến tận cuối chân trời, lúa hạt vàng lay động theo làn gió nhẹ, mùi thơm của cánh đồng như mùi sữa mới lan tỏa dai dẳng không dứt.
Thanh Vũ bay lượn ở trên bầu trời, vượt qua màn đêm tối tăm, hắn không dừng lại nghỉ ngơi để lấy tốc độ nhanh nhất đi tới điểm đích, vì sợ đám người lãnh đạo của Huynh Đệ Hội nhận được tin tức rồi bỏ trốn.
Thanh Vũ mất khoảng ba giờ đồng hồ mới tìm thấy điểm đánh dấu trên bản đồ, màn đêm được chiếu sáng bởi ánh trăng trắng bạc long lanh, không khí se lạnh.
Thanh Vũ dồn linh lực vào giữa hai mắt, nhìn xuống mặt đất rộng rãi, đêm tôi không ngăn cản được tầm nhìn của Thanh Vũ, hắn nhìn thấy y như ban ngày vậy.
Trước mặt Thanh Vũ là một vùng bình nguyên xanh biếc, ngọn cỏ cao hơn đầu, tạo nên một mảng thảo nguyên như mộng ảo. Chẳng có gì khác ngoài vài loài hung thú đang ăn cỏ, chúng nô đùa chạy nhảy trên mặt đất mà không hề hay biết có một tu sĩ đang đứng trên bầu trời.
“Nơi này, có một trận pháp!” Thanh Vũ lẩm bẩm một tiếng, có một khoảng đất trông rất bình thường, nhưng Thanh Vũ lại cảm thấy khoảng đất trống kia bị chia cách với thế giới bên ngoài.
Dấu hiệu tồn tại của trận pháp, Thanh Vũ không chần chờ nữa, hắn sử dụng Ngũ Hành Thánh Thuật tạo ra một bàn tay màu vàng chóe đập xuống từ trên cao, linh lực cuồn cuộn bốc lên không trung làm xuất hiện một cơn gió mạnh thổi ngang.
Mấy loài hung thú cảm thấy nguy hiểm, chúng liền bỏ chạy trong sự hoảng sợ.
Bàn tay vàng chóe đập trúng vào khoảng đất trống, nhưng nó lại chưa chạm vào mặt đất vì có một sức mạnh thần bí ngăn cản bàn tay ở bên ngoài.
Ầm!
Hai sức mạnh va chạm vào nhau tạo ra một cơn chấn động mạnh, mặt đất rung lắc, bụi mù cuốn lên không trung, bàn tay vàng chóe đánh xuyên qua, khiến cho khoảng đất trống nhấp nháy chập chờn một hồi, cảnh tượng chân thật hiện ra trong mắt Thanh Vũ.
“Một khu nhà bỏ hoang!” Thanh Vũ nói khẽ một tiếng.
Bên dưới, có một khu nhà như Tứ Hợp Viện, bụi bặm có mặt mọi nơi chứng tỏ nó bị bỏ hoang khá lâu, chưa có dấu hiệu nào của con người sống ở đây.
Thanh Vũ sử dụng thần thức điều tra, bao phủ toàn bộ Tứ Hợp Viện vào trong, hắn xem kỹ từng chi tiết để tìm kiếm người của Huynh Đệ Hội.
Một vài phút sau, Thanh Vũ lắc đầu nói: “Không có ai ở đây cả.”
“Đi đến địa điểm tiếp theo thôi.” Thanh Vũ lấy tấm bản đồ ra, lần theo điểm được đánh dấu thứ hai, có năm chỗ trên bản đồ, suy ra, Huynh Đệ Hội làm việc cẩn thận, tạo ra nhiều nơi gặp mặt giữa các thành viên cấp cao.
Thanh Vũ đạp lên không khí, bay giữa bầu trời như một tia chớp lóe lên rồi biến mất, bỏ lại một Tứ Hợp Viện cổ kính, xây dựng từ hàng trăm năm trước, giờ đây Tứ Hợp Viện lộ ra ngoài, chắc là vài loài hung thú rất thích thú chọn nơi đó làm hang ổ.
Thanh Vũ tìm tòi gần như toàn bộ phía bắc của Không Vũ quốc, một giờ đồng hồ, Thanh Vũ kiểm tra bốn điểm đánh đấu nhưng chỉ là một khu bị bỏ hoang có trận pháp mê huyễn che đậy.
“Nơi cuối cùng.” Thanh Vũ lại tiếp tục bay, lần này, địa điểm gần với biên giới của Không Vũ quốc và một khu rừng ở phía bắc, nghe nói, khu rừng kia thuộc về một tộc gọi là Linh Lâu Mãng yêu tộc.
