Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 368: Chương 368: Rết đỏ hung tàn




Đại Cẩu đưa Thanh Vũ tới một khu vực gần giữa khu rừng, tuy nhiên khi Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thì hắn thấy một khe hở dài kẹp giữa hai ngọn núi, dẫn tới tận sâu bên trong đó.

“Một cốc núi?” Thanh Vũ nhíu mày nói.

“Gừ!!”

Vào lúc Thanh Vũ đang định kiểm tra thì một vài tiếng sói kêu vang dội ra từ khe hở, tiếng kêu ẩn chứa cảm xúc tức giận và đau khổ.

“Gâu!” Đại Cẩu nghe thấy tiếng kêu kia, nó lập tức lao thẳng vào, tâm tình bạo nộ, đôi mắt xanh lục cũng biến thành đỏ ngầu.

“Đây là nơi ở của ngươi sao?” Thanh Vũ lẩm bẩm, thần thức của hắn tràn ra ngoài, bao phủ khu vực bên trong khe hở và nhìn thấy cảnh tượng kinh người.

Đó là một vùng đất bằng rộng lớn với đầy cây xanh, ngọn cỏ cao gần bằng đầu người trưởng thành, vốn dĩ nó sẽ là một nơi yên bình, an toàn, nào ngờ Thanh Vũ thấy rõ vài chục sói xám cao bốn mét đang chiến đấu thảm liệt với một con rết dài có màu đỏ nhám.

Thân hình nó thô to khoảng ba mét, dài hơn mười mét, từng cặp chân đâm xuyên thủng mặt đất tạo thành từng đường cắt sắc ngọt, trông nó y như một chiếc máy giết chóc với hàng trăm lưỡi dao màu đỏ vậy.

“Bọn chúng đang bảo vệ con non.” Thanh Vũ nói thầm.

Bên cạnh vài chục con sói cái đang ra sức chiến đấu, có một đàn con sói nhỏ run cầm cập, bọn chúng ngước nhìn trận chiến với đôi mắt mong manh, sợ hãi.

“Xẹt!” Con rết khổng lồ chém nát đầu một sói xám cái, nó nhào tới cắn nuốt cơ thể sói cái và tiếp tục tấn công, miệng nó phun ra từng bãi dịch nhầy màu vàng nhạt, mỗi khi có sói xám trúng phải thì dịch nhờn có tính ăn mòn, tạo thành sát thương lớn cho lũ sói xám.

“Gừ!” Một con sói xám nhào tới cắn trúng vào cơ thể rết đỏ, nhưng hàm răng của nó chưa đủ sức để xuyên phá lớp phòng ngự của con rết. Sói xám cảm thấy nguy hiểm, nó liền nhảy lùi về phía sau tránh đi đòn tấn công sắc nhọn từ mấy cặp chân của con rết.

Ầm!

Con rết đỏ cong mình đứng lên rồi đập xuống một cách nặng nề, vài con sói xám không kịp tránh đi liền bị nuốt chửng, cảnh tượng thê lương với những tiếng kêu non nớt vọng ra từ bầy sói nhỏ.

“Gâu!” Đại Cẩu gầm gừ một tiếng, rốc cuộc nó đã xông vào sơn cốc, nó nhìn thấy hình ảnh đồng loại bị giết hại bởi một sinh vật ăn thịt hung tàn, Đại Cẩu liền sử dụng năng lực tiến hóa, bốn chân nó đứng vững trên mặt đất, miệng há to ra hết cỡ rồi phun một cơn lốc xoáy mạnh tấn công rết đỏ.

Oành!

Con rết đỏ bị tấn công bất ngờ, nó không kịp né tránh và trúng toàn bộ, cơn lốc xoáy cắn nát cơ thể rết đỏ thành nhiều mảnh, vài chục cái chân văng ra ngoài rồi đâm sâu vào lòng đất.

“Gào!” Rết đỏ gầm lên, nó ngừng tấn công lũ sói cái mà tập trung thẳng vào Đại Cẩu vì sức mạnh của Đại Cẩu khiến rết đỏ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, chứng tỏ Đại Cẩu không thua kém gì rết đỏ.

“Gâu!”

Đại Cẩu phóng tới gần, đứng trước mặt với rết đỏ rồi gầm thét ra lệnh cho đám sói cái lùi lại, bọn chúng khi nhìn thấy Đại Cẩu liền từ bỏ trận chiến, trở về bảo vệ sói con, ánh mắt thì hung dữ nhìn rết đỏ.

