“Huyết Nhật Thánh Đoàn đã hoàn thành nhiệm vụ tru diệt Chủ Nô!”
Thiên Hải, Thanh Thu, Nhân Hiếu, A Ngưu, Nham Ngục cùng mấy chục thành viên khác đồng thanh nói trong khi đứng trước Thanh Vũ.
Thanh Vũ hiền hòa cười nói: “Làm rất tốt! Chủ Nô tội lỗi tày trời, chết là đúng, nhưng còn có nhiều Chủ Nô khác nữa, đằng sau Chủ Nô lại là Nô Lệ Điện mạnh mẽ, cường giả vô số, Huyết Nhật Thánh Đoàn định làm thế nào?”
“Giết không tha!”
Thiên Hải trầm giọng nói.
Mọi người đồng thanh quát to: “Giết không tha!”
Thanh Vũ từ tốn cất tiếng nói: “Một khi gia nhập Huyết Nhật Thánh Đoàn, cuộc sống sẽ gắn liền với chiến trường, không bao giờ mới có thể ngừng lại, không biết bản thân sẽ chết trận vào lúc nào, Hợp Ma Tông, Nô Lệ Điện, bọn chúng chỉ là những kẻ địch nhỏ yếu đầu tiên mà Huyết Nhật Thánh Đoàn phải đối mặt!”
Giọng nói của Thanh Vũ trở nên nghiêm túc: “Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Thiên Hải, Thanh Thu nhìn nhau rồi nhìn những người khác, sau đó Thanh Thu nghiêm giọng nói lớn tiếng:
“Huyết Nhật bằng lòng lấy thân này giết ra một tương lai, dù thân tàn ma dại, dù chết thảm trên chiến trường cũng không bao giờ hối tiếc!”
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”
Dường như tiếng nói của Cổ Thanh Thu cảm hóa Thái Dương Thần Vệ, các sát thủ, thậm chí là người dân trong Nô Lệ Dược Viên, họ loáng thoáng nhìn thấy một người thiếu niên trẻ tuổi, mang trên mình sứ mệnh gian lao, khó khăn, không biết khi nào có thể kết thúc, thế nhưng cậu ta chưa bao giờ bỏ chạy, cậu ta tiến lên một cách dũng cảm, quét sạch kẻ thù, người nhuốm đầy máu, bên cạnh là từng đồng đội ngã xuống, chôn thây trên chiến trường!
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!” Mọi người đồng thanh ca xướng.
Thanh Vũ trịnh trọng nói ra: “Ta lấy danh nghĩa Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu trở thành Huyết Sắc Kị Sĩ của Quang Minh Giáo Đình, chỉ huy Huyết Nhật Thánh Đoàn quét sạch gian tà, giết ra một con đường sáng!”
Thiên Hải, Thanh Thu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hai người cùng nhau cúi đầu cao giọng nói:
“Thiên Hải, Thanh Thu sẽ không để Giáo Hoàng thất vọng, dù chỉ còn một hơi thở, chúng tôi vẫn tiến lên!”
“Tốt lắm!” Thanh Vũ cười khẽ.
Những người khác vỗ tay chúc mừng liên tục, bọn họ cảm khái, hai thiếu niên trẻ tuổi lại làm Huyết Sắc Kỵ Sĩ, đó là chức danh bằng với Hồng Y Giáo Chủ, được quản lý tín ngưỡng một vùng đất hoặc quản lý một bộ phận trong Giáo Đình.
Lưu Ánh Linh khẽ nói: “Dùng tu vi Tam Dương trung kỳ thắng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, với năng lực vượt trội này và công lao khi còn hoạt động ở Quân Khởi Nghĩa, hai người họ xứng đáng với chức danh Huyết Sắc Kỵ Sĩ!”
Điều kiện trở thành Huyết Sắc Kỵ Sĩ là phải lập công lao cho Giáo Đình, trừ gian diệt ác, tay dính đầy máu tươi tội lỗi!
Nếu như Thiên Hải, Thanh Thu không giúp đỡ Đường Ngọc Lan Anh thì hai người họ không có đủ công lao giữ chức danh Huyết Sắc Kỵ Sĩ, vậy thì vị trí Đoàn Trưởng của Huyết Nhật Thánh Đoàn khác gì chuyện cười đâu?
Thanh Vũ không quên khích lệ: “Những người khác cần phải cố gắng, nỗ lực hơn nữa!”
