Nghe hết một loạt lời nói của Hệ Thống, Thanh Vũ ngây người trong một vài giây, hắn bị các phần thưởng này làm cho choáng đầu luôn rồi, y hệt như đang đi đường lại lượm được một viên kim cương vậy.
Lúc trước, Thanh Vũ muốn phát triển Giáo Đình với mục đích xuất phát từ cá nhân, còn khi nãy, hắn đã có lối suy nghĩ khác đi, lúc này, Thanh Vũ muốn phát triển giáo đình với mục đích xuất phát từ tập thể, cho dù là hành động giống nhau, đều muốn phát triển Giáo Đình, nhưng lại hành động dựa trên mục đích khác nhau, vì thế, nó sẽ có kết quả hoàn toàn khác nhau.
Hệ Thống chỉ công nhận Thanh Vũ là Giáo Hoàng chính thức khi hắn ngộ ra, và đó được gọi là Giáo Hoàng Chi Tâm, dù có sức mạnh lớn đi chăng nữa, Thanh Vũ cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, một thanh niên lại có quyền lực lớn, thì hắn muốn tận hưởng quyền lực là chuyện bình thường, hay muốn được người người kính sợ và sùng bái cũng là điều bình thường.
Lúc trước, Giáo Đình là phụ, là công cụ để Thanh Vũ kiếm điểm tín ngưỡng cho việc tăng sức mạnh của hắn, nhưng bây giờ, Giáo Đình và Thanh Vũ là một, hắn là trái tim, Giáo Đình là thân thể, những thành viên của Giáo Đình là mạch máu, là các bộ phận quan trọng khác.
“Nếu như ta không ngộ ra Giáo Hoàng Chi Tâm thì chuyện gì sẽ xảy ra vậy Hệ Thống?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Trong vòng một năm, ký chủ không ngộ ra Giáo Hoàng Chi Tâm sẽ bị mất đi quyền hạn, rơi khỏi chức vụ Giáo Hoàng, Hệ Thống sẽ tìm kiếm một ký chủ khác.” Hệ Thống nói với giọng máy móc, chẳng hể có một cảm xúc.
“Cái này…!” Thanh Vũ hơi giật mình.
“Không ngờ Hệ Thống lại đặt ra một nhiệm vụ ẩn cho mình.” Thanh Vũ bất mãn nói, cái nhiệm vụ này liên quan đến vận mệnh, số phận của Thanh Vũ, vậy mà hắn không biết được gì cả, nếu như không phải Thanh Vũ nhận ra được cảm xúc của hắn dễ dàng bị dao động cùng với sự kích thích từ bóng mờ có sức mạnh đạt đến Thần Linh, thì Thanh Vũ sẽ không thể ngộ ra được Giáo Hoàng Chi Tâm rồi.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, Thanh Vũ bị cảm xúc cá nhân chi phối nhiều lần, nhờ trọng trách và sự tin tưởng của mọi người ở Thập Linh Hỏa thành, Thanh Vũ đã trở lại, nghĩ ra được việc quan trọng cần phải làm, vượt qua được cảm xúc cá nhân.
“Nhưng nghĩ lại thì Hệ Thống rất đúng, không ngộ ra Giáo Hoàng Chi Tâm, cho dù mình có vượt qua được hoàn cảnh này, nói không chừng, ngày sau, chính các hành động này của mình lại làm cho Giáo Đình sụp đổ, hàng chục ngàn thành viên chết đi.” Thanh Vũ lẩm bẩm.
Thanh Vũ hơi tính toán lại từ đầu, nếu như trở về nửa giờ trước, Thanh Vũ sẽ không tiến lên đến chiến đấu với Venger biến dị nhằm mục đích thể hiện sức mạnh và mong muốn đạt được sự ngưỡng mộ của mọi người, chính vì Thanh Vũ tiến lên chiến trường, cho nên Rinka phải ở trong, đáng lý ra, một mình Rinka đủ sức để chiến đấu với Venger khổng lồ kia rồi.