“Gừ!” Đại Cẩu kêu lên một tiếng trầm thấp đau khổ vì cái chết của năm con sói xám, nhưng cũng may là Đại Cẩu trở về kịp lúc, nếu không hậu quả đã nặng hơn thế này gấp trăm lần.

Nó dự định dẫn Thanh Vũ về nơi ở của nó rồi đưa lũ sói cái, sói con theo, chứ Đại Cẩu chưa hề biết một chút tin tức gì về thảm trạng ở đây cả.

“Năng lực tiến hóa hệ độc.” Thanh Vũ lạnh lùng nhìn rết đỏ, bây giờ hắn đã coi bầy sói của Đại Cẩu là thành viên của Giáo Đình, vì vậy con rết đỏ chính thức trở thành kẻ thù sống chết với Thanh Vũ.

“Đại Cẩu, lùi lại đi, để ta xử lý nó, ngươi còn đang bị thương nặng không thích hợp chiến đấu.” Thanh Vũ vỗ vỗ bộ lông mềm mại của Đại Cẩu rồi nhẹ nhàng nói.

“Gâu!” Đại Cẩu kêu lên một tiếng bi phẫn, nó muốn tự mình trả thù cho đồng loại.

“Yên tâm đi, ta sẽ để ngươi ăn sạch nó.” Thanh Vũ vừa vuốt ve vừa khuyên bảo, Đại Cẩu gật đầu một cái, nó lùi lại phía sau trong khi Thanh Vũ nhảy lên cao rồi đáp xuống mặt đất phía trước rết đỏ.

“Một viên tinh thể biến dị.” Thanh Vũ hơi liếm môi, trong mắt hắn, rết đỏ có sức mạnh Tam Dương trung kỳ này chỉ là một loại tài nguyên, giúp Giáo Đình có thêm một thiên tài một sao mà thôi.

“Hệ độc à? Sức chiến đấu cũng khá mạnh.” Thanh Vũ gật đầu than thở khi liếc mắt nhìn đám bầy nhầy ở gần đó, vài con sói xám đã bị ăn mòn đến tận xương bởi đám dịch độc.

“Gào!” Rết đỏ mở to cái miệng ra rồi gầm thét, hai cây răng nanh nhe ra thị uy với Thanh Vũ, cơ thể nó bắt đầu cuộn tròn lại, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ, như nó đang tính toán tấn công Thanh Vũ bằng một đòn chí mạng.

“Hừ!” Thanh Vũ hừ lạnh, một chân hắn đạp mạnh vào nền đất, thân thể Thanh Vũ phóng thẳng tới rết đỏ, một quyền ẩn chứa toàn bộ sức mạnh cơ thể oanh ra ngoài, nhắm vào đầu rết đỏ.

Oành!

Rết đỏ hung tợn không sợ Thanh Vũ một chút nào, cái đầu nó phóng ra, hai cây răng sắc nhọn cắn tới Thanh Vũ. Nhưng tốc độ của Thanh Vũ quá nhanh, chỉ thấy nắm đấm đánh vào đầu con rết đỏ, rồi nó bật ngửa ra sau, cơ thể khổng lồ giãy đành đạch vì đau đớn.

“Gừ!!” Tiếng kêu đầy hận thù phát ra từ rết đỏ, khi nó vừa mới ổn định, thì mắt nó kinh hãi bởi vì Thanh Vũ đã xuất hiện ở gần bên cạnh, một chân mang theo khí thế mạnh mẽ đạp thẳng vào giữa đầu con rết đỏ.

Oành! Âm thanh vang dội, làm cả khu rừng bị kinh động, mặt Thanh Vũ không biểu tình gì, dù con rết đỏ tiến hóa đến cấp ba thì sao? Cơ thể của nó quá lớn, tốc độ thì chậm hơn Đại Cẩu gấp mấy lần, bằng thực lực như vậy muốn chiến thắng Thanh Vũ là chuyện viễn vong.

Thanh Vũ chậm rãi rút một chân về, đầu con rết đỏ sụp đổ xuống, máu tươi phun ra như suối, nhưng nó không rơi được vào người Thanh Vũ, mắt thấy rết đỏ đang cựa quậy, Thanh Vũ lạnh lùng dùng sức vào chân, ký hiệu huyền ảo màu đỏ lóe lên, bàn chân Thanh Vũ bốc cháy rực lửa và tiếp tục đạp mạnh vào đầu con rết đỏ.

Oành!

Lần này, toàn bộ cái đầu rết đỏ bốc cháy tạo ra từng làn khói đen bay lên bầu trời, Thanh Vũ bình tĩnh lấy một cây kiếm ra rồi cắt lớp da thịt con rết, lấy viên tinh thể biến dị và bỏ vào nhẫn chứa đồ.

