“Đại tiên!” Thấy dáng vẻ của người mới xuất hiện, những người xung quanh liền kinh hô, hai mắt sùng bái.
Đại tiên nha, có thể bay lượn trên bầu trời, chém giết hung thú, ngay cả những phú hào giàu sang cũng không dám hó hé một lời trước đại tiên.
Nếu như có thể được đại tiên xem trọng, dẫn đi tu tiên thì từ nay cuộc đời của bọn họ sẽ thay đổi.
Khương Thiên Hải nghiêm nghị nhìn tu sĩ đang cầm phi kiếm, hắn mặc một bộ thanh sam được thiết kế rất sang trọng, từ ánh mắt cho đến thần thái đều khiếp người, khiến cho Khương Thiên Hải cảm thấy áp lực.
“Đại tiên?” Cổ Thanh Thu lạnh lùng nhìn tu sĩ kia, ánh mắt không có sự kính trọng, mà là một sự khinh thường từ tận đáy lòng.
Cổ Thanh Thu xuất thân từ gia tộc nên có nhiều cơ hội tiếp xúc với tu sĩ, với người đời, tu sĩ là đại tiên, với Cổ Thanh Thu, tu sĩ cũng chỉ là người phàm mà thôi, có nhiều sức mạnh hơn người thường nhưng chưa đủ tư cách xưng là đại tiên.
Tần Chiến khiếp sợ nhìn Khương Thiên Hải, hắn không ngờ một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi lại có thể đánh bại hắn bằng cách ném một viên đá nhỏ. Chuyện này quá quỷ dị và cũng làm Tần Chiến tức giận không thôi.
“Phan Anh sư huynh, kẻ này định mưu sát người, không thể giữ lại.” Tần Chiến gượng dậy, hắn chỉ tay vào Khương Thiên Hải rồi nói bằng giọng căm hận.
“Tần Chiến sư đệ cứ yên tâm, ngươi đã được Ngô Lục Trưởng Lão chỉ đích danh thu làm đệ tử ký danh, cho nên ngươi là đệ tử của Thủy Nhiên Tông.” Phan Anh nhàn nhạt nói trong khi liếc Tần Chiến một cái.
Với Phan Anh, Tần Chiến chỉ là một người bình thường, tu vị yếu kém, nhưng mấy hôm trước, Ngô Lục Trưởng Lão, tu sĩ Kết Đan sơ kỳ chọn Tần Chiến làm đệ tử ký danh, sau khi sự việc về hung thú lắng xuống liền mang Tần Chiến về tổng bộ làm lễ.
Cho nên Phan Anh không dám khinh thường Tần Chiến, lấy phàm thân sánh ngang tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, Tần Chiến đã chứng minh hắn là một thiên tài đáng để được bồi dưỡng.
Nhưng, một đứa trẻ mười ba tuổi lại đánh cho Tần Chiến hoảng sợ tái mặt, xem ra Khương Thiên Hải ẩn dấu một bí mật gì đó.
Nghĩ đến đây, hai mắt Phan Anh lóe lên vẻ tham lam, nếu như chiếm được bí mật kia thì Kết Đan trong tầm tay!
“Tại sao ngươi lại mưu sát sư đệ của ta?” Phan Anh trầm giọng nói.
“Vậy thì phải hỏi sư đệ tốt của ngươi rồi.” Khương Thiên Hải cười nhạt nói ra.
“Không, Thiên Hải nói sai rồi, chúng ta chỉ đang trừng phạt loại thú vật thích hãm hại người mà thôi.” Cổ Thanh Thu lắc đầu, thản nhiên nói ra.
“Ngươi…!” Tần Chiến tức giận đến muốn nổ phổi, từ lúc gặp gỡ đến nay, Cổ Thanh Thu luôn mắng cho hắn tức điên nhưng lại không thể nào phản bác.
Quá biệt khuất!
“Ai cho phép ngươi nói chuyện?” Phan Anh liếc Cổ Thanh Thu một cái, linh lực trùng kích tới gần làm Cổ Thanh Thu lui lại mấy bước, máu tươi tràn ra khóe miệng, bị thương không nhẹ.
