Cách xa cung điện nghị sự nơi tạm thời là vương đô, cũng như nơi tập trung binh lực mạnh nhất của Kỷ Lãnh Hoàng, nơi đây nằm trong lãnh thổ được Kỷ Lãnh Hoàng tuyên bố cai quản và xây dựng hàng loạt các tuyến phòng thủ nhằm bảo vệ lãnh thổ.
Giờ phút này, một trận chiến lớn vừa diễn ra, một trận chiến có sự tham gia của những tu sĩ cấp độ Nguyên Anh Chân Quân, thậm chí là Hóa Thần Đại Tôn!
Hàng phòng tuyến của Kỷ Lãnh Hoàng hứng chịu đợt tấn công bất ngờ từ kẻ địch là Kỷ Chính Thiên, và chắc chắn rằng họ không thể nào chống lại đội quân tu sĩ mạnh mẽ như thế, kẻ địch cứ tấn công chính diện, phá vỡ hàng phòng thủ một cách mạnh bạo, và … tàn sát tất cả những gì bọn chúng nhìn thấy ở phía trước!
Đó là một hành động máu tanh của đội quân tu sĩ được cử đến bởi Kỷ Chính Thiên!
Không còn một sinh linh nào có thể sống sót trong tầm mắt của bọn chúng!
Vù! Vù!
Một sinh vật hình dạng như loài chim với kích thước khổng lồ, sảy cánh dài hơn cả một trăm mét đang bay lượn trên bầu trời, tiếng đập cánh của nó lớn đến nỗi dù ở rất xa cũng có thể nghe thấy, nó chính là Hộ Quốc Vương Thú, Hắc Viêm Ma Điêu!
Hắc Viêm Ma Điêu là hung thú loài chim sở hữu sức mạnh điều khiển ngọn lửa đen cực kỳ bá đạo, cùng với cơ thể được bao phủ bên trong lớp lông cứng rắn như kim loại, khả năng phòng thủ rất cao, thực lực mạnh mẽ hơn khi so với tu sĩ cùng cảnh giới.
Với sự hỗ trợ tuyệt vời của đôi mắt chim sắc bén giúp nó phát hiện điểm yếu của kẻ địch và một tính cách khát máu hung bạo, nó là hung thú đáng sợ của bầu trời, và cũng là niềm tự hào của Kỷ Hằng Vương Triều, sinh vật đã bảo vệ Kỷ Hằng Vương Triều mấy trăm năm trời ròng rã, tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ địch!
Nhưng ngay lúc này, niềm tự hào ấy lại đang chở một tu sĩ loài người ở trên lưng, tu sĩ này trông vẻ ngoài già nua, râu tóc bạc trắng được buộc lên gọn gàng, đằng sau lưng đeo một thanh kiếm màu trắng như bạch ngọc, ăn mặc giản dị, chỉ là một bộ quần áo đạo bào có thể mua được trong một cửa hàng ven đường.
Một tu sĩ như ông lão sống trong đạo quan như thế lại đang đứng trên lưng Hắc Viêm Ma Điêu cho thấy ông ta không hề bình thường một chút nào. Và nhất là khi, ông ta đang tỏ thái độ thờ ớ trước những gì đang diễn ra ở phía dưới sảy cánh chim khổng lồ ấy.
Lửa đang cháy rực, máu đang chảy như một dòng suối, không khí khô nóng hòa lẫn vào mùi tanh của máu, các sinh mạng vô tội đang nằm la liệt khắp nơi, những phần cơ thể bị đánh nát tươm, những tảng thịt cháy khét, đôi mắt vô hồn, các gương mặt tuyệt vọng từ người già cho đến trẻ nhỏ, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mí mắt đang bốc hơi lên bầu trời xanh xa vời vợi ấy, tất cả tô điểm thêm cho sự tàn khốc của chiến tranh, sự tàn nhẫn của đám tu sĩ đến từ Kỷ Hằng Vương Triều dưới sự cai trị của Kỷ Chính Thiên!
Chỉ vừa mới năm mười phút trước thôi họ vẫn là những sinh mạng sống sờ sờ, thế nhưng…
Máu vẫn đang chảy, cơ thể vẫn còn hơi ấm, quê hương giờ đây đã phủ đầy xương máu, hi vọng đang tan biến dần vỡ ra như những bọt nước từ sâu trong đáy mắt đã mất đi tiêu cự, tương lai của họ đã bị xóa bỏ một cách vô tình như thế, cho dù vượt qua thiên cổ cũng không thể xóa nhòa nỗi đau này, họ có tội tình gì chứ?
