Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 62: Chương 62: Tất cả tụ tại Vương Thành! (2)




Tại một nơi, đây là một cái bình nguyên rộng lớn kéo dài hàng trăm dặm, với những con sông uốn lượn cắt ngang bình nguyên thành hai, một bên trong đó được người xây dựng lên tòa thành.

Tọa lạc tại trung tâm của bình nguyên, cũng là trung tâm của Không Vũ vương quốc, Không Vũ vương thành giống như một con quái thú dữ tợn, mang theo sát khí gào thét, vương thành có một bức tường cao đến 20m, được làm bằng đá có ẩn chứa linh lực làm cho nó trở lên cực kỳ cứng rắn.

Hôm nay, vương thành có một bầu không khí náo nhiệt, những cái đèn hoa được treo lên dọc theo bức tường mười km này, tạo cho cảm giác huyên náo, đẹp đẽ, trên đường cái người đi lại đông đúc, nhộn nhịp, có từng cô thiếu nữ ăn mặc đẹp đẽ, thân hình lã lướt dạo chơi, lâu lâu còn phát ra từng tiếng cười duyên dáng, nhiều người thanh niên trai tráng không khỏi liếc nhìn nhiều một chút.

Trên bầu trời có từng tia ánh sáng bao phủ, đây là hộ thành đại trận đã được kích hoạt.

Đằng xa, bên ngoài vương thành có một tòa liễn bay tới, nó được kéo bằng một loại hung thú có tên là Thanh Sí Điểu, hai cánh dang rộng ra dài đến năm trượng, cái đầu có một nhúm lông màu xanh, hai mắt hung ác, cái mỏ của nó không những dài mà còn tỏa ra từng tia ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, vừa nhìn là biết loại hung thú này không dễ chọc.

Tòa liễn xe này được trang trí tinh xảo, đẹp đẽ, những tấm lụa tung bay theo gió, tạo cho người xem một cảm giác đẹp đẽ mà trang nghiêm.

Thanh Sí Điểu bay đến bên ngoài vương thành, hai mắt nó hiện lên vẻ kiêng kỵ khi nhìn về phía đại trận, thân hình nó đáp xuống một nơi.

Lâp tức, có vài người lính canh gác từ trên tường thành bay xuống, khụy một chân trên đất hô to: ‘’Tham kiến Nguyễn Vu đại tướng quân.’’

Mặc dù được người khác bái kiến, nhưng bên trong tòa liễn xe này không có bất kỳ hành động đáp trả. Tên lính canh cũng không tức giận, chỉ là cười lấy lòng nói: ‘’Mời tướng quân đi theo ta.’’

Tên lính gác nói xong, quay đầu lại bước vào cổng thành, Thanh Sí Điểu thu hai cánh của mình, kéo chiếc liễm xe từng bước đi đến, khi nó bước vào vương thành, nhiều người trong đó nhìn thấy cảnh tượng này, có tiếng kinh hô phát ra:

‘’Nhìn kìa, đó là Thanh Sí Điểu, nghe nói chỉ có Nguyễn Vu đại tướng quân mới sở hữu.’’

‘’Người ngồi trong đó là Nguyễn Vu đại tướng quân, chúng ta mau mau bái kiến, nói không chừng được đại tướng quân coi trọng là một bước lên mây.’’

Nhiều người nói xong, vội vàng khụy một chân xuống đất, dâng lên tất cả lòng kính trọng của mình, hô to:

‘’Chúng ta tham kiến đại tướng quân.’’

‘’Chúng ta tham kiến đại tướng quân.’’

Nhiều người chần chờ, nhưng nhìn thấy số lượng người khụy chân xuống càng nhiều, cho nên họ cũng bị ảnh hưởng mà khụy chân bái kiến, một số người nhìn thấy cảnh này, chỉ là thờ ơ, không hành động giống như đám đông, xem ra họ rất có tự trọng của mình.

Nguyễn Vu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt góc cạnh hình chữ điền, khí tức lạnh lẽo sát phạt từ hắn phát ra làm cho người khác không dám tiến tới gần, trong tay hắn đang cầm một thanh chiến phủ, có mùi máu tươi từ chiến phủ phát ra, nhìn là biết chiến phủ này là một hung khí.

Nguyễn Vu nghe được tiến huyên náo, cung kính, nhưng hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có ý định để ý đến họ, ở trong mắt Nguyễn Vu, những người này bất quá là sâu kiến mà thôi, được một bầy sâu kiến cung kính thì không có vinh quang gì.

Khuôn mặt của tên lính gác đang dẫn đường phát quang, hắn còn ưỡn ngực lên như thế những người này đang bái kiến hắn vậy, một đường đi tới, rất nhanh thì chiếc liễn xe này đã đi vào vương cung.

Nhiều người nhìn thấy vậy, trong lòng thở dài, xem ra vị đại tướng quân này chẳng quan tâm đến họ. Nhưng tức khắc họ lại vui vẻ, bởi vì có hai con Tuyết Lang đang kéo một chiếc xe chạy đến, có người linh thông, nói ra thân phận của người này:

‘’Đây là Tuyết Lang, là một loại hung thú sinh sống ở phía bắc, thực lực của chúng ở cảnh giới này, xem ra người ngồi trong đó, tám chín phần là Trần Liễu thành chủ.’’

Nghe được người này nói, hai mắt những người còn lại lập tức lóe sáng, khụy chân xuống đất bái kiến:

‘’Chúng ta tham kiến Trần Liễu thành chủ đại nhân.’’

‘’Chúc mừng đại nhân đại thắng trở về.’’