Khương Thiên Hải ngưng trọng nhìn Phan Anh, cậu ta cảm thấy bản thân không thể chiến thắng tu sĩ trước mặt, tuy vậy, một tay cầm đá xiết chặt lại, chuẩn bị ném chết Phan Anh.
Khương Thiên Hải xưa nay chưa từng khiếp chiến, chưa bao giờ biết sợ, chưa bao giờ nhẫn nhịn trước kẻ ác.
“Sư đệ ta ngày thường luôn được lòng mọi người, lại còn giúp Thủy Nhiên Tông ổn định trị an, các ngươi thật là không biết phép tắc.” Phan Anh nhàn nhạt nói ra.
Nghe Phan Anh nói như thế, những người xung quanh đều âm thầm khinh bỉ một phen. Tần Chiến không đánh người thì là phước của mọi người rồi.
“Ta, thân là đại tiên của Thủy Nhiên Tông nên không thể hiếp nhỏ khi yếu, được rồi, Khương Thiên Hải, ngươi hãy chịu trói đi, sau đó cùng ta đi đến gặp Ngô Lục Trưởng Lão nhận tội, nếu như may mắn thì còn giữ được một mạng.” Phan Anh nhàn nhạt nói tiếp.
“Ta không có tội, cớ gì lại phải nhận?” Khương Thiên Hải bình tĩnh nói, ánh mắt trực thẳng Phan Anh, tấm lưng tuy hơi gầy nhưng lại thẳng băng, thà chết chứ không khuất phục trước cường quyền.
“Ngươi nào có tội, Thanh Thu tin rằng mọi người đều hiểu rõ.” Cổ Thanh Thu cao giọng nói trong khi được Nguyễn Nhân Hiếu đỡ lấy.
“Ngươi thân là đệ tử của Thủy Nhiên Tông nhưng lại không biết phân biệt phải trái, uống cho hai chữ “đại tiên”, chẳng qua chỉ là một kẻ có mắt như mù, không hơn không kém.” Cổ Thanh Thu vừa nói vừa đưa một ngón tay chỉ vào Phan Anh.
Hôm nay, nếu như Cổ Thanh Thu không làm gì thì Khương Thiên Hải cũng bị bắt đi, kết quả sẽ không tốt đẹp cho lắm vì Tần Chiến là đệ tử của Thủy Nhiên Tông, cho nên Cổ Thanh Thu đành quyết tử theo Khương Thiên Hải.
Bị một đứa trẻ chỉ mặt mắng chửi trước đám đông, Phan Anh biến sắc nhìn Cổ Thanh Thu, một người phàm nhỏ yếu lại dám khinh thường hắn, kể từ khi tu luyện đến nay, Phan Anh chưa bao giờ bị người phàm sỉ nhục đến thế.
“Miệng lưỡi ác độc, ta thay mặt cha mẹ của ngươi dạy dỗ ngươi một trận, đầu tiên cắt lưỡi!” Phan Anh lạnh lùng nói, hắn điều khiển thanh phi kiếm lao thẳng đến Cổ Thanh Thu.
Vù!
Phi kiếm tạo ra tiếng xé gió mãnh liệt làm đám đông lùi bước, ngay cả những đứa trẻ khác cũng kinh hoảng, sức mạnh này vượt qua phạm trù của phàm nhân, đây là sức mạnh của tu sĩ.
“Thanh Thu cẩn thận!” Nguyễn Nhân Hiếu lo lắng hét lên trong khi kéo Cổ Thanh Thu sang một bên để né tránh.
Bất chợt, Phan Anh cảm thấy nguy hiểm chết người từ một hướng, đó là Khương Thiên Hải đã ném viên đá thẳng đến đầu của hắn trong lúc hắn dùng phi kiếm gây hại đến Cổ Thanh Thu.
Một người cực kỳ quyết đoán!
Trong lúc nguy cấp, Khương Thiên Hải không chọn cứu Cổ Thanh Thu mà chọn tiêu diệt Phan Anh.