Và lúc đó, Thanh Vũ sẽ ở trong Thập Linh Hỏa thành để quan sát cuộc chiến, và có thể quyết định cùng với hỗ trợ mọi người khi có dị biến xảy ra. Thanh Vũ thở dài, năng lực tiến hóa của con cóc sẽ bị Thập Linh Hỏa trận cùng với Thánh Thuẫn cản trở, Thanh Vũ sẽ có thời gian để phản ứng và làm ra hành động để ứng phó.
Còn Rinka, hay Không Thiên Hà đang có nhiệm vụ phòng thủ tường thành không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng của năng lực tiến hóa từ con cóc, dù sao con cóc có cảnh giới Tam Dương hậu kỳ.
“Chuyện không nên xảy ra, cũng đã xảy ra, từ lúc này trở đi, mình cần phải có một cái đầu lạnh.” Thanh Vũ nói trong khi cơ thể của hắn đang nước một dòng nước ấm áp cọ rửa, một phần thường đến từ Hệ Thống, cảnh giới của Thanh Vũ đã tăng lên một bậc, thành Tam Dương trung kỳ.
Thanh Vũ bỏ qua các suy nghĩ lung tung ở trong đầu, hắn trở lại với thực tại, hắn nhìn về phía đằng xa, nơi mà con cóc bị Thần Quang bắn trúng và rớt xuống mặt đất.
“Nó đâu rồi!” Thanh Vũ không khỏi kêu lên một tiếng, con cóc khổng lồ đáng lý ra bị bắn chết đã biến mất từ bao giờ, Thanh Vũ không hề phát hiện được một chút gì luôn.
Ầm! Một âm thanh nặng về vang vào tai của Thanh Vũ như để trả lời câu hỏi của hắn.
Thanh Vũ nhìn về nơi âm thanh đó, thấy được một con vật khổng lồ đang nhảy lên rồi đáp xuống mặt đất, sau đó lại nhảy lên, đây không phải là con cóc khổng lồ hay sao?
“Con cóc còn sống?” Thanh Vũ lại thốt lên.
“Bị Thần Quang tấn công mà nó lại còn sống, thằng này thành tinh rồi hả?” Thanh Vũ nói với giọng khó hiểu, rõ ràng Hệ Thống đã nói bất cứ thứ gì, chỉ cần dưới cảnh giởi Tứ Dương sơ kỳ đều sẽ bị xóa bỏ nếu bị Thần Quang bắn trúng, chẳng lẽ Hệ Thống này nói sai?
“Không phải vậy!” Thanh Vũ tập trung, nhìn thấy được thân thể của con cóc có một vết thương hình tròn đang chảy ra máu tươi, mỗi khi nó nhảy lên, máu tươi sẽ phun ra như suối.
“Đòn tấn công của Thần Quang sẽ xóa bỏ bất cứ thứ gì bị chạm phải, mình đã nhắm vào bộ não của con cóc, hình như trong lúc đó, con cóc đã thoát khỏi vòng tròn ma thuật và nhảy lên, vì vậy, Thần Quang đã bị lệch, trúng vào tim của con cóc.”
Thanh Vũ bình tĩnh phân tích trong lúc nâng lên Thần Quang và dự định bắn thêm một phát để tiêu diệt con cóc khổng lồ, làm sao hắn lại có thể để một ‘thiên tài’ chạy trốn khỏi bàn tay?
Nói thật thì con cóc cũng đang hoang mang và ngây dại, nó nhìn thấy tia sáng chói mắt chớp lên rồi mất hút, sau đó tim nó ngừng đập, theo bản năng, nó đành phải lăn ra ngoài, bộ não nó đã quyết định nó chết rồi, nhưng nằm một lúc, nó lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Ai nói bị bắn trúng tim sẽ chết? Cái bộ não mới tiến hóa của nó đã phán đoán sai lầm, vì vậy, với trái tim đã bị xóa bỏ bởi Thần Quang, con cóc lặng lẽ nhảy lên, rời khỏi vùng đất nguy hiểm, trở về với con sông thân thương, nó không dám chiến đấu nữa, bởi vì cây Thần Quang kia vẫn còn đó, cái vũ khí khủng khiếp.
Ta nhảy! Ta nhảy! Ta nhảy!
