Tại một nơi nào đó nằm sâu trong ngọn núi này, có một con mèo màu trắng đang lơ lửng trên không trung, cái đuôi đong đưa chậm rãi, đôi mắt nó chú ý vào một vật ở trước mặt nó.
Hình dạng là một cái bàn cờ, mà trên đó được khắc họa từng chi tiết địa thế của ngọn núi này.
“Lần này giàu to rồi, nhân loại đúng là ngu xuẩn, chỉ để lộ ra một chút tài phú đã bị tham làm che mờ đôi mắt.” Con mèo chép miệng nói, ánh mắt hưng phấn cùng đắc ý.
Trên bàn cờ kia có hàng ngàn điểm sáng, đôi khi có một điểm sáng biến mất đại diện cho một tu sĩ bị loại và bị trấn lột hết tài sản.
“Ta không ngại bảo vật nhiều nha, dù sao ta cũng có tên là Đa Bảo Tặc Miêu, phải làm cho danh xứng với thật mới được.” Con mèo nhìn những bảo vật đang không ngừng xuất hiện ở đằng sau rồi nói.
“Di? Cái bọn yêu này có chút quen thuộc.” Bỗng nhiên con mèo nhìn vào một số điểm sáng màu xanh.
Không phải chỉ có tu sĩ tiến vào, mà còn có một số yêu thú nữa, để không gây chiến giữa hai bên làm hư hao bảo vật, Đa Bảo Tặc Miêu đã lợi dụng một số thủ đoạn để tách bọn họ ra.
“Đây là cái con Bạch Ngọc Minh Thố chết tiệt.” Đa Bảo Tặc Miêu nhìn thấy một con thỏ đang nhảy nhảy cùng với hai con yêu thú thuộc loài chuột và chim, nó nghiến răng nói.
“Mẹ nó, lần trước bị nó đá một chân đến giờ còn chưa hồi phục, bây giờ phải trả thù nó mới được, mà không, con Bạch Ngọc Minh Thố này quá tà môn, ta không nên để lộ chân tướng mới được.” Đa Bảo Tặc Miêu lầm bầm.
Bạch Ngọc Minh Thố đang khó hiểu tại sao nhiều nhân loại vào đây, nhưng nó lại không thấy một người nào.
Và cái mũi nó phát hiện ra một mùi quen thuộc, cái mùi mà làm cho nó hận đến cắn răng, một con thỏ với khả năng biến mất ngay lập tức, và quan trọng hơn là, con thỏ kia có sở thích trộm đồ của người khác, Bạch Ngọc Minh Thố là một trong số những nạn nhân.
‘”Hừ hừ, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.” Bạch Ngọc Minh Thố chuyển hướng đột ngột, bằng khả năng cảm ứng từ u minh của mình, nó đá tung bức tường rắn chắc trước mặt, tạo nên một lỗ hổng to lớn, mà hướng đi của nó là chổ ở hiện tại của Đa Bảo Tặc Miêu.
“Nguyệt Thần ca đang đi đâu vậy? Tại sao lại chuyển hướng đột ngột như thế?” Sinh Uyên Điểu ở phía sau có chút hiếu kỳ.
“Phải đó, không phải chúng ta nên theo lời của tên tu sĩ nhân loại là đi tham gia một trò chơi để lấy báo vật hay sao?” Tầm Linh Thử khó hiểu.
Nhưng ngay lập tức, nó trợn mắt lên nói với giọng khâm phục: “Bây giờ thì ta đã hiểu rồi, hướng này tiến thẳng về phía kho báu, chúng ta cần gì phải tham gia trò chơi vô bổ a, không ngờ khả năng tìm bảo của Nguyệt Thần ca lại mạnh đến như vậy, ta xin bái phục.”
“Chúng ta đang đi đến kho báu sao? Ta chỉ muốn đánh một tên ghê tởm mà thôi.” Bạch Ngọc Minh Thố có cái tên Nguyệt Thần ngạc nhiên nói.
“Tên ghê tởm có phải là con mèo chết tiệt tự xưng là Đa Bảo Tặc Miêu đã ăn trộm đồ vật của Nguyệt Thần ca phải không?” Sinh Uyên Điểu nói với giọng tức giận.