“Đây là kết cục xứng đáng cho những kẻ dám chống lại Kỷ Hằng Vương Triều, cái chết dành cho lũ sâu bọ vô ơn này chính là ơn huệ lớn nhất mà Kỷ Hằng Vương Triều có thể ban phát cho chúng!” Giọng nói già nua lạnh lẽo vang vọng khắp cả khoảng trời.
“Tội lỗi lớn nhất của các ngươi chính yếu đuối khi sống ngay giữa một thế giới với hiện thực tàn khốc mạnh được yếu thua, hãy xuống địa ngục để suy nghĩ về cuộc sống vô nghĩa của các ngươi đi!”
“Chất dinh dưỡng thì cả đời chỉ là chất dinh dưỡng, ngay từ khi sinh ra, định mệnh của các ngươi đã được an bài sẵn!”
— QUẢNG CÁO —
“Thưa Tam Thập Nhị Vương Lão, không còn một kẻ nào sống sót!” Đám tu sĩ kiểm tra hiện trường rồi quay về bầu trời để báo cáo với tu sĩ già cỗi ấy.
Ông lão thản nhiên gật đầu với một vẻ mặt không cảm xúc: “Thông báo cho bọn họ chuẩn bị Luyện Huyết Đại Trận, mặc dù hiệu quả sẽ giảm xuống khi chưa thật sự chuẩn bị kỹ càng nhưng thịt muỗi cũng là thịt, tác dụng duy nhất và cuối cùng của lũ sâu bọ này là trở thành sức mạnh giúp cho chúng ta thống trị Tử Vi Châu, thậm chí là thống trị Thiên Quy Đảo, thay thế Hải Long Hoàng Triều thống trị vùng biển rộng lớn này!”
“Thưa Tam Thập Nhị Vương Lão, chúng ta đã đánh sâu vào lãnh địa của kẻ địch, phía trước chính là vương đô của thằng nhãi ranh Kỷ Lãnh Hoàng.” Một tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân nói với giọng điệu tôn kính.
Tam Thập Nhị Vương Lão, đó là một cái tên gọi rất xa lạ thậm chí đối với mỗi người dân trong Kỷ Hằng Vương Triều, bởi vì những người biết đến Tam Thập Nhị Vương Lão đều là dòng dõi vương thất hoặc phục tùng mệnh lệnh của vương thất một cách tuyệt đối.
Tam Thập Nhị Vương Lão chính là tu sĩ mang dòng máu vương thất đã sống rất nhiều năm tháng, danh hiệu Vương Lão này không chỉ giới hạn bởi Tam Thập Nhị Vương Lão, mà bất kỳ tu sĩ có huyết thống vương thất nào cũng có thể đạt được nếu như mai danh ẩn tích, trở thành một trong số các con bài tẩy của Kỷ Hằng Vương Triều. Do đó, người ngoài không thể nào biết về những tu sĩ được mệnh danh là Vương Lão.
Ẩn dấu nội tình, âm thầm phát triển sức mạnh, Kỷ Hằng Vương Triều vẫn luôn duy trì kế hoạch đó kể từ khi lập quốc. Kết quả là, Tam Thập Nhị Vương Lão, một trong số các Vương Lão đã xuất đầu lộ diện, đây là dấu hiệu cho thấy Kỷ Hằng Vương Triều đã không cần ẩn nhẫn nữa, bọn chúng muốn làm một chuyện lớn!
Bên cạnh đó, các tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân lạ mặt đang tham chiến đều là tử sĩ trung thành tuyệt đối với vương thất Kỷ Hằng Vương Triều, bọn họ được nuôi dưỡng từ bé bởi vương thất, trải qua nhiều trận chiến để giành giật lấy mạng sống, mỗi một người đều rất thiện chiến, tàn nhẫn vô tình, thực hiện bất cứ mệnh lệnh gì từ vương thất bằng cả mạng sống, không hề do dự.
Không cần Tam Thập Nhị Vương Lão nhúng tay vào trận chiến, các tử sĩ dễ dàng xử lý tất cả kẻ địch cản đường, bọn chúng tiến sâu vào trong lãnh địa của Kỷ Lãnh Hoàng một cách nghênh ngang và khoa trương, không cần che dấu vị trí hay là mục đích của chúng.
Đã quá rõ ràng, chúng chỉ xem Kỷ Lãnh Hoàng là một hòn đá kê chân giúp Kỷ Hằng Vương Triều đạt đến một độ cao mới!
Tam Thập Nhị Vương Lão nhàn nhạt nói ra: “Kỷ Lãnh Hoàng sao? Đứa trẻ năm xưa được âm thầm đưa ra khỏi vương cung giờ đây cũng đã lớn nên người, đáng tiếc rằng Kỷ Lãnh Thần là một kẻ nhu nhược, không thể làm nên đại sự, vì vậy Kỷ Lãnh Thần phải chết, vốn dĩ không cần phải đuổi cùng giết tận giọt máu cuối cùng của Kỷ Lãnh Thần, nhưng hôm nay giọt máu kia đã có tâm phản nghịch, vậy thì Tam Thập Nhị Vương Lão ta đành phải đại nghĩa diệt thân, thanh lý tất cả chướng ngại đang cản đường của vương triều!”