Linh Lâu Mãng yêu tộc có phần đầu giống như một bộ xương, cũng là nơi có sức phòng ngự mạnh nhất, tuy nhiên, chúng là một loài yêu tộc bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, Tộc Trưởng chỉ vừa đột phá Kết Đan kỳ.
“là nơi này rồi.” Thanh Vũ dừng lại nhìn xuống cánh rừng đen bên dưới, ở giữa khu rừng có một bãi đất trống, càng khiến nó bị chú ý nhiều hơn nữa.
Theo thói quen, Thanh Vũ sử dụng linh lực tấn công bãi đất trống, và có một trận pháp ngăn cản Thanh Vũ, khác với mấy lần trước, trận pháp mạnh hơn nhiều, nó thành công ngăn cản một đòn pháp thuật của Thanh Vũ và còn phản kích lại.
Vù vù!
Mấy chục con chim mỏ đó hư ảo hiện giữa không trung, bọn nó kêu lên một thét chói tai rồi lao đầu đâm tới Thanh Vũ tựa như một loại vũ khí nhọn hoặc, muốn đục vài lỗ trên người Thanh Vũ.
“Ta có một chút hứng thú rồi đó.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng, một ngón tay nhấn tới, linh lực ầm ầm bộc phát tạo thành một sức mạnh xung kích nghiền ép tất cả con chim mỏ đỏ, khiến bọn nó biến thành hàng trăm điểm sáng lấp lánh tan biến trên bầu trời.
Thanh Vũ tiếp tục tấn công, tay kết ấn, ký hiệu huyền ảo màu vàng kim lóe sáng ngưng tụ với nhau tạo thành một vòng pháp thuật hệ kim, một nắm đấm khổng lồ to ba mươi mét lao ra từ vòng pháp thuật, nhắm thẳng vào bãi đất trống.
Như cảm thấy nguy hiểm tới gần, trận pháp vận chuyển tối đa, linh lực xung quanh nhanh chóng bị trận pháp hấp thụ rồi chuyển hóa thành năng lượng.
Vù vù! Hàng trăm con chim mỏ đó đủ để giết chết tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong xuất hiện, bọn chúng hét dài đâm đầu lên trời để chặn nắm đấm màu vàng kim khổng lồ.
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ vang lên liên hồi, hàng trăm con chim mỏ đỏ nổ tung nhưng không thể chặn lại nắm đấm dù chỉ một giây, chênh lệch về thực lực quá lớn, bọn chúng trông như một trò hề vô nghĩa.
Oành!
Cuối cùng, bàn tay khổng lồ giáng xuống, trúng vào trận pháp khiến trận pháp nổ tung, hình ảnh thật ở của bãi đất hiện ra.
Lại là một Tứ Hợp Viện cổ xưa, nhưng lần này, Thanh Vũ vừa nhìn liền biết hắn có thu hoạch vì có một người đang đứng giữa sân của Tứ Hợp Viện, người kia ngước nhìn Thanh Vũ với đôi mắt kinh hãi.
Miệng của người nọ còn có một tia máu tươi đỏ lòm, hơi thở suy yếu.
“Ngươi là kẻ điều khiển trận pháp?” Thanh Vũ lạnh nhạt hỏi.
Người kia lấy lại tinh thần, hắn cười khổ một tiếng: “Đạo huynh có tu vi thâm hậu, dù tôi chiếm nhiều ưu thế, sử dụng Xích Hình Bách Điểu trận, nhưng tôi cũng không phải là đối thủ, cầu đạo huynh thu tay lại, giữa chúng ta không có ân oán gì để đánh nhau.”
“Ta không nghĩ giống như ngươi.” Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu, hắn đáp xuống đất, đứng trước mặt người tu sĩ lạ.
“Đạo huynh cứ nói đùa, tôi là một tán tu tên Trương Hằng, xưa nay chưa bao giờ gặp đạo huynh, nào đâu có ân oán chứ?” Trương Hằng lắc đầu nói.
“Tứ Hợp Viện này là của ngươi?” Thanh Vũ bình tĩnh hỏi tiếp.
“Đúng vậy.” Trương Hằng gật đầu, bình thản trả lời trong khi đánh giá Thanh Vũ, hắn chưa bao giờ gặp phải một tu sĩ mạnh cỡ này, thực lực nghiền ép, cái gì đại trận, một tay trấn áp xuống đều vỡ tan tành.
Trương Hằng là tu sĩ cảnh giới Kết Đan kỳ, ở mấy nơi thế lực một sao hẻo lánh, tu vi kia đủ để Trương Hằng đi ngang, hiếm khi mới gặp cường giả cùng cấp, huống hồ, nơi này là cánh rừng hoang dại ở biên giới, chỉ có tán tu yếu đuối tới đây săn giết hung thú kiếm thêm một chút thu nhập, còn mấy tu sĩ khác thì chẳng thèm tới nơi này làm gì.