Hai con Tuyết Lang đi tới, làm cho bụi mù bị cuốn lên, Trần Liễu là một người thanh niên, tinh thần sảng khoái, khi hắn nghe những lời nịnh nọt bên ngoài, trong lòng hắn bốc lên một cảm giác hư vinh, sau đó hắn cười to nói ra: ‘’Tốt, bổn tọa ban thưởng cho các ngươi.’’

Tay của Trần Liễu phất lên một cái, có các tia ánh sáng tinh điểm từ trong chiếc xe bay ra, rơi vào tay mọi người, đó rõ ràng là hạ phẩm Linh Thạch, người nhận được vội vàng dập đầu: ‘’Cảm tạ đại nhân ban thưởng.’’

Từ nửa tháng trước, Tà Đồ đột nhiên tiêu thất, không còn xuất hiện để giết người hiến tế nửa, điều này làm cho Trần Liễu nghi hoặc, cho nên hắn cùng những cường giả khác phải ở lại tọa trấn để tránh mưu kế của Tà Đồ.

Nửa tháng trôi qua, ngay cả cái bóng của Tà Đồ cũng không xuất hiện, làm cho vương thất nghĩ rằng Tà Đồ đã rút lui, cho phép các vị thành chủ trở về vương thành tham gia thịnh hội.

Nhiều chiếc xe được hung thú chở từ xa đến, tạo thành một tràng cảnh tượng đẹp đẽ, hưng thịnh, nhiều người dân của vương quốc đều đứng ra đường, cung nghênh những đại nhân vật này, mỗi khi có một vị thành chủ đi ngang, đều có tiếng kinh hô và cung kính phát ra, náo nhiệt không gì sánh nổi.

Cảnh tượng này làm cho các vị thành chủ vui vẻ, ban thưởng hào phóng, dù sao họ cũng chỉ là người mà thôi không phải thần linh không có dục vọng, một cảm giác đạt được thành tựu dâng lên ở trong lòng là không thể tránh khỏi.

Người dân tụ tập càng ngày càng động, chen lấn hết tất cả không gian, các tòa nhà cao tầng đều bị người dẫm đạp, số lượng kinh người, tạo thành một cỗ khí triều, làm cho vương thành phát ra từng tia ánh sáng của thịnh thế.

Chiến tranh với Tà Đồ diễn ra nhiều tháng, có khoảng mười vị thành chủ bị chết đi, nhưng lại được thay thế bởi những người mới nổi do thể hiện mình ở trong trận chiến tranh, được ban thưởng tinh hoa linh khí, tu vi cấp tốc kéo lên, cho nên thực lực của vương quốc không giảm mà lại tăng lên nhiều lần hơn trước.

Hai mươi lăm thành chủ, trong đó có mười hai là Trúc Cơ đỉnh phong, còn lại mười ba người đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nhiều cường giả như vậy vào vương cung, nhưng cũng chẳng tạo nên được sức mạnh gì, giống như là giọt nước rơi vào biển, không nhấc lên được sóng lớn.

Những vị thành chủ khi bước vào trong vương cung đều thu liễm khí tức, thần sắc cung kính đi theo người chỉ đường.

Lúc này, bên ngoài vương thành, có một đôi xe đang chạy đến, hung thú kéo xe là Độc Giác Mã, bốn cái vó ngựa phóng tới, làm cho mặt đất lún xuống, ngay cả gạch đá cứng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị đáp nát nhừ.

Đây chính là đội xe của Thanh Vũ và Không Yên, trải qua năm giờ đồng hồ đi đường, họ đã đến bên ngoài vương thành.

Trên tường thành có vài trăm lính gác, nhìn thấy đội nhân mã này, có vài tên vội vàng nhảy xuống đón tiếp.

‘’Tham kiến Không Yên đại nhân.’’ Đám lính gác khụy chân, cung kính nói.

‘’Ừ.’’ Không Yên đang ở bên ngoài xe, nhìn thấy vậy, đáp trả một tiếng.

‘’Không Yên đại nhân là người cuối cùng đến đây, những vị thành chủ khác đều đã đến đông đủ, họ đang tụ tập tại vương cung để chờ đợi thời gian đến.’’ Một tên lính gác cơ linh, hắn cảm nhận được khí tức của nhiều cường giả trong mấy chiếc xe ngựa này.

Không Yên nghe hắn nói vật, gật đầu, phất tay lên một cái, trong tay tên lính gác kia xuất hiện hơn một trăm viên linh thạch, nhìn thấy cảnh này, tên lính gác lập tức cúi đầu đến sát đất, hô to: ‘’Cảm ơn đại nhân ban thưởng.’’

Không Yên nhìn hắn rồi nói: ‘’Dẫn đường đi.’’

‘’Vâng.’’ Tên lính gác hô to, trong lòng hắn vui vẻ đến tê tái, một trăm linh thạch a, một tháng hắn cũng chỉ được cung cấp một viên linh thạch mà thôi, không ngờ vị đại nhân này lại hào phóng đến như thế, vừa xuất thủ là một trăm viên, những tên đồng bạn nhìn hắn, vẻ hâm mộ hiện rõ trên khuôn mặt.

Trước khi dẫn đường, tên linh gác nháy nháy mắt với vài người bạn, ra hiệu mà chỉ những người họ mới biết được, nếu dịch ra là như thế này: ‘’Uy, ta đã trở thành đại gia, tối nay Hồng Nhi Viện, ta bao hết a.’’

Các đồng bạn của hắn đều gật đầu, ra hiệu: ‘’Đừng lo, việc gì chứ ăn chùa là chúng ta thích nhất trên đời.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.