Con cóc lặng lẽ nhảy trong khi con mồi nhỏ bé đang ngẩn người.
Không bị con mồi phát hiện! Con cóc thở dài!
Thế là, theo sự hiếu kỳ nó nhìn về sau một cái.
Mẹ nó! Con mồi đã tỉnh lại và muốn chú ý đến nó!
Ta nhảy! Ta nhảy! Ta nhảy!
Con cóc tăng tốc độ lên đến mức cao nhất, bỏ qua vết thương đang chảy máu, thân thể khổng lồ nặng đến mấy tấn rơi xuống mặt đất làm ra phát âm thanh nặng nề, chính âm thanh này đã thu hút sự chú ý của Thanh Vũ.
Mắt thấy con cóc khổng lồ đã đến gần bờ sông, chỉ trong mười giây nữa thôi nó sẽ chạy thoát. Thanh Vũ nâng lên Thần Quang và nhắm vào con cóc, mỗi một lần bắn, mất đi một năm tuổi thọ, nói thật thì Thanh Vũ phải đấu tranh tinh thần lắm mới có dũng khí để bóp cò.
Ngay khi ngón tay của Thanh Vũ vừa chạm đến phần kích hoạt Thần Quang, thông qua lăng kính, Thanh Vũ nhìn thấy được một cảnh tượng khiến hắn phải dừng lại hành động ngay lập tức.
Chạy thoát rồi! Con cóc vui sướng khi nó chỉ còn ba lần nhảy nữa là có thể xâm nhập vào con sông, lúc đó nó có chỗ ẩn nấp, không còn sợ cái vật kỳ lạ kia nữa.
Một bước! Con cóc vui vẻ.
Hai bước! Con cóc hưng phấn.
Ba bước! Con cóc lao lên không trung, cái bóng khổng lồ của nó in đậm vào dòng sông, thân thể đang lơ lửng, mắt thấy nó sẽ rơi xuống dòng sông thì...
Một bóng đen xuất hiện ở dưới dòng sông, cái bóng này quá lớn, ít nhất phải gấp hai đến ba lần con cóc, con cóc nhìn cái bóng đen này với ánh mắt nghi hoặc, và sau đó.
Ầm! Ầm! Tiếng nước bắn ra tung tóe, bóng đen nổi lên mặt nước, để lộ ra một bộ hàm khổng lồ, những cái răng sắc nhọn trắng tinh, và cái hàm khổng lồ kia đang mở rộng để chờ đón con cóc.
“Cô oa!” Con cóc vừa nhìn thấy nó liền kêu lên một tiếng sợ hãi, rõ ràng, bóng đen khổng lồ này là một sinh vật đang chờ nó nhảy xuống dòng sông.
Ầm! Ầm!
Thân thể khổng lồ rơi vào bộ hàm của sinh vật, sau đó bộ hàm hung hăng kia khép lại, các cây răng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt của con cóc, nó không thể không giãy dụa, muốn thoát khỏi hàm răng, nhưng càng vùng vẫy, nó càng bị cắn chặt hơn.
Thanh Vũ nhìn thấy tất cả, sắc mặt của hắn đã thay đổi, trở nên ngưng trọng và căng thẳng. Ở góc nhìn của Thanh Vũ, hắn có thể nhìn thấy được, sinh vật kia rất lớn, gấp ba lần con cóc, giống như là một ngọn núi nhỏ, hình dạng của nó rất quen thuộc đối với Thanh Vũ.
“Cá sấu khổng lồ!” Thanh Vũ khẽ nói, tay hắn cầm chặt Thần Quang nhưng lại do dự, không thể nào quyết định được là bắn hay không bắn.
Cuối cùng, con cá sấu đang nhai con cóc khổng lồ, máu tươi nhuộm cả dòng sông, sau đó con cá sấu lặn xuống, biến mất khỏi tầm mắt của Thanh Vũ.
Nước sông lặng lẽ chảy theo dòng và lấp lánh do phản chiếu lại tia sáng của Mặt Trời, tạo thành một khung cảnh mỹ lệ, nó càng đẹp hơn khi được một đóa hoa làm bằng máu tô điểm.