Trương Hằng bất ngờ với sự xuất hiện mạnh bạo của Thanh Vũ, đánh nát cả đại trận mà hắn khổ sợ bố trí.
“Ngươi có biết Huynh Đệ Hội?” Thanh Vũ lại tiếp tục hỏi.
Trương Hằng trầm tư trong giây lát rồi mới lắc đầu: “Tôi chưa nghe qua cái tên Huynh Đệ Hội bao giờ, đạo huynh có uẩn khúc gì với Huynh Đệ Hội sao?”
Đứng trước áp lực mạnh kinh hồn của Thanh Vũ mà Trương Hằng vẫn bình tĩnh, nhịp tim đều đều, hơi thở bình thường chứng minh Trương Hằng là người trải qua nhiều chuyện đời.
“Ngươi không lừa gạt ta.” Thanh Vũ gật đầu nói, dưới ánh mắt thâm ảo của Thanh Vũ, mọi cử động dù là nhỏ nhất của Trương Hằng cũng toát lên cảm xúc của Trương Hằng, và Trương Hằng nói thật.
“Ngươi đã ở đây từ lúc nào? Có nhìn thấy người nào khác nữa không?”
Trương Hằng thản nhiên trả lời: “Tôi đã ở đây khoảng hai tuần, vất vả lắm mới bố trí xong trận pháp thì nhìn thấy phong thái cao tuyệt của đạo huynh.”
“À, còn nữa, vào lúc tôi tới đây thì có một mê trận bảo vệ Tứ Hợp Viện, chính tôi đã phá hủy trận pháp đó.” Trương Hằng bổ sung thêm, hiếu kỳ đánh giá Thanh Vũ.
“Xin lỗi vì làm phiền anh, ta lần theo dấu vết trên bản đồ và tìm tới đây, truy lùng một tổ chức xấu xa gọi là Huynh Đệ Hội, theo thông tin trên bản đồ, nơi này là địa điểm gặp mặt của thành viên cấp cao của Huynh Đệ Hội.” Thanh Vũ thở dài một tiếng vì cảm thấy chuyến đi tới phía bắc vô ích, hắn nhìn Trương Hằng rồi nói.
“Không sao, hiểu lầm mà thôi.” Trương Hằng thoải mái nói.
“Nếu đạo huynh có cần tôi giúp đỡ gì thì cứ lên tiếng.”
“Thật ngại quá, phá hủy trận pháp do anh bố trí, để tôi bồi thường cho anh.” Thanh Vũ lấy một viên tinh thể tiến hóa cấp hai đưa cho Trương Hằng.
“Đây là loại đá gì? Năng lượng rất hùng hồn và tinh khiết.” Trương Hằng nắm tinh thế tiến hóa trong tay, linh lực tràn vào bên trong để thăm dò, sau đó Trương Hằng tấm tắc nói.
“Một loại tài nguyên tu luyện cao cấp.” Thanh Vũ trả lời ngắn gọn, không nói thêm gì về tinh thế tiến hóa nữa, viên kia chứa đựng năng lượng ngang với Nhị Dương trung kỳ, giá trị là một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.
Với lượng tài nguyên trên thì Trương Hằng nhẹ nhõm bố trí lại trận pháp và còn có dư để tu luyện nữa, và đương nhiên, khi nếm ngon ngọt từ tinh thế tiến hóa, Trương Hằng sẽ chọn cách hấp thụ nó mà không bán đi lấy linh thạch làm gì.
“Cảm ơn đạo huynh đã hào phóng ban thưởng cho tôi.” Trương Hằng chắp tay cười khẽ nói, hoàn toàn lơ đễnh chuyện Thanh Vũ phá hủy đại trận của bản thân, cách làm người khôn khéo, kinh nghiệm sống phong phú, một tán tu già dặn lão luyện.
“Nếu anh không phiền thì ta muốn kiểm tra toàn bộ Tứ Hợp Viện.” Thanh Vũ nói ra.
“Xin mời đại huynh cứ tự nhiên.” Trương Hằng làm tư thế mời, cả Tứ Hợp Viện rộng lớn nhưng chỉ có một mình Trương Hằng sống, đa số thời gian là ngồi tu luyện, không có đồ đạc gì đắt giá.
Thanh Vũ gật đầu nhẹ, sau đó sử dụng thần thức lan rộng bao trùm cả khu nhà vào trong đáy mắt, tìm kiếm một cách tỉ mỉ sợ bỏ sót chi tiết nào.