Tuy nhiên, Phan Anh cũng là một kẻ ác độc, hắn sẽ không để bản thân bị một đứa nhóc đánh chết cho nên gượng ép thu hồi phi kiếm, linh lực trong cơ thể bạo động phản phệ hắn, phi kiếm bay trở về ngăn cản viên đá nhỏ.
“Đáng chết!” Phan Anh gầm gừ một tiếng, hắn cần ít nhất nửa tháng để hồi phục như cũ vì hành động của Khương Thiên Hải.
“Chết đi cho ta!” Phan Anh nộ hống, hắn thúc giục phi kiếm biến thành một vệt sáng màu trắng đâm tới Khương Thiên Hải.
Đòn tấn công mạnh nhất của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, làm sao để Khương Thiên Hải né tránh hay sống sót đây?
“Thiên Hải!” Cổ Thanh Thu hét lớn.
“Anh Thiên Hải mau tránh đi.” Nguyễn Nhân Hiếu thét lên bằng vẻ mặt lo lắng.
Những đứa trẻ đi cùng Khương Thiên Hải chẳng thể làm gì khác ngoài cầu nguyện. Hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn Phan Anh.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy kính ngưỡng “đại tiên”, nhưng cách làm của Phan Anh xé nát hình tượng tiên phong đạo cốt của “đại tiên” trong sự tưởng tượng của những đứa trẻ, bây giờ, chỉ còn đọng lại một sự tức giận không cách nào bộc phát.
“GAAA!!” Khương Thiên Hải không lùi lại dù chỉ một bước, bằng một tiếng hét dài tiếp thêm sức mạnh, Khương Thiên Hải đánh ra một quyền thẳng đến phi kiếm, muốn dùng thân thể ngăn cản đòn tấn công chết người.
“Vùng vẫy vô ích!” Tần Chiến khinh miệt nói ra.
“Chết đi!” Phan Anh thét dài một tiếng, tăng thêm linh lực vào phi kiếm vì cảm thấy Khương Thiên Hải này quá quỷ dị.
Trong lúc nguy cấp, ngàn cân treo sợi tóc, Khương Thiên Hải chắc chắn chết nếu trúng phi kiếm của Phan Anh, nhưng mà cảnh tượng máu me trong suy nghĩ của mọi người đã không xảy ra.
Vù!
Một cơn gió mạnh thổi ngang, phi kiếm ngừng lại giữa không trung, chẳng thể tiến thêm một chút nữa bởi vì có hai ngón tay đang kẹp lấy phi kiếm.
“Không thể nào!” Phan Anh hoảng sợ thốt ra.
“Cái gì thế?” Tần Chiến kinh hãi.
“Có người ngăn chặn đại tiên?” Những người xung quanh giật nảy cả mình, xem một trận chiến này còn hồi hộp hơn cả cuộc sống nguy hiểm trước đó nữa.
Theo ánh mắt của mọi người, ở đằng trước Khương Thiên Hải, một người thanh niên bỗng dưng hiện ra từ hư vô, chặn đứng phi kiếm của Phan Anh.
“Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ lại ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ còn chưa tu luyện?” Người thanh niên kia thản nhiên nói trong khi liếc Phan Anh một cái.
Một ánh mắt này vừa rơi vào Phan Anh liền khiến Phan Anh run rẩy liên tục, miệng sùi bọt mép, một tay chỉ vào Thanh Vũ, giọng nói kinh hoàng:
“Ngươi là Thanh Vũ Chân Quân!!!”
“Cút!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.
Ầm!
Phan Anh bị một sức mạnh vô hình đẩy lên trời cao, bay thẳng vào Thủy Hồng Thành, tu vi giảm xuống còn Luyện Khí trung kỳ, nháy mắt liền mất đi công sức khổ tu mười mấy năm.
Tuy nhiên, Phan Anh lại không dám ho he một câu nào, ánh mắt kinh khủng, dáng vẻ chật vật, hắn bỏ chạy trong sự hiếu kỳ của tu sĩ khác. Đối với Phan Anh, làm Nguyên Anh Chân Quân tức giận mà không chết là đã may mắn, phước phần của ba đời trước để lại.
“Còn ngươi nữa, trời cho ngươi thiên phú không sai, nhưng ngươi lại uổng phí nó, vậy thì không cần phải giữ nó làm gì.” Thanh Vũ bình tĩnh nói với Tần Chiến.
“Ngươi là ai!!” Tần Chiến kinh hãi hét lên, hắn cảm thấy một luồng áp linh đang khóa chặt hắn, không thể động đậy chút nào.
Sau khi Thanh Vũ nói xong, Tần Chiến phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu, mất hết tu vi, biến thành một người phàm, căn cơ rạn nứt, từ này không thể tu luyện được nữa, nếu muốn cải mệnh cần sử dụng thiên tài địa bảo tu bổ căn cơ, ít nhất là cấp bốn trở lên.
“Ta là Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời.
“Ngươi là tu sĩ tiêu diệt mấy ngàn hung thú trong lời đồn!!” Tần Chiến hoảng sợ không thôi.
Thanh Vũ không có hứng thú nói chuyện với Tần Chiến cho nên hắn phất tay, tạo ra một cơn gió thổi bay Tần Chiến cùng đám thuộc hạ của hắn.
“Đại tiên này quá trâu, đại tiên kia vừa thấy đại tiên này liền sợ vỡ mật.” Những người đứng quan sát kinh ngạc đến ngây người.
“Đây là nhân vật không thể đắc tội.”
“Ước gì đại tiên có thể nhìn tôi một chút, tốt nhất là nhận tôi làm đệ tử.”
“…”
“Nếu không có chuyện gì thì tản đi hết đi.” Thanh Vũ khoát tay nói với đám đông.
Thế là đám đông liền tan rã, ai làm việc nấy, sợ làm Thanh Vũ không vui rồi bị trừng phạt.
Chu Tĩnh Nhi, Văn Phác Chân đáp xuống mặt đất, đứng gần Thanh Vũ, bọn họ hiếu kỳ đánh giá Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu, hai người này làm họ ấn tượng sâu đậm.
Một người dùng lực phá ác nhân, một người dùng lời lẽ làm ác nhân điên đầu.
Quả là hai đứa trẻ rất thú vị.
“Sư phụ, tại sao anh Thanh Vũ lại để ý đến hai cậu nhóc này vậy?” Chu Tĩnh Nhi nói với giọng thanh thoát, hỏi Văn Phác Chân.
Văn Phác Chân đành lắc đầu trả lời: “Sư phụ không biết nữa, nhưng Khương Thiên Hải này rất đắc biệt, lấy phàm thân chiến thắng tu sĩ Luyện Kỳ trung kỳ, quả là kỳ lạ.”
Nói xong, Văn Phác Chân rơi vào trầm tư, hình như Thanh Vũ đã nhìn thấy thứ gì đó từ Khương Thiên Hải. Lúc bọn họ đến Thủy Hồng Thành thì nhìn thấy cảnh Tần Chiến mang thuộc hạ đối đầu với Khương Thiên Hải.
Hai tử sĩ Trần Anh Nam, Trần Anh Bắc đã nhận lệnh truy tìm tung tích của Hứa Du Kỳ từ trước cho nên không đến Thủy Hồng Thành. Tốc độ của Tứ Dương kỳ thì nhanh khỏi cần bàn cãi, thần thức cũng lớn mạnh, bọn họ tu luyện pháp thuật liên quan đến tốc độ, ẩn thân, công việc tìm người rất phù hợp với họ.
“Thể chất đặc biệt?” Thanh Vũ suy tư nói thầm trong khi nhìn Khương Thiên Hải.
Hơn một đàn đứa trẻ ở sau lưng Khương Thiên Hải đều yên lặng nhìn Thanh Vũ.
Đột nhiên, Khương Thiên Hải khẽ nói:
“Ngài có phải là vị Chân Quân đã đánh đuổi hung thú không?”
Nghe Khương Thiên Hải nói vậy, Cổ Thanh Thu, Nguyễn Nhân Hiếu đều toát ra vẻ chờ mong nhìn Thanh Vũ, bọn họ có thể sống mà không bị hung thú tấn công nhờ vào Thanh Vũ tiêu diệt hết hung thú trong vùng đất lân cận, cho nên, có thể nói Thanh Vũ đã cứu bọn họ một mạng.
Dù cho Thanh Vũ không có lên tiếng đòi ân tình nhưng bọn họ vẫn khắc sâu trong tâm khảm.
“Đúng vậy.” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu.
“Xin ngài hãy dạy tôi tu luyện!” Khương Thiên Hải bất ngờ quỳ xuống, giọng nói thành khẩn, không có vẻ lạnh lùng như đối mặt với Phan Anh, Tần Chiến nữa.
Cổ Thanh Thu cũng nhanh chóng làm theo, tiếng nói vang vọng ra:
“Xin ngài hãy dạy tôi tu luyện!”
Nhìn thấy hai người làm thế, những đứa trẻ khác cũng định làm theo nhưng lại không đủ can đảm, hay cảm thấy bản thân không xứng đáng, nên chỉ đứng nhìn từ xa, cầu chúc cho hai người sẽ thành công, bước lên con đường tu tiên.
“Hai ngươi rất tốt, có thể không sợ cường quyền, dù cho đối đầu với tu sĩ cũng không lùi bước vì lẽ phải, tư chất có thừa, tâm tính và nhân cách làm tốt đẹp.” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng.
“Nhưng ta không nhận đệ tử, nếu như muốn tu luyện thì hãy gia nhập Quang Minh Giáo Đình.”
“Tôi nguyện ý gia nhập Giáo Đình.” Khương Thiên Hải gật đầu nói ra.
“Tôi cũng nguyện ý gia nhập Giáo Đình.” Cổ Thanh Thu khẽ nói, vẻ mặt hồi hộp lo lắng.
“Được rồi, từ nay về sau, hai ngươi sẽ là thành viên chính thức của Giáo Đình, hãy đứng yên đó để ta kiểm tra thiên phú.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ rồi nói ra, hắn sử dụng Điều Tra Ngọc để thăm dò thiên phú của Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu.
Rất nhanh, sau khi nhận được tin tức chính xác, Thanh Vũ nghiêm nghị nhìn hai đứa nhóc.
“Vô Ảnh Thánh Thể, Tuyên Cổ Thái Nhạc Thánh Thể.”
Vô Ảnh Thánh Thể linh lực vô hình, dù cho thần thức cũng không thể nào bắt lấy, lại còn có thể ngưng tụ Vô Ảnh Thánh Khí, sức chiến đấu khủng bố.
Tuyên Cổ Thái Nhạc Thánh Thể, linh lực nặng như núi cao, bắt ngang qua tuyên cổ, vạn cổ không bị mai một, khó bị mai diệt, sức chiến đấu kinh khủng, có thể ngưng tụ Tuyên Cổ Thái Nhạc Thánh Khí, Thánh Khí vừa xuất, thiên địa cũng bị rung chuyển!
“Chưa kích hoạt!” Thanh Vũ cười khổ một tiếng.
Vô Ảnh Thánh Thể thuộc về Khương Thiên Hải, đang trong giai đoạn kích hoạt.
Tuyên Cố Thái Nhạc Thánh Thể thuộc về Cổ Thanh Thu, chưa kích hoạt.
Chẳng trách tại sao Cổ Thanh Thu lại bức cho Tần Chiến phải lùi bước, không thể tranh cãi vì lời nói kia ẩn chứa một ít quyền năng từ Thánh Thể, một kẻ nhỏ yếu như Tần Chiến làm sao chiến thắng.
Còn Vô Ảnh Thánh Thể đang trong giai đoạn thức tỉnh, nên Khương Thiên Hải mới có sức mạnh đánh bại Tần Chiến, làm Phan Anh khiếp đảm, viên đá trong tay của Khương Thiên Hải rất mờ nhạt, khó bắt lấy, một thứ vũ khí nguy hiểm cực độ