“Đúng là nó rồi.” Nguyệt Thần gật đầu.
“Dám ăn trộm đồ của Nguyệt Thần ca, chúng ta phải dạy cho nó một bài học mới được.” Tầm Linh Thử nói, nhưng trong lòng nó đang suy nghĩ về đống linh thạch kia.
Đa Bảo Tặc Miêu đang tập trung nhìn những điểm sáng, thì thấy được một màn này.
Nó giật nảy cả mình lên, ngay cả cái đuôi cũng đong đưa với tốc độ nhanh hơn, và Đa Bảo Tặc Miêu còn chớp chớp đôi mắt của mình.
“Tới rồi, ta biết ngay mà, tên kia quá tà môn, ngay cả thân thể ta ở trong bán hư không mà còn bị hắn đạp trúng một chân, thì những bức tường này tính là gì?” Đa Bảo Tặc Miêu nói với giọng có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm nhận được sợ hãi!
“Không được, còn một đống bảo mà bọn nhân loại chưa nôn ra, không thể rời khỏi đây được.” Đa Bảo Tặc Miêu lắc đầu liên tục trong khi thân hình nó đang xoay tròn.
“Thôi được rồi, còn một chút thời gian, đẩy nhanh tiến độ rồi chuồn khỏi đây thôi.” Cuối cùng, Đa Bảo Tặc Miêu gật đầu.
…
Bước vào hang động nhỏ, cánh cửa đã tự động đóng lại.
Nơi này là một không gian bị phong kín hoàn toàn, với năm cái hình nhân làm bằng đá đang được nâng lên từ dưới lòng đất.
“Những con người đá này chính là thử thách của chúng ta rồi.” Không Tinh nhìn năm con người đá đang từ từ chuyển động chậm rãi cho đến nhanh dần.
“Đừng khinh thường chúng, mỗi người đá đều có tu vi ngang bằng với đối thủ của nó.” Hư Minh đánh giá.
“Một trận chiến cùng cấp hay sao? Cuối cùng thì người đá vẫn là người đá, không thể nào chiến thắng được một sinh mệnh thật sự.” Băng Tu nói, không xem đối thủ của hắn ra gì.
“Nếu trò chơi này dễ như vậy sẽ có người chiến thắng trước chúng ta cho nên chúng ta phải xử lí bọn người đá thật nhanh.” Không Tinh chắc chắn.
Vừa nói xong, ba vầng Mặt Trời tỏa ra ánh sáng chói lóa từ từ bay lên sau lưng Không Tinh, đại chiến cho Tam Dương cảnh muốn đánh ra toàn lực.
Những con người đá nhìn thấy đối thủ đã chuẩn bị chiến đấu, bỗng nhiên đặt bốn chân xuống đất rồi phóng đến bọn người Lâm Phong như một con thú hoang.
“Đúng là đồ vật không có não.” Băng Tu khinh thường.
Hư Minh khóa chặt một đối thủ của mình, Nguyệt Linh có vẻ rất hưng phấn như đã tìm được một món đồ chơi.
Ầm!
Những tiếng nổ phát ra từ những pháp thuật va chạm với nhau.
Một người từ trong khói bụi bay ra, đó là Băng Tu, hai mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên, bởi vì trên miệng hắn tràn ra một tia máu tươi, còn ngực thì một vết thương hình nắm đấm.
“Chuyện này.” Băng Tu hít một hơi lạnh.
Khi nãy, hắn rõ ràng nhìn thấy con người đá kia sử dụng một động tác thành thục như một người thật sự, nó né tránh đòn tấn công từ Băng Tu và đánh trúng hắn một đòn.
“Bọn người đá này có kỹ năng chiến đấu như một người lão luyện.” Không Tinh kinh ngạc.
“Không sai, tên Băng Tu vì quá khinh thường cho nên đã bị thiệt thòi.” Hư Minh gật đầu.
“Dám đánh ta tràn ra máu tươi, được lắm tên to xác không não, ta nóng lên rồi đây.” Băng Tu nghe được vậy, kêu to rồi xông lên, hắn đã đánh thật rồi.