“Hãy nghỉ ngơi một chút, sau đó cùng ta trở về tổng bộ.”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp.
Lilith khẽ nói: “Tôi cũng trở về với anh.”
Thanh Vũ cười hỏi: “Không đi dạo thế giới này nữa à?”
Lilith lắc đầu rồi nói ra: “Tôi sẽ để lại một nhóm thành viên của bộ ngoại giao, Giáo Đình xây dựng thêm nhiều Thánh Đường, bộ ngoại giao cũng nên làm việc tận chức trách rồi.”
Lilith tham quan thế giới mới, chủ yếu là nhìn cách sống của tu sĩ, yêu tộc cùng với những nơi nổi tiếng trong thế lực mạnh mẽ, đi nhiều rồi cũng sẽ chán, Giáo Đình còn nhiều công việc cần Lilith thực hiện, cô để lại một nhóm sát thủ, cho bọn họ làm việc ngoại giao, kẻ nào dám ngáng chân Giáo Đình mở rộng vùng đất tín ngưỡng thì sẽ được thăm hỏi kỹ càng.
“Được rồi, cứ làm theo cách cô muốn, nhưng cũng không thể lạm sát người.”
Thanh Vũ chậm rãi nói trong khi vươn tay tiếp lấy một viên đá màu đỏ, nó là Hỏa Tinh Thần Thạch, nó vừa hấp thụ cảm xúc phẫn nộ trong Nô Lệ Dược Viên.
Lilith mỉm cười nói: “Giáo Hoàng yên tâm đi, tôi là một thành viên của Quang Minh Giáo Đình, có trách nhiệm giữ gìn danh dự của Giáo Đình, chỉ cần thăm hỏi những kẻ kia một lần, tự khắc chúng sẽ ngoan ngoãn mà thôi, còn nếu như chúng dám làm ác, bộ ngoại giao sẽ cho chúng biết thế nào là ngoại giao theo kiểu Zero!”
“Ngoại giao theo kiểu Zero?” Thanh Vũ cười lắc đầu.
Sát thủ làm việc cho tổ chức Zero, một tổ chức ẩn trong bóng tối, năng lượng mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ Hành Tinh Gaia, từ thông tin lấy được cho thấy Zero đang bắt giữ các nhà khoa học, tìm kiếm người mang năng lực tiến hóa mạnh mẽ, không biết chúng đang dự định làm gì.
Giáo Đình chưa bao giờ bỏ sự đề phòng với Zero vì chúng từng cả gan bắt cóc Celena ngay giữa Thập Linh Hỏa thành.
Giờ đây sát thủ được trang bị tối tân, các loại vũ khí tiên tiến, dao găm còn tẩm độc đủ độc chết luôn cả tu sĩ Ngũ Dương kỳ, nếu như có người chẳng biết sống chết, dám gây hại đến tính mạng thành viên của Giáo Đình, bộ ngoại giao nên ra tay giải quyết.
Lilith khẽ hỏi: “Giáo Hoàng, anh xử lý sao với hơn năm trăm ngàn người ở đây?”
Thanh Vũ thản nhiên nói: “Chẳng phải Không Yên, An Vương và Kinh Thần Hạo đang buồn về số dân cư trong đất nước của họ quá ít sao?”
“Di chuyển nhiều người như vậy trong cùng một lúc là một việc khó khăn, nhất là khi Giáo Đình đang bị nhắm vào.” Lilith suy nghĩ giây lát rồi nói ra.
“Không cần di chuyển, chỉ cần dịch chuyển là được.” Thanh Vũ mỉm cười nói ra trong khi vung tay lên tạo ra một cánh cổng không gian.
“Nó kết nối đến một bình nguyên trong Không Vũ Vương Triều, sau khi qua đó, cứ truyền tin cho bọn họ đến nhận người là được.”
“Giáo Hoàng là một người rất chu đáo.” Lilith cười khẽ.
Cổng Dịch Chuyển dùng một lần mua từ Cửa Hàng, giá trị 50.000 điểm tín ngưỡng cố định, vì khoảng cách từ đây đến vùng đất tín ngưỡng chưa xa lắm, nếu khoảng cách lớn hơn nữa thì giá trị của nó không chỉ ít thế đâu.
Di chuyển theo cách bình thường thì không thể tránh xung đột với thế lực khác, hay các thế lực thù địch của Giáo Đình, tạo ra nhiều phiền phức khó giải quyết.