“Gâu!” Tiếng kêu vui vẻ của Đại Cẩu rơi vào tai Thanh Vũ, mắt nó cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ, dù nó không thông minh lắm nhưng vẫn có năng lực nhận biết sức mạnh, dù con rết đỏ yếu hơn nó khi nó ở trạng thái tốt nhất, nhưng chiến tích Thanh Vũ vẫn rất khủng bố, con rết chẳng thể nào sử dụng đến năng lực tiến hóa.

“Tốt rồi, cả cơ thể nó đều là của ngươi.” Thanh Vũ cười nói với Đại Cẩu.

“Trước tiên ta sẽ giúp ngươi cất giữ nó.”

Thanh Vũ vừa nói xong, hắn phất tay một cái, linh lực bao phủ con rết khổng lồ để đưa nó vào một cái nhẫn chứa đồ khác.

“Gâu!” Đại Cẩu vừa vui sướng, tuy nhiên nó lại kêu lên một tiếng đau khổ, ánh mắt nhìn vào bầy sói ở đằng sau, vài con sói xám thì gục ngã vì kiệt sức, vài con thì đang nhe răng trợn mắt vì trúng chất độc của con rết.

“Để ta chữa thương cho chúng.” Thanh Vũ xoa đầu Đại Cẩu một cái, hắn tới gần lũ sói xám, nhưng khi ngửi thấy mùi vị xa lạ của con người, đám sói liền đề phòng.

“Gâu!” Đại Cẩu gầm lên, đám sói hơi chần chờ nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh từ con đầu đàn.

“Năng lực tiến hóa thật bá đạo.” Thanh Vũ kiểm tra vết thương vài con sói xám, chất độc ăn đến tận xương, chỉ cần nhìn một cái thôi thì Thanh Vũ đủ hiểu bọn sói đau đớn đến mức độ nào. Thanh Vũ tìm kiếm thuốc bài trừ độc tính.

“Giải Độc Đan.” Thanh Vũ tìm thấy một loại đan dược, nó có tác dụng giải trừ một số loại độc thông dụng của các loài độc trùng. Thanh Vũ chưa biết loại đan này có tác dụng không, thế nhưng Thanh Vũ không tiếc vài chục ngàn điểm tín ngưỡng, đối với kẻ thù Thanh Vũ không nương tay, còn đối với bạn bè thì hắn không bao giờ tiết kiệm, điểm tín ngưỡng thì dễ có được, nhưng tình bạn thì khó lắm.

Thanh Vũ đưa vài viên Giải Độc Đan cấp ba vào miệng mấy con sói xám, chúng cắn nát rồi nuốt vào bụng, rất nhanh, Thanh Vũ vui vẻ nhìn thấy chất độc trên vết thương biến mất, máu đen chảy ra từ miệng vết thương.

“Tốt rồi, bọn chúng không sao đâu.” Thanh Vũ thở dài một hơi và nói với Đại Cẩu đang nhìn không chớp mắt. Tiếp theo, Thanh Vũ lại mua vài viên đan dược chữa trị cơ thể cho lũ sói, bọn chúng ăn xong thì tinh thần tốt hơn nhiều, dường như ánh mắt của chúng nhìn vào Thanh Vũ đã bớt đi sự xa lạ, thay vào đó là cảm kích.

“Có khoảng bốn mươi sáu con sói xám cái, và chín mươi lăm con non.” Thanh Vũ ngạc nhiên khi đếm số lượng bầy sói trong sơn cốc, quả nhiên tốc độ sinh sản của sinh vật tiến hóa rất nhanh.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ nhảy lên đầu Đại Cẩu và vỗ vỗ đầu nó rồi nói, Đại Cẩu gật đầu một cái rồi sủa một tiếng ra lệnh bầy đàn, còn Thanh Vũ thì dùng linh lực nâng mấy sói con bay lên, bọn chúng còn nhỏ, không có đủ tốc độ để theo sau Đại Cẩu được, cả mấy con bị thương cũng vậy, bọn chúng hơi nặng một chút nhưng nhiêu đó chưa đủ làm khó Thanh Vũ.

Bầy sói rời khỏi sơn cốc, bỏ lại một nơi xanh tươi yên bình, nó nhanh chóng bị phát hiện bởi vài chục loài thú khác, bọn chúng tranh nhau nơi ở tốt kia, bạo phát từng trận chiến thảm khốc.

Sau một vài giờ đi đường, Thanh Vũ nhìn thấy tòa Thập Linh Hỏa thành trong tầm mắt, cuối cùng chuyến đi khổ cực cũng khép màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.