“Đối thủ của ngươi đâu Lâm Phong?” Không Tinh liếc một cái,thấy được chỉ có Lâm Phong đang đứng một mình xem trận chiến của bọn họ.
“Ta lỡ đánh mạnh tay một chút, cho nên nó đã tan xác thành ngàn mãnh rồi.” Lâm Phong chân thành nói.
“…” Bọn người.
“Còn đối thủ của cô tại sao lại đứng cùng cô thế kia, Nguyệt Linh?” Không Tinh lại tiếp tục nhìn thấy một cảnh tượng lạ.
Tên người đá đáng lẽ ra là đối thủ của Nguyệt Linh, nhưng bây giờ, nó lại đứng cạnh Nguyệt Linh như một hộ vệ trung thành.
Nguyệt Linh chỉ chỉ con người đá, giọng nói vui vẻ: “Nó đã bị một tuyệt chiêu mới mà ta lĩnh ngộ ra cảm hóa rồi.”
Ba người kia: “…”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Đây là câu hỏi trong lòng của ba người họ.
“Chúng ta cũng không thể thua kém được.” Không Tinh lấy lại bình tĩnh rồi nói.
“Đã đến lúc sử dụng nó rồi.” Hư Minh nhàn nhạt nói.
“Các ngươi hãy xem đây, một trong những thần thông mà chúng ta đã lĩnh ngộ ra.”
“Quan Tài Băng.” Ba người cùng quát lên.
Không biết tự bao giờ, trong không gian đã hạn hẹp này lại có đầy những làn khói lạnh lẽo, sau tiếng quát của ba người.
Những làn khói được tụ tập lại cùng nhau tạo nên một lớp băng cực dày, nó bao phủ ba con người đá, giống như một cái quan tài.
“Trấn.” Không Tinh quát lên, ấn pháp được kết ra nhanh chóng, quan tài băng càng lúc càng ngưng tụ cho đến khi ba con người đá đều không thể chuyển động.
“Giết.” Tiếp theo là đến Băng Tu kết áp, phía trong quan tài băng có hàng ngàn những mảnh băng nhọn nhô ra, xiên ba con người đá hàng trăm lỗ.
“Nghiền nát.” Cuối cùng Hư Minh kết ấn.
Ngưng quá hóa vỡ, quan tài băng được ngưng tụ đến mức tận cùng, những kết cấu của nó đang vỡ ra từng mảnh cùng với sự cộng hưởng với ba người đá làm cho kết cấu của ba con người đá cũng vỡ nát theo.
Một đạo thần thông được sử dụng bởi ba người, một môn hợp thuật thần thông đầu tiên trong Giáo Đình.
Những mảnh vụn băng dần dần hóa thành làn khói biến mất, trên mặt đất chỉ còn các mảnh vụn sót lại của ba con người đá.
Cánh cửa được ẩn trong bức tường đang được mở ra, cùng với một đồ vật xuất hiện trên mặt đất, đây là một món pháp bảo hình kiếm, đạt đến cấp bậc Kết Đan kỳ.
“Thật là keo kiệt.” Băng Tu nhìn thấy chỉ có một đồ vật, hắn nói thầm một câu.
“Thấy sao? Đây là thần thông mà chúng ta cùng lĩnh ngộ ra đó.” Băng Tu hơi ngước mặt lên trời rồi nói.
“Quá tuyệt vời.” Hai mắt của Nguyệt Linh tỏa sáng.
Với này, đòn đánh này đã mạnh hơn những công kích mà cô đã thấy.
“Chứ sao? Vì môn thần thông này, mà chúng ta ta chịu biết bao cực khổ.” Băng Tu nói một cách thỏa mãn.
“Đừng có nhiều chuyện nữa, mau đến tầng tiếp theo nào.” Không Tinh cắt ngang.
Lâm Phong hồi tưởng lại thần thông kia, ngay từ đầu ba người bọn họ đã cố tình di chuyển làm cho địch nhân ở trung tâm, một đòn đánh nghiền ép từ ba phía, nếu trúng phải đòn này, ít nhất thì Lâm Phong không cho mình có thể toàn thây mà thoát ra.