Rất nhiều người đang chú ý hành động của Thanh Vũ, bọn họ âm thầm trao đổi thông tin, biết rằng Thanh Vũ vừa tấn công người của Thi Ma Tông, lại đến thăm Hoàng Cương Đao Tông và Yêu Nguyệt Tông, còn dốc hết vốn liếng giúp Trần Huyền đột phá cảnh giới, đạt đến Hóa Thần Đại Tôn.
Mọi việc Thanh Vũ làm trông giống như hắn đang liều mạng, tìm kiếm đồng minh chống lại kẻ thù vào nửa tháng sau!
Giáo Hoàng bị dồn vào đường cùng!
Đây là nhận định chung của thế lực các nơi!
Thanh Vũ quay người ra lệnh cho Thái Dương Thần Vệ và các thành viên của Ám Ảnh Thánh Điện:
“Hãy tập trung người dân đến đây, chúng ta chuẩn bị xuất phát!”
“Vâng thưa Giáo Hoàng!” Mọi người gật đầu rồi bắt tay vào làm việc.
Các sát thủ đã rời đi từ lúc xử lý xong kẻ địch, bọn họ khá bận rộn vì có hơn một trăm thế lực cần bọn họ ngoại giao thăm hỏi ân cần.
Nói là mở rộng tín ngưỡng, thực chất Giáo Đình rất thiếu người nên giao công việc đó cho Mạo Hiểm Giả, hay các Tín Sứ, cử vài chục người cho một thế lực một sao, tất cả bắt đầu bằng con số không với một Thánh Đường là biểu tượng cho Vị Thần Quang Minh.
Nơi nào xảy ra thiên tai thì hóa giải thiên tai, nơi nào dịch bệnh thì xin sự giúp đỡ của Mira, Nguyễn Thanh, nơi nào đất cằn cỗi thì nhờ Vương Tinh Điện Chủ phân phát hạt giống cây trồng tốt, nhiệt tình giúp đỡ, đối đãi chân thành, dùng hành động chứng minh mới là cách tốt nhất, nói không với thuyết mê hoặc ba hoa nhiều lời vô bổ.
Người dân trong Nô Lệ Dược Viên tập trung lại một nơi theo sự chỉ dẫn, bọn họ được thông báo rằng phải thay đổi nơi sống, không còn ở đây nữa nên mọi người cảm thấy lo lắng về cuộc sống tiếp theo.
Một thiếu niên mạnh dạn đứng ra hỏi Thanh Vũ, cậu ta còn cầm một cây đao thái thịt: “Ngài định đưa chúng tôi đi đâu? Có phải ngài cũng bóc lột chúng tôi giống như bọn người kia đã làm?”
“Nếu như là vậy, chúng tôi sẽ phản kháng, thà rằng chết đi, tuyệt đối không làm nô lệ thêm một giây phút nào nữa!” Tiếng nói của thiếu niên to rõ, đánh thẳng vào chỗ sâu trong nội tâm của mọi người làm bọn họ giương đôi mắt quyết tâm nhìn Thanh Vũ.
Theo như lời kể của Thái Dương Thần Vệ, bọn họ là nô lệ, bị nuôi nhốt để trồng linh dược bởi Nô Lệ Điện, suốt đời suốt kiếp, cha truyền con nối, không có hồi kết, chân tướng đó làm bọn họ tuyệt vọng đau khổ, một số người biết rõ chuyện này thì lắc đầu thở dài, biết trước thì sao chứ? Sức mạnh của bản thân họ quá yếu, không có cách nào chống lại Quản Nô chứ đừng nói đến Chủ Nô hay Nô Lệ Điện.
Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: “Không ai sinh ra liền cao quý hay bần tiện, cũng không ai có quyền tước đoạt sự tự do của người khác, ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, ta sẽ đưa mọi người sống một cuộc sống đúng nghĩa!”
Thanh Vũ điềm tĩnh hỏi: “Thiếu niên, cậu rất dũng cảm, tên của cậu là gì?”
Cậu thiếu niên ngây người vì nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh đáng tin cậy của Thanh Vũ, cậu ta hơi bối rối, giọng nói nhỏ lại: “Tôi là 543.276!”
“543.276, đó không phải là tên gọi, một con người nên có tên gọi đúng nghĩa, chứng minh rằng họ đang tồn tại, cậu có muốn một cái tên đúng nghĩa như vậy không?” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Không!” Cậu thiếu niên kiên quyết lắc đầu.
“Con người cần một cái tên để chứng minh sự tồn tại, nhưng cũng phải có người đứng ra ghi lại quá khứ, tôi sẽ là người đó, sau này xin cứ gọi tôi là 543.276!”
“Cậu có sự kiên trì của bản thân, một đức tính tốt đẹp!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Liệu có cách nào giúp cho một người sống qua tuổi ba mươi lăm?” 543.276 hỏi với nét mặt chờ mong, người mẹ của cậu gần đến tuổi đời thứ ba mươi lăm, cậu không muốn mẹ của cậu cứ chết đi như thế.
“Hiển nhiên là có cách, mọi người cứ đến nơi rồi tự ắt sẽ biết!” Thanh Vũ bình tĩnh trả lời khiến cho mọi người trở nên vui vẻ.
Sau cùng, mọi người lần lượt đi vào Cổng Dịch Chuyển, đến thẳng địa điểm là Không Vũ Vương Triều, có người tiếp đón bọn họ ở bên đó, sắp xếp thống kê nhân số rồi mới di chuyển đến nơi định cư.
“Cảm ơn ngài đã cứu lấy chúng tôi.” 543.276 đi đến trước Thanh Vũ rồi khom người.
“Ta là người thay mặt cho Vị Thần Quang Minh hành tẩu thế gian, đó là chuyện ta nên làm, không cần cảm ơn.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Vị Thần Quang Minh thực sự tồn tại ư?” 543.276 ngẩng đầu lên hỏi với một đôi mắt trong suốt.
“Tồn tại hay không tồn tại, đừng hỏi, hãy cảm nhận bằng chính trái tim!” Thanh Vũ lẳng lặng nói ra.
“Sống cho thật tốt!” Thanh Vũ đặt tay lên vai của 543.276 rồi quay người bước đi.
“Cảm nhận bằng chính trái tim?” 543.276 lẩm bẩm một tiếng trong khi nhìn theo bóng lưng Thanh Vũ, nội tâm đang suy nghĩ đủ điều.
Đối với cậu, Quang Minh Giáo Đình, Giáo Hoàng, Thái Dương Thần Vệ, những người ra sức cứu lấy cậu khỏi địa ngục Nô Lệ Dược Viên chính là Thần Linh, cậu sẽ không bao giờ quên ân tình này!
“Một ngày nào đó, mình cũng muốn giống như họ, dùng sức mạnh cứu lấy người đang cần được giúp đỡ!”
543.276 kiên định nói thầm, sau đó cậu đi vào Cổng Dịch Chuyển, tiến về Không Vũ Vương Triều.
Huyết Nhật Thánh Đoàn nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần mọi người lên cao, ánh mắt sáng như vì sao.
“Sau khi đến tổng bộ, ta sẽ tự mình huấn luyện các cậu!” Thanh Vũ mỉm cười thông báo.
Mọi người chớp chớp mắt, vẻ mặt rạng ngời, Giáo Hoàng là người đứng đầu Quang Minh Giáo Đình, là người đưa họ ra khỏi thế giới đổ nát, cho bọn họ một cuộc sống tốt là một mục tiêu cao cả, giờ đây, người đó muốn dẫn dắt họ trong cuộc huấn luyện, làm sao họ không vui chứ?
“Huấn luyện? Mình rất chờ mong…” Thiên Hải nghĩ thầm.
Thanh Thu tự nhủ: “Mình phải làm tốt nhất!”
“Bản thân mình rất kém cỏi, lại còn chưa lập công gì, nếu như mình không cố gắng nữa thì mình sẽ bị khai trừ ra khỏi Huyết Nhật Thánh Đoàn mất.” Nguyễn Nhân Hiếu nghĩ ngợi, gương mặt căng thẳng.
“Không thể bỏ qua cơ hội này, Giáo Hoàng là tu sĩ thần tượng của mình.” Mạc Ảnh Quân phấn khởi.
“Kiếm thuật của Giáo Hoàng đại nhân được Tông Chủ công nhận là tinh diệu hơn cả Tông Chủ, mình phải học hỏi cho thật tốt.” Lê Sử Hiền nghĩ thầm với nét mặt chăm chú.
Các đệ tử của Yêu Nguyệt Kiếm Tông khác cũng cầm chặt thanh kiếm, như thể sắp đi vào chiến trường một đi không trở lại cho thấy sự quyết tâm và độ chú trọng của họ đối với cuộc huấn luyện.
“Chúng ta lên đường thôi!” Thanh Vũ vừa khoát tay vừa nói, hắn quay người bước đến Cổng Dịch Chuyển, mọi người tất bật nhấc chân, nghiêm cẩn theo sau.
“Mười ngày nữa là ngày thứ bốn mươi chín của Kinh Nhân Đức, Dị Hồn sẽ xuất hiện.”
“Dị Hồn, nếu như ngươi dám đến, vậy thì đừng mong rời đi!”
Thanh Vũ suy nghĩ với vẻ mặt lạnh nhạt trong khi bước qua con đường không gian tăm tối rồi đi vào một cánh cửa ánh sáng ở đầu cuối, trở về Không Vũ Vương Triều.
Huyết Nhật Thánh Đoàn vui vẻ tham quan Quang Minh Thánh Điện, chào hỏi một số thành viên của Giáo Đình, tiếp theo, bọn họ đi vào Huyễn Linh Chiến Trường, tới khu vực nguy hiểm bắt đầu cuộc huấn luyện tàn khốc nhất trong lịch sử.
Đầu tiên, tất cả phải tu luyện lại từ đầu, bỏ đi tu vi hiện tại!
Kế tiếp, bọn họ được ngâm mình trong nước lấy từ Dưỡng Sinh Trì và Câu Hồn Trì, lại ăn một viên Thoát Thai Hoán Cốt Thần Đan.
Xong xuôi hết thảy, bọn họ phải đối mặt với các trận chiến sinh tử thảm khốc, mấy chục người chém giết với hàng ngàn, hàng chục ngàn hung thú, còn có tham gia vào các khu vực bí mật như Thạch Động, đánh nhau ác liệt với Người Đá Năm Màu, lực chiến của đám người đá khủng khiếp làm Huyết Nhật Thánh Đoàn tử thương thảm trọng.
Còn đâm đầu vào sâu trong nơi băng giá lạnh lẽo, nhảy xuống sông hồ giết thủy quái, lại ra biển khơi đào vong, vào vùng dung nham thám hiểm, lại ghé sang rừng sâu nước độc, chơi trò sinh tồn với các sát thủ dưới quyền Lilith, khắc sâu ấn tượng về lưỡi dao sắc lạnh và gương mặt không biểu tình của sát thủ, lấy mạng người không tiếng động, chiến đấu với thành viên dự bị của Quân Đoàn Gaia, Thiên Thánh Kỵ Sĩ bá đạo oai hùng khiến Huyết Nhật Thánh Đoàn thua trận liên tiếp, Giáo Hoàng luôn luôn đứng quan sát ở một bên, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ giúp đỡ!
Có thể nói, Thanh Vũ đủ tàn nhẫn, đủ hung ác để kích thích tiềm lực của đám thiếu niên thiếu nữ Huyết Nhật Thánh Đoàn!
Mười ngày bên ngoài bằng với năm trăm ngày bên trong Huyễn Linh Chiến Trường, sự tiến bộ của Huyết Nhật Thánh Đoàn quá nhanh chóng khiến ai cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhất là Thiên Hải, Thanh Thu, A Ngưu, Nham Ngục cùng với năm Phó Đoàn Trưởng sở hữu Ngũ Hành Linh Thể.
Mạc Ảnh Quân, Lê Sử Hiền cùng một số đệ tử khác chưa bao giờ từ bỏ, luôn luôn bắt kịp cuộc huấn luyện, bọn họ cũng tiến bộ thần tốc, nếu trở về tông môn thì dư sức làm người đảm đương một phía.
“Ta có việc phải đi, hãy tự mình rèn luyện cho thật tốt, nhớ kỹ, kẻ địch cũng đang tiến bộ, cũng đang trưởng thành, đừng bao giờ lơ là!” Thanh Vũ trịnh trọng nói ra trước mọi người rồi biến mất, đây là một phân thân của Thanh Vũ, cao tầng của Giáo Đình thường phân thân để làm việc không quá quan trọng, tiết kiệm thời gian tu luyện, gia tăng trình độ của nghề nghiệp.
Mọi người ở lại nhìn nhau, bọn họ nhanh chóng tổ chức, tiếp tục đi vào thám hiểm Huyễn Linh Chiến Trường.
Còn Thanh Vũ thì thu hồi hết toàn bộ phân thân, tập trung toàn lực đến Kinh Hồng Vương Thành, chuẩn bị gặp gỡ Dị Hồn!