“Lại lấy lý do Quang Minh Giáo Đình nhúng tay vào việc của vương triều, từ đó tổ chức một cuộc xâm lăng chiếm lấy toàn bộ lãnh thổ của Quang Minh Giáo Đình, trong thời gian ngắn nhất giành quyền kiểm soát hầu hết địa phận Tử Vi Châu…”
“Kế tiếp, chính là Tử Vi Kiếm Tông!” Nói đến đây, Tam Thập Nhị Vương Lão ánh lên đôi mắt mãnh liệt cực kỳ sắc bén, giống như là thanh kiếm tuyệt hảo vừa rút ra khỏi vỏ.
Tử Vi Kiếm Tông tạm thời không còn quản lý chuyện lớn nhỏ trong Tử Vi Châu, đây là một cơ hội tốt để xây dựng danh tiếng, tập trung sức mạnh, đợi đến khi Tử Vi Kiếm Tông phản ứng kịp thì đã muộn, thế lực Kỷ Hằng Vương Triều sẽ mở rộng nhiều lần, đủ để sánh ngang, thậm chí là hủy diệt Tử Vi Kiếm Tông hoàn toàn.
Đây là kế hoạch chung của Kỷ Hằng Vương Triều, bọn họ chớp lấy thời cơ tốt nhất để thực hiện kế hoạch táo bạo này!
Nghe những lời nói hùng hồn mang đầy tính xâm lược và chết thóc của Tam Thập Nhị Vương Lão, tất cả tử sĩ có vẻ mặt cuồng nhiệt và điên cuồng, bọn họ đã bị nuôi dưỡng và tẩy não, tiếp nhận tư tưởng cực đoan, tất cả vì vương triều, những công cụ đáng sợ dùng cho mục đích chém giết tất cả kẻ thù.
— QUẢNG CÁO —
Tam Thập Nhị Vương Lão chầm chậm nói ra: “Tiếp tục tiến về phía trước! Mục tiêu của chúng ta trong ngày hôm nay là loại trừ hết phần tử chống đối Kỷ Hằng Vương Triều và bắt gọn đám sứ giả đến từ Quang Minh Giáo Đình. Cho bọn chúng biết rằng chúng ngu ngốc tới cỡ nào khi dám chọc giận Kỷ Hằng Vương Triều!”
“Vâng thưa Vương Lão!” Hơn một trăm tử sĩ đồng thanh đáp lại, vẻ mặt lạnh lùng, có thêm phần hung tàn khiến lòng người rét lạnh.
“Các ngươi không cần phải đi nữa!” Bỗng dưng, một giọng nói của người nam trẻ tuổi vọng xuống từ trên cao.
“Hử?”
Tam Thập Nhị Vương Lão lạnh nhạt xoay người nhìn về một hướng, đó là hướng đi đến nơi tạm thời là vương đô của Kỷ Lãnh Hoàng. Ông ta liền nhìn thấy một nhóm người lạ mặt đang bay đến từ phía xa, bên trong đoàn người này có một vài người ông ấy biết mặt, đó là Đại Nguyên Soái, Cao Quốc Dũng, có cả Kỷ Lãnh Hoàng, người vừa lên tiếng chính là cậu ta.
Đi cùng Kỷ Lãnh Hoàng là các quan võ, cùng một số tu sĩ có thù oán với Kỷ Hằng Vương Triều, số lượng tu sĩ Nguyên Anh cũng lên đến hàng chục, còn tu sĩ Kết Đan thì tính bằng trăm trở lên. Hiển nhiên có cả Vũ Hy, Văn Phác Chân, Phan Kiến Thư và Chu Tĩnh Nhi, cùng một số người đến từ Giáo Đình.
“Cao Quốc Dũng, Kỷ Lãnh Hoàng…” Tam Thập Nhị Vương Lão hờ hững thốt ra, nội tâm bình tĩnh như mặt hồ nước, dù cho đội hình của phe kẻ địch có đông đến mấy cũng chẳng khiến lão lo sợ.
Tam Thập Nhị Vương Lão thản nhiên nói tiếp: “Nếu các ngươi đã tự dâng mình đến nộp mạng, vậy thì Tam Thập Nhị Vương Lão ta đành phải đưa tiễn các ngươi lên đường!”
“Tam Thập Nhị Vương Lão!” Cao Quốc Dũng, Phan Kiến Thư, hai người từng giữ địa vị cao trong Kỷ Hằng Vương Triều giật mình vì nghe đến tên gọi khá quen thuộc mà bọn họ rất ấn tượng.
Tuy nhiên, sự tồn tại của các Vương Lão là bí mật quan trọng, dù cho Cao Quốc Dũng hay Phan Kiến Thư cũng chỉ nghe đến sự tồn tại của họ trong vương triều chứ không biết sức mạnh lẫn số lượng của họ ra sao.
“Không ngờ Kỷ Chính Thiên lại mời cả Vương Lão tham chiến, sức mạnh thật sự của Vương Lão còn vượt qua ngoài dự đoán của chúng ta!” Cao Quốc Dũng trầm giọng nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Phan Kiến Thư nhíu mày: “Xem ra, Kỷ Chính Thiên có sự trợ giúp của ít nhất ba mươi hai Vương Lão, trận chiến này chắc chắn là một trận chiến khó nhằn…”
“Tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!” Văn Phác Chân ngạc nhiên vì cảm nhận được thực lực của Tam Thập Nhị Vương Lão.
Chu Tĩnh Nhi khẽ nói: “Nửa bước Pháp Tướng!”
Văn Phác Chân thở dài với giọng địu vừa phẫn nộ vừa bất lực: “Bọn chúng quá tàn ác, táng tận thiên lương!”
Cảnh hoang tàn, máu tanh bên dưới khiến nội tâm của mọi người trở nên nặng trĩu, trong vài phút ngắn ngủi, cả một thành trì lớn với mấy chục ngàn người sống sờ sờ bị san bằng, không một ai sống sót, đây là sức tàn phá của tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần khi chiến đấu không cần kiêng nể gì.
— QUẢNG CÁO —
“Mặc kệ ngươi là Vương Lão gì, hôm nay ngươi phải trả giá cho những gì ngươi gây ra!”
Kỷ Lãnh Hoàng căm phẫn với một đôi mắt đục ngầu, cậu ta không thể giữ được bình tình khi nhìn thấy thảm kịch ở trước mắt, từng người trong số họ là con dân của Kỷ Hằng Vương Triều, dưới sự bảo hộ của Kỷ Lãnh Hoàng, cái chết của họ cho thấy sự nhu nhược và yếu kém của Kỷ Lãnh Hoàng.
Lúc bấy giờ đây, chỉ có máu tươi của kẻ thủ ác mới có thể làm vong hồn của những người vô tội đó được thanh thản và siêu thoát!
“Các ngươi làm như vậy không sợ trời phạt sao?” Vu Hy lạnh lùng hỏi.
“Trời phạt? Người của Quang Minh Giáo Đình các ngươi đều ngu xuẩn như thế sao?” Tam Thập Nhị Vương Lão híp mắt với một nụ cười khinh miệt, giống như lão ta vừa nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường vô nghĩa nào đó.
Tam Thập Nhị Vương Lão đưa đôi tay lên cao như thể muốn ôm trọn lấy bầu trời, giọng nói của lão ta vang vọng khắp nơi: “Cái nhìn của thế nhân về thiện ác chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì…”
“Dưới gầm trời rộng lớn bao la này, sống sót chính là ĐẠO NGHĨA, sức mạnh chính là THIÊN LÝ!”
Tam Thập Nhị Vương lão dùng ánh nhìn từ trên nhìn xuống về phía Vũ Hy: “Thử hỏi, một kẻ vừa có đạo nghĩa, vừa tuân theo thiên lý như ta sẽ bị trời phạt sao?”
“Còn các ngươi, những kẻ phàm tục bất tuân theo đạo nghĩa và thiên lý, ta sẽ nghiền nát tất cả các ngươi ngay tại đây!”
“Tất cả xông lên, giết sạch bọn chúng!” Tam Thập Nhị Vương Lão lớn giọng ra lệnh cho đám tử sĩ.
Hơn một trăm tử sĩ không nói không rằng, bọn chúng liền rút vũ khí rồi phóng về phía nhóm người Kỷ Lãnh Hoàng, mỗi một tử sĩ đều là chiến binh thiện chiến trải qua sinh tử nhiều lần, trình độ chiến đấu ở mức cao, có thể sử dụng sức mạnh một cách nhuần nhuyễn, nhất là sát khí của hơn một trăm người cộng lại tạo thành áp lực vô hình đè nén khiến tu sĩ phe Kỷ Lãnh Hoàng cảm thấy khó thở.
Kỷ Lãnh Hoàng cất cao giọng nói: “Không còn gì để nói với bọn chúng nữa, chúng ta không thể lùi bước!”
“Hãy cùng nhau tử chiến đến cùng!”
“QUYẾT CHIẾN ĐẾN CÙNG!” Mấy trăm tu sĩ đồng thanh hô lớn nâng cao ý chí